Gặp Lại
2025-01-01 20:57:18
Ngày đầu tiên đi làm của Xuân Vũ thật dễ dàng, chỉ cần quen thuộc với các tài khoản liền tính xong việc.
Buổi trưa, Trần Thâm dẫn Xuân Vũ đi ăn cơm.
Đối diện công ty là một phố đi bộ, xung quanh đều là các cửa hàng nhỏ.
Xuân Vũ đi theo Trần Thâm vào một cửa hàng đồ ăn nhanh. Khi bọn họ vừa bước vào, xung quanh đã đông nghịt người, nhìn quanh cũng không còn chỗ.
Xuân Vũ dừng lại trước cửa, thầm nghĩ muốn đổi quán khác.
Trần Thâm quay đầu lại nói “Cô làm gì vậy? Đi vào thôi!”
“Nhưng là không còn chỗ!” Xuân Vũ trả lời.
Trần Thâm mỉm cười “Tôi đã bảo người giành chỗ cho rồi.”
Hắn nói xong liền đi xuyên qua đám đông, đến một chiếc bàn dài có tám chỗ ngồi.
Trên bàn đã có ba nam một nữ, đang cúi đầu nghịch điện thoại, tư thế giống đang chơi game
“Ai?” Như là nghe thấy có tiếng nói, một người hơi mập mạp ngồi phía ngoài ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ Trần Thâm sang Xuân Vũ, nháy mắt sáng ngời.
Trần Thâm đã đoán trước được phản ứng này của hắn, giọng điệu đắc ý “Đồng nghiệp mới.”
Tiểu mập mạp lập tức vỗ vỗ vai người đàn ông bên cạnh “Việt ca, công ty bên cạnh lại tới một tiểu mỹ nữ.”
Hai từ “Mỹ nữ” cực kỳ có lực hấp dẫn, ba người còn lại đều ngẩng đầu lên.
Xuân Vũ tái mét.
“Xuân Vũ?”
Vẻ ngoài của Lương Việt không thay đổi, vẫn là một anh chàng đẹp trai lẫn trong đám người, chỉ là quần áo thường ngày đã biến thành đồng phục đội, tóc cũng nhuộm đen.
Những người bên cạnh ngạc nhiên khi thấy Lương Việt gọi thẳng tên Xuân Vũ “Việt ca, anh quen biết?”
Lương Việt không trả lời, mặc kệ đồng đội đang đẩy trụ, đặt điện thoại xuống, ra khỏi chỗ ngồi.
Thấy hắn đến gần, Xuân Vũ lập tức lùi lại, ánh mắt né tránh “Cậu…Sao lại ở đây?”
“Chiến đội của tôi ở đây.”
“Cậu vẫn chưa tốt nghiệp đúng không?”
Lương Việt nhỏ hơn Xuân Vũ hai khóa, tính thời gian chắc là năm ba.
“Đúng, cũng chỉ còn mấy tháng nữa thôi.”
Xuân Vũ gật đầu, muốn chạy trốn, ánh mắt liếc về phía Trần Thâm.
Đáng tiếc Trần Thâm lại không hiểu ý cô, vừa nghe nói hai người quen biết, lập tức khoác vai Lương Việt “Hai người quen biết à, đúng lúc kéo giúp đồng nghiệp mới của chúng tôi lên vương giả* đi!”
Lương Việt cười ha ha “Có thể kéo cô ấy lên hoàng kim* đã là tốt lắm rồi.”
(*vương giả, hoàng kim: Các cấp bậc trong game Vương Giả Vinh Diệu, giống Liên Quân ở Việt Nam)
Xuân Vũ đỏ mặt.
Trần Thâm đánh vào gáy Lương Việt “Tiểu tử này có biết nói chuyện không, thẳng thắn như vậy, chị gái nhỏ sẽ không vui đâu.”
Lương Việt ôm gáy, cười xấu hổ “Cô ấy quen rồi.”
Hai người còn lại ngạc nhiên “Việt ca, cậu…”
Vừa mới mở lời, đã bị Lương Việt trừng mắt.
“Được rồi, được rồi, ôn chuyện để sau đi, lão tử đói muốn chết rồi, ai gọi đồ ăn đi.”
Lúc này người xếp hàng đã dài đến tận cửa, vừa nhìn đã biết phải chờ thật lâu.
Ánh mắt Lương Việt vẫn luôn nhìn Xuân Vũ, muốn nói cái gì, cánh tay đã bị một cô gái kéo lấy “Việt ca, chúng ta đi thôi!”
Cô gái vừa nói chuyện, Xuân Vũ có ấn tượng, là một streamer trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Cô ấy là Tiêu Hàm, là streamer hàng đầu của công ty chúng ta.” Trần Thâm giới thiệu ngắn gọn, Xuân Vũ thất thần gật đầu.
Một bữa ăn nhiều người, trò chuyện là điều không thể thiếu.
Lương Việt luôn cố ý chuyển chủ đề lên người Xuân Vũ, Xuân Vũ coi như không nghe thấy.
Sau vài lần, Lương Việt cũng nhận ra cô không có vui, bắt đầu chuyển đề tài.
Ăn trưa xong, Xuân Vũ quay trở lại bàn làm việc, nhìn biểu tượng QQ nhấp nháy trên màn hình, cũng không bấm vào, bắt đầu tìm trang cá nhân của một người cô theo dõi.
Trạng thái hoạt động vẫn là một màu xám.
Xuân Vũ mở phần tin nhắn, do dự nửa ngày, mởi gửi một tin qua.
Rất nhanh QQ đã gửi lại, “đối phương chưa phải là bạn của bạn, trước tiên xin mời kết bạn.”
Đã một năm trôi qua, Xuân Vũ lại cảm thấy khổ sở.
--
Trên chuyến tàu điện ngầm về nhà, Xuân Vũ bắt đầu nhớ lại cuộc sống ba năm học đại học.
Cô ở trong ký túc xá, tổng cộng có 6 người trong phòng, bốn người trong số họ đều là đàn chị khóa trên, chỉ có Đường Dụ là cùng lớp với cô.
Cho nên thời sinh viên của Xuân Vũ, là trải qua cùng với Đường Dụ.
Thời gian nhớ về quá khứ cũng thật nhanh, khi cô chưa kịp phản ứng thì tàu đã đi mấy trạm cuối cùng.
Cô hoảng hốt vội vàng xuống tàu và quay ngược trở về.
Buổi trưa, Trần Thâm dẫn Xuân Vũ đi ăn cơm.
Đối diện công ty là một phố đi bộ, xung quanh đều là các cửa hàng nhỏ.
Xuân Vũ đi theo Trần Thâm vào một cửa hàng đồ ăn nhanh. Khi bọn họ vừa bước vào, xung quanh đã đông nghịt người, nhìn quanh cũng không còn chỗ.
Xuân Vũ dừng lại trước cửa, thầm nghĩ muốn đổi quán khác.
Trần Thâm quay đầu lại nói “Cô làm gì vậy? Đi vào thôi!”
“Nhưng là không còn chỗ!” Xuân Vũ trả lời.
Trần Thâm mỉm cười “Tôi đã bảo người giành chỗ cho rồi.”
Hắn nói xong liền đi xuyên qua đám đông, đến một chiếc bàn dài có tám chỗ ngồi.
Trên bàn đã có ba nam một nữ, đang cúi đầu nghịch điện thoại, tư thế giống đang chơi game
“Ai?” Như là nghe thấy có tiếng nói, một người hơi mập mạp ngồi phía ngoài ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ Trần Thâm sang Xuân Vũ, nháy mắt sáng ngời.
Trần Thâm đã đoán trước được phản ứng này của hắn, giọng điệu đắc ý “Đồng nghiệp mới.”
Tiểu mập mạp lập tức vỗ vỗ vai người đàn ông bên cạnh “Việt ca, công ty bên cạnh lại tới một tiểu mỹ nữ.”
Hai từ “Mỹ nữ” cực kỳ có lực hấp dẫn, ba người còn lại đều ngẩng đầu lên.
Xuân Vũ tái mét.
“Xuân Vũ?”
Vẻ ngoài của Lương Việt không thay đổi, vẫn là một anh chàng đẹp trai lẫn trong đám người, chỉ là quần áo thường ngày đã biến thành đồng phục đội, tóc cũng nhuộm đen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người bên cạnh ngạc nhiên khi thấy Lương Việt gọi thẳng tên Xuân Vũ “Việt ca, anh quen biết?”
Lương Việt không trả lời, mặc kệ đồng đội đang đẩy trụ, đặt điện thoại xuống, ra khỏi chỗ ngồi.
Thấy hắn đến gần, Xuân Vũ lập tức lùi lại, ánh mắt né tránh “Cậu…Sao lại ở đây?”
“Chiến đội của tôi ở đây.”
“Cậu vẫn chưa tốt nghiệp đúng không?”
Lương Việt nhỏ hơn Xuân Vũ hai khóa, tính thời gian chắc là năm ba.
“Đúng, cũng chỉ còn mấy tháng nữa thôi.”
Xuân Vũ gật đầu, muốn chạy trốn, ánh mắt liếc về phía Trần Thâm.
Đáng tiếc Trần Thâm lại không hiểu ý cô, vừa nghe nói hai người quen biết, lập tức khoác vai Lương Việt “Hai người quen biết à, đúng lúc kéo giúp đồng nghiệp mới của chúng tôi lên vương giả* đi!”
Lương Việt cười ha ha “Có thể kéo cô ấy lên hoàng kim* đã là tốt lắm rồi.”
(*vương giả, hoàng kim: Các cấp bậc trong game Vương Giả Vinh Diệu, giống Liên Quân ở Việt Nam)
Xuân Vũ đỏ mặt.
Trần Thâm đánh vào gáy Lương Việt “Tiểu tử này có biết nói chuyện không, thẳng thắn như vậy, chị gái nhỏ sẽ không vui đâu.”
Lương Việt ôm gáy, cười xấu hổ “Cô ấy quen rồi.”
Hai người còn lại ngạc nhiên “Việt ca, cậu…”
Vừa mới mở lời, đã bị Lương Việt trừng mắt.
“Được rồi, được rồi, ôn chuyện để sau đi, lão tử đói muốn chết rồi, ai gọi đồ ăn đi.”
Lúc này người xếp hàng đã dài đến tận cửa, vừa nhìn đã biết phải chờ thật lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Lương Việt vẫn luôn nhìn Xuân Vũ, muốn nói cái gì, cánh tay đã bị một cô gái kéo lấy “Việt ca, chúng ta đi thôi!”
Cô gái vừa nói chuyện, Xuân Vũ có ấn tượng, là một streamer trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Cô ấy là Tiêu Hàm, là streamer hàng đầu của công ty chúng ta.” Trần Thâm giới thiệu ngắn gọn, Xuân Vũ thất thần gật đầu.
Một bữa ăn nhiều người, trò chuyện là điều không thể thiếu.
Lương Việt luôn cố ý chuyển chủ đề lên người Xuân Vũ, Xuân Vũ coi như không nghe thấy.
Sau vài lần, Lương Việt cũng nhận ra cô không có vui, bắt đầu chuyển đề tài.
Ăn trưa xong, Xuân Vũ quay trở lại bàn làm việc, nhìn biểu tượng QQ nhấp nháy trên màn hình, cũng không bấm vào, bắt đầu tìm trang cá nhân của một người cô theo dõi.
Trạng thái hoạt động vẫn là một màu xám.
Xuân Vũ mở phần tin nhắn, do dự nửa ngày, mởi gửi một tin qua.
Rất nhanh QQ đã gửi lại, “đối phương chưa phải là bạn của bạn, trước tiên xin mời kết bạn.”
Đã một năm trôi qua, Xuân Vũ lại cảm thấy khổ sở.
--
Trên chuyến tàu điện ngầm về nhà, Xuân Vũ bắt đầu nhớ lại cuộc sống ba năm học đại học.
Cô ở trong ký túc xá, tổng cộng có 6 người trong phòng, bốn người trong số họ đều là đàn chị khóa trên, chỉ có Đường Dụ là cùng lớp với cô.
Cho nên thời sinh viên của Xuân Vũ, là trải qua cùng với Đường Dụ.
Thời gian nhớ về quá khứ cũng thật nhanh, khi cô chưa kịp phản ứng thì tàu đã đi mấy trạm cuối cùng.
Cô hoảng hốt vội vàng xuống tàu và quay ngược trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro