Bẫy Rập (Trap)

Một Bàn Đồ Ăn C...

2025-01-01 20:57:18

Về đến nhà đã hơn 9 giớ.

Xuân Vũ sức cùng lực kiệt, dựa trên cửa ấn vân tay mở khóa.

Sau một tiếng “bíp” Xuân Vũ ngã dựa lên cánh cửa, mặc dù khá mệt nhưng cô vẫn cố gắng đứng thẳng dậy, muốn tiến về phòng. Đột nhiên một bàn tay đưa ra đỡ lấy Xuân Vũ.

Xuất hiện trước mắt cô là một người đàn ông gần như trần truồng.

Xuân Vũ mở to mắt, muốn lùi lại về phía sau lại bị Lý Thước bắt được.

“Sao bây giờ mới về?”

Lý Thước quan tâm nắm bả vai Xuân Vũ hỏi, giống như không rõ tình trạng hiện giờ của mình.

Xuân Vũ giãy dụa không được, chỉ có thể nhắm hai mắt, ngón tay chỉ xuống bên dưới “Tại sao anh chỉ mặc mỗi quần lót?”

Lý Thước bây giờ mới phản ứng lại, nhìn theo hướng ngón tay Xuân Vũ, cười nói “Tôi mới vừa tắm xong!”

“Vậy cũng phải mặc quần áo chứ!”

“Tôi ở nhà vẫn luôn mặc vậy.”

“…”

Lý Thước vào phòng tùy tiện cầm một cái áo mặc vào, lúc đi ra còn bày vẻ mặt nghiêm túc “Em đã nhìn thấy hết?”

Xuân Vũ nghe những lời này, mặt đỏ đến tận mang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trừng mắt nhìn hắn.

Gương mặt của Lý Thước thật sự rất trẻ, so với các chàng trai 20 tuổi trong công ty còn trẻ hơn. Không chỉ như thế hắn còn có một đôi mắt trong veo, nụ cười thiên chân vô tà, làm người khác cảm thấy thật ngây thơ.

Nhưng bản chất của hắn, mấy từ khốn nạn, biến thái cũng không thể miêu tả hết được.

Xuân Vũ làm lơ, xoay người đi về phòng mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Thước lại nói “Đã ăn tối chưa?”

Xuân Vũ lúc này mới nhớ đến chuyện ăn tối, cô sững sờ một lúc rồi lắc đầu “Không ăn, tôi còn có việc phải làm!”

Nói xong liền đóng cửa lại.

Một tiếng sau, chuông cửa vang lên, Xuân vũ kinh ngạc, tò mò mở cửa.

Kết quả, lại không thấy Lý Thước đi ra, chuông cửa vẫn đang kêu.

Xuân Vũ đoán là Lý Thước có việc cho nên liền đi đến mở cửa.

Bên ngoài là một shipper mặc bộ quần áo vàng, trên tay cầm một túi đồ ăn đưa cho cô, sau khi đưa hóa đơn liền xoay người rời đi.

Xuân Vũ vẻ mặt mờ mịt, một tay cầm túi đồ ăn, một tay nhìn hóa đơn.

Bên trên viết tôm xào cay, cua xốt cay, ếch xào ớt,... Xuân Vũ nhìn mà chảy nước miếng!

Mọi người đều nói điều kiên định nhất của người Quảng Đông chính là không ăn cay. Vì vậy sau khi Xuân Vũ tới Thâm Quyến đã sớm nói lời tạm biệt với đồ ăn cay.

Mà ba tháng về quê kia, bởi vì vừa mới phá thai, cũng chỉ ăn được vài lần.

Hiện giờ một bàn đồ cay xếp trước mắt Xuân Vũ, ánh mắt cô đều đã lấp lánh kim quang.

Nhưng nó không phải đồ ăn mà cô gọi, Xuân Vũ cũng không dám động, ánh mắt chờ đợi Lý Thước đi ra.

Một lát sau, Lý Thước mở cửa phòng bước ra, không khỏi bật cười nhìn Xuân Vũ đang vòng quanh bàn ăn, chỉ vào mấy món ăn trên bàn nói “Em ăn đi!”

“Cảm ơn!” Xuân Vũ nghe vậy, lập tức mở các hộp đồ ăn ra.

Một bàn đồ ăn hương vị cay nồng đậm, Lý Thước ra ban công mở cửa.

Xuân Vũ thấy Lý Thước không ngồi xuống bàn, nhịn không được hỏi “Anh không ăn sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Thước lắc đầu “Tôi không ăn cay”

Xuân Vũ kinh ngạc “Vậy mấy món này…”

“Tôi gọi cho em.”

Xuân Vũ ngại ngùng, cúi đầu nói lời cảm ơn, tò mò hỏi “Anh làm sao biết tôi thích ăn cay?”

“Không phải người phương Bắc đều thích hả?” Lý Thước ngồi xuống cười đáp.

Xuân Vũ giải thích “Thật ra cũng không phải, mẹ tôi là người Cát Trạch”

Cô nói xong, lại sợ Lý Thước không biết Cát Trạch ở đâu, bổ sung thêm “Cát Trạch là...”

“Tôi biết, là quê hương của ớt.” Lý Thước nhìn ra suy nghĩ của Xuân Vũ, tiếp lời cô.

Xuân Vũ ngạc nhiên “Anh biết thật nhiều!”

Lý Thước không nói tiếp, chỉ lấy một tờ giấy ăn, đưa cho Xuân Vũ.

Xuân Vũ phản ứng chậm chạp, ngây người nhìn Lý Thước.

Nhưng không giống trong suy nghĩ hắn sẽ lau cho minh, tay Lý Thước dừng lại giữa không trung, cười nói “Sa tế dính trên mặt kìa.”

“A?” Xuân Vũ sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, nhận lấy tờ giấy xoa xoa, rồi tiếp tục vùi đầu ăn, đôi lông mày cũng nhăn lại.

Trời ạ, cô vừa nghĩ cái gì?

Thế mà lại nghĩ hắn sẽ giúp mình lau mặt, chuyện mà chỉ có những người yêu nhau mới làm.

Xuân Vũ xấu hổ tai đỏ bừng

Lý Thước nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt Xuân Vũ, môi khẽ nhếch lên, cười như không cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bẫy Rập (Trap)

Số ký tự: 0