Bẫy Rập (Trap)

Sống Chung (1)

2025-01-01 20:57:18

“Sao có thể như vậy được?”

Xuân Vũ đúng ở bên đường, đôi mắt nén giận nhìn Lý Thước.

Lý Thước cười “Vậy em tự trả sao?”

Xuân Vũ im lặng, cô nói không lại hắn nên chỉ có thể cúi đầu.

Lý Thước nhìn cô gái đầu bù tóc rối, khuôn mặt vương đầy nước mắt, trên người chỉ cầm theo một cái túi, đau lòng hỏi “Đêm nay em định ở đâu?”

Xuân Vũ vẫn cúi đầu đáp “Khách sạn.”

“Em cảm thấy lúc này, xung quanh đây còn có khách sạn còn mở cửa?”

“Hay là, em muốn đến khách sạn cao cấp?”

Xuân Vũ càng khó trả lời.

“Tôi…ngồi tàu điện ngầm đi nhà đến nhà bạn, tiền mượn anh tôi sẽ trả lại sớm.”

Xuân Vũ nói xong liền xoay người muốn đi, lại bị Lý Thước giữ chặt cánh tay, nghiêm túc nói “Về nhà cùng tôi.”

“Anh!” Xuân Vũ kinh hãi, hất cánh tay Lý Thước ra, lại bị hắn nắm chặt.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Xuân Vũ khiến cô không thể trốn đi.

“Tôi vốn dĩ phải chịu trách nhiệm với em!”

“Không cần” Xuân Vũ dứt khoát từ chối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Thước nhíu mày “Trương Lệ đã đối với em như vậy, em còn bất an cái gì?”

Xuân Vũ cúi đầu, nghĩ nghĩ, thắng thắn nói “Tôi…tôi không cần phụ trách, tôi không thích anh!”

Cánh tay đang nắm lấy tay Xuân Vũ siết chặt, cô bị đau muốn giãy ra.

Lý Thước buông tay cô, trầm giọng nói “Tôi chỉ muốn chăm sóc cho em, có thể chứ?”

Xuân Vũ hơi miễn cưỡng.

Lý Thước đột nhiên lạnh giọng “Xuân Vũ, em đừng quên vẫn nợ tôi 10 vạn.”

Xuân Vũ cúi đầu thấp xuống, 10 vạn chính là điểm yếu của cô, hiện tại chỉ có thể dựa vào Lý Thước.

Hơn nữa số tiền này với mức lương kia của cô, sẽ phải rất lâu mới có thể trả hết.

Cô thực sự cần sự giúp đỡ của hắn!

“Nhưng anh và tôi sống cùng nhau không thích hợp!” Xuân Vũ nói ra băn khoăn trong lòng.

“Như thế nào không thích hợp?”

“Anh là đàn ông, tôi là phụ nữ.”

Lý Thước cười, tiến gần cô “em sợ cái gì? Sợ chúng ta lại xảy ra cái gì sao?”

Xuân Vũ lùi lại phía sau, im lặng xem như cam chịu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Thước thở dài “Tôi chỉ muốn giúp em thôi. Dù sao tôi cũng thật có lỗi với em, hại em... hại em…”

Nói đến việc này, sắc mặt Xuân Vũ càng tái nhợt hơn.

Lý Thước lại thở dài “Nếu em thấy ở chung không tiện, anh sẽ thuê một căn nhà khác?”

Xuân Vũ cả kinh “Không, không cần!”

“Nếu vậy anh sẽ phải trả tiền thuê cho ba người, tôi còn muốn trả anh tiền, không thể để anh tốn thêm…”

Lý Thước trực tiếp cắt ngang lời Xuân Vũ “Vậy em còn rối rắm cái gì? Chung cư của tôi khá lớn, phòng cho khách cũng có phòng tắm riêng bên trong. Hai người không liên quan đến nhau, em ở của em, tôi ở của tôi. Em cũng không cần trả tôi tiền thuê nhà, vừa hay có thể tiết kiệm một khoản.”

“Phòng tắm riêng?” Xuân Vũ động tâm, tại thành phố lớn này có thể có phòng tắm riêng đúng là rất hiếm.

Lý Thước cong môi “Nếu em lo lắng tôi có ý đồ gây rối, có thể đổi khóa phòng, hơn nữa trong phòng có thể để vật sắc nhọn. Nếu tôi lại làm chuyện xấu thì em hãy đâm tôi.”

“Tôi…tôi nào dám!” Xuân Vũ vội vàng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, bộ dáng thực khó xử “Mẹ tôi có nói không thể thuê nhà cùng con trai.”

“Vậy tôi thuê cho em một phòng khác, tiền tôi trả!” Lý Thước nói xong, trực tiếp muốn gọi điện thoại.

Xuân Vũ vừa mới chứng kiến hiệu suất làm việc của Lý Thước, cô vội cầm lấy cánh tay hắn ngăn lại “Anh đã cho tôi mười vạn, không thể lại để anh tốn tiền.”

Lý Thước nhìn bàn tay nhỏ bé trên tay mình, nắm lấy nó cười hỏi “Vậy em nói nên làm thế nào? Có thuê nhà nữa hay không?”

“Hay là em muốn về quê, từ từ kiếm tiền trả lại tôi?”

Mức lương ở quê phổ biến là hai nghìn một tháng, mười vạn không biết phải đến bao giờ mới trả xong. Xuân Vũ lập tức lắc đầu, trầm mặc một lúc mới nói “Được.”

Lý Thước cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bẫy Rập (Trap)

Số ký tự: 0