Kẻ muốn người k...
2024-11-17 05:19:31
Nhưng mà dường như thân xác của Tống Nhược An lại bắt đầu phản chủ, cách nào cô cũng không thể tự kiềm nén bản thân mình.
Cả cơ thể râm ran ngứa ngáy như có hàng trăm mũi kim đang châm chít vào trong da thịt, làm cho Tống Nhược An khó chịu vô cùng.
Hai chân kẹp chặt, muốn đẩy đầu của Đàm Tôn Diễn ra, Tống Nhược An bỗng vẫy vùng, cô sợ chỉ chút nữa thôi nếu còn không chống trả bản thân cô sẽ mất đi sạch lý trí mà cuốn vào thứ dục vọng đầy ghê tởm này.
Lưỡi vẫn liên tục chọc ngoáy bên trong Tống Nhược An mặc cho bây giờ cô có ra sức chống đối, Đàm Tôn Diễn vẫn không thể dừng lại, anh dùng hai tay tách mạnh đùi của Tống Nhược An ra ghìm lại, thân hình to lớn gấp đôi,
Tống Nhược An dễ dàng bị anh đè chặt.
Nước mắt chảy ra mỗi lúc mỗi nhiều hơn, Tống Nhược An bấy giờ mới cảm nhận rõ thân xác của mình bị xúc phạm là như thế nào, nếu biết trước như thế này thì lúc vừa nảy Tống Nhược An cô đã không nhất thời suy nghĩ nông cạn mà tự tay cởi đồ của mình xuống. Là do cô quá nóng vội để rồi bây giờ kết quả lại tự do chính bản thân mình chuốc lấy.
Cô hối hận quá!
Trong mắt bấy giờ chỉ bao trùm bởi dục vọng, Đàm Tôn Diễn đứng lên trực tiếp kéo Tống Nhược An ngồi dậy, tay dùng lực ghìm lấy vai cô, tay còn lại tự cởi lấy chiếc quần nhỏ còn xót lại trên người của mình ra, ngay lập tức con quái vật khổng lồ từ trong lớp quần lót lộ diện, nằm thẳng ngay tầm mắt của Tống Nhược An. Con quái vật to lớn đến đáng sợ, toàn thân đều là những lớp gân xanh tím quay quanh chỉa thẳng, lại có mùi tanh nhẹ đặc trưng khiến cho Tống Nhược An liền rùng mình lùi về phía sau.
Nhưng tất cả đã quá muộn, Đàm Tôn Diễn liền ghìm lấy sau ớt của Tống Nhược An, âm giọng trầm trầm: "An An há miệng ra ngậm lấy nó đi!"
Lời của Đàm Tôn Diễn càng khiến cho Tổng Nhược An lắc đầu mạnh hơn, môi mím chặt, cô dùng lực muốn đẩy
Đàm Tồn Diễn cùng con quái vật đó ra xa khỏi mình, nhưng lực lại không đủ....
Đàm Tôn Diễn đợi mãi nhưng vẫn không được Tống Nhược An ngậm lấy mà cau mày, anh đành tự mình đưa tay lên khuôn miệng của Tống Nhược An giữ, tay còn lại cầm lấy con quái thú của mình mà chọc chọc nhẹ trước khuôn miệng của Tống Nhược An, mùi tanh mỗi lúc càng đậm hơn, Tống Nhược An là lần đầu nghe thấy mùi này nên càng khó chịu, chỉ thấy muốn nôn, một mực cũng không chịu mở miệng.
Hành động này của Tống Nhược An càng khiến cho Đàm Tôn Diễn cảm thấy rất khó chịu, anh bây giờ chỉ muốn được thỏả mãn ngoài ra không còn bất cứ thứ gì nữa.
Mất hết kiên nhẫn Đàm Tôn Diễn trực tiếp dùng lực bóp mạnh ép Tống Nhược An phải mở miệng. Tay đem con quái thú nhét vào miệng của Tổng Nhược An, mặc cho Tổng Nhược An liên tục lắc đầu không thỏa hiệp.
Tay ghìm chặt đầu của Tống Nhược An, Đàm Tôn Diễn đỉnh vài cái trong khuôn miệng của Tống Nhược An rồi lại điên cuồng đâm mạnh vào trong khuôn miệng.
Cự vật to lớn, liền khiến cho cổ họng của Tống Nhược An phình to, chèn ép đến khó thở, dưới lực tác động của
Đàm Tôn Diễn miệng của Tống Nhược An liền bị anh đâm cho đến đau mà liên tục tuông ra nước miếng, cả khuôn mặt bấy giờ đã tái nhợt, cổ họng căng cứng.
Tổng Nhược An khóc không thành lời....
Trái ngược với Tống Nhược An, Đàm Tôn Diễn lại cảm thấy rất thoải mái, càng đâm vào cự vật của anh càng dễ chịu đến sung sướng.
Nhìn thấy khuôn miệng của Tống Nhược An ngày càng chảy nhiều nước miếng, Đàm Tôn Diễn càng trở nên hưng phấn, anh mạnh bạo đâm vào, vừa đâm vừa lắc lư cự vật, khoái cảm cứ thế dâng trào trong anh, chỉ muốn đâm mãi không muốn dừng.
Chỉ là Tống Nhược An đã bắt đầu ho khang, cổ họng dường như không thể thở nữa, chỉ muốn được thoát khỏi con quái vật ấy, Tống Nhược An thở hồn hển, mi mắt sưng húp cô ngầng đầu nhìn Đàm Tôn Diễn cả mặt đỏ lừ vì sướng mà lắc đầu nguầy nguậy muốn được anh buông tha.
Nghe tiếng ho khang, lại vô tình nhìn rõ ánh mắt đáng thương của Tống Nhược An, cuối cùng Đàm Tôn Diễn cũng đầy luyến tiếc mà rút con quái vật của mình ra khỏi khuôn miệng của Tống Nhược An.
Khuôn miệng được giải thoát, Tổng Nhược An liền theo bản năng mà ôm lấy cổ họng của mình ho không kịp ngừng.
Nhưng rồi chưa được bao lâu, Tống Nhược An lại bị Đàm Tôn Diễn đẩy mạnh xuống giường, trực tiếp quỳ ở giữa hai chân cô, anh cầm lấy con quái vật của mình.
Y định đã rõ...
Tống Nhược An liền hoảng hồn cô chống tay bật người lên, đầy tủi nhục mà mở miệng cầu xin: "Đàm Tôn Diễn, xin anh đừng mà!"
"Tôi sợ rồi!"
"Anh muốn tôi làm gì cũng được, đừng cho vào được không?"
Đôi phần đã tỉnh táo, Đàm Tôn Diễn nhìn đôi mắt đầy tội nghiệp của Tống Nhược An, rồi lại nhìn xuống con quái vật vẫn đang cương cứng của mình...
Không thể dừng lại!
Đàm Tôn Diễn bất ngờ ôm nhẹ lấy đầu của Tống Nhược An, hôn nhẹ lên môi cô: "Không kịp nữa rồi, nếu không vào tôi sẽ chết đó"
"An An ngoan, để tôi đút vào đi!"
"Xin em!"
"Nhưng tôi không muốn!" Tống Nhược An vẫn một mực lắc đầu, cô sợ rồi hối hận rồi.
Cả cơ thể râm ran ngứa ngáy như có hàng trăm mũi kim đang châm chít vào trong da thịt, làm cho Tống Nhược An khó chịu vô cùng.
Hai chân kẹp chặt, muốn đẩy đầu của Đàm Tôn Diễn ra, Tống Nhược An bỗng vẫy vùng, cô sợ chỉ chút nữa thôi nếu còn không chống trả bản thân cô sẽ mất đi sạch lý trí mà cuốn vào thứ dục vọng đầy ghê tởm này.
Lưỡi vẫn liên tục chọc ngoáy bên trong Tống Nhược An mặc cho bây giờ cô có ra sức chống đối, Đàm Tôn Diễn vẫn không thể dừng lại, anh dùng hai tay tách mạnh đùi của Tống Nhược An ra ghìm lại, thân hình to lớn gấp đôi,
Tống Nhược An dễ dàng bị anh đè chặt.
Nước mắt chảy ra mỗi lúc mỗi nhiều hơn, Tống Nhược An bấy giờ mới cảm nhận rõ thân xác của mình bị xúc phạm là như thế nào, nếu biết trước như thế này thì lúc vừa nảy Tống Nhược An cô đã không nhất thời suy nghĩ nông cạn mà tự tay cởi đồ của mình xuống. Là do cô quá nóng vội để rồi bây giờ kết quả lại tự do chính bản thân mình chuốc lấy.
Cô hối hận quá!
Trong mắt bấy giờ chỉ bao trùm bởi dục vọng, Đàm Tôn Diễn đứng lên trực tiếp kéo Tống Nhược An ngồi dậy, tay dùng lực ghìm lấy vai cô, tay còn lại tự cởi lấy chiếc quần nhỏ còn xót lại trên người của mình ra, ngay lập tức con quái vật khổng lồ từ trong lớp quần lót lộ diện, nằm thẳng ngay tầm mắt của Tống Nhược An. Con quái vật to lớn đến đáng sợ, toàn thân đều là những lớp gân xanh tím quay quanh chỉa thẳng, lại có mùi tanh nhẹ đặc trưng khiến cho Tống Nhược An liền rùng mình lùi về phía sau.
Nhưng tất cả đã quá muộn, Đàm Tôn Diễn liền ghìm lấy sau ớt của Tống Nhược An, âm giọng trầm trầm: "An An há miệng ra ngậm lấy nó đi!"
Lời của Đàm Tôn Diễn càng khiến cho Tổng Nhược An lắc đầu mạnh hơn, môi mím chặt, cô dùng lực muốn đẩy
Đàm Tồn Diễn cùng con quái vật đó ra xa khỏi mình, nhưng lực lại không đủ....
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Tôn Diễn đợi mãi nhưng vẫn không được Tống Nhược An ngậm lấy mà cau mày, anh đành tự mình đưa tay lên khuôn miệng của Tống Nhược An giữ, tay còn lại cầm lấy con quái thú của mình mà chọc chọc nhẹ trước khuôn miệng của Tống Nhược An, mùi tanh mỗi lúc càng đậm hơn, Tống Nhược An là lần đầu nghe thấy mùi này nên càng khó chịu, chỉ thấy muốn nôn, một mực cũng không chịu mở miệng.
Hành động này của Tống Nhược An càng khiến cho Đàm Tôn Diễn cảm thấy rất khó chịu, anh bây giờ chỉ muốn được thỏả mãn ngoài ra không còn bất cứ thứ gì nữa.
Mất hết kiên nhẫn Đàm Tôn Diễn trực tiếp dùng lực bóp mạnh ép Tống Nhược An phải mở miệng. Tay đem con quái thú nhét vào miệng của Tổng Nhược An, mặc cho Tổng Nhược An liên tục lắc đầu không thỏa hiệp.
Tay ghìm chặt đầu của Tống Nhược An, Đàm Tôn Diễn đỉnh vài cái trong khuôn miệng của Tống Nhược An rồi lại điên cuồng đâm mạnh vào trong khuôn miệng.
Cự vật to lớn, liền khiến cho cổ họng của Tống Nhược An phình to, chèn ép đến khó thở, dưới lực tác động của
Đàm Tôn Diễn miệng của Tống Nhược An liền bị anh đâm cho đến đau mà liên tục tuông ra nước miếng, cả khuôn mặt bấy giờ đã tái nhợt, cổ họng căng cứng.
Tổng Nhược An khóc không thành lời....
Trái ngược với Tống Nhược An, Đàm Tôn Diễn lại cảm thấy rất thoải mái, càng đâm vào cự vật của anh càng dễ chịu đến sung sướng.
Nhìn thấy khuôn miệng của Tống Nhược An ngày càng chảy nhiều nước miếng, Đàm Tôn Diễn càng trở nên hưng phấn, anh mạnh bạo đâm vào, vừa đâm vừa lắc lư cự vật, khoái cảm cứ thế dâng trào trong anh, chỉ muốn đâm mãi không muốn dừng.
Chỉ là Tống Nhược An đã bắt đầu ho khang, cổ họng dường như không thể thở nữa, chỉ muốn được thoát khỏi con quái vật ấy, Tống Nhược An thở hồn hển, mi mắt sưng húp cô ngầng đầu nhìn Đàm Tôn Diễn cả mặt đỏ lừ vì sướng mà lắc đầu nguầy nguậy muốn được anh buông tha.
Nghe tiếng ho khang, lại vô tình nhìn rõ ánh mắt đáng thương của Tống Nhược An, cuối cùng Đàm Tôn Diễn cũng đầy luyến tiếc mà rút con quái vật của mình ra khỏi khuôn miệng của Tống Nhược An.
Khuôn miệng được giải thoát, Tổng Nhược An liền theo bản năng mà ôm lấy cổ họng của mình ho không kịp ngừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng rồi chưa được bao lâu, Tống Nhược An lại bị Đàm Tôn Diễn đẩy mạnh xuống giường, trực tiếp quỳ ở giữa hai chân cô, anh cầm lấy con quái vật của mình.
Y định đã rõ...
Tống Nhược An liền hoảng hồn cô chống tay bật người lên, đầy tủi nhục mà mở miệng cầu xin: "Đàm Tôn Diễn, xin anh đừng mà!"
"Tôi sợ rồi!"
"Anh muốn tôi làm gì cũng được, đừng cho vào được không?"
Đôi phần đã tỉnh táo, Đàm Tôn Diễn nhìn đôi mắt đầy tội nghiệp của Tống Nhược An, rồi lại nhìn xuống con quái vật vẫn đang cương cứng của mình...
Không thể dừng lại!
Đàm Tôn Diễn bất ngờ ôm nhẹ lấy đầu của Tống Nhược An, hôn nhẹ lên môi cô: "Không kịp nữa rồi, nếu không vào tôi sẽ chết đó"
"An An ngoan, để tôi đút vào đi!"
"Xin em!"
"Nhưng tôi không muốn!" Tống Nhược An vẫn một mực lắc đầu, cô sợ rồi hối hận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro