Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
.1: Đệ Tứ X - H...
Lương Hạc
2024-11-12 05:25:35
Chu Yến vừa mới vùng vẫy đã bị Hàn Đông Nặc áp đảo, cô duỗi tay ra định đánh một cái nhưng lại bị Hàn Đông Nặc đè xuống, cô chỉ có thể mơ mơ màng màng thừa nhận nụ hôn của cậu, thậm chí cô còn nghi ngờ mình không phải muốn đánh cậu, mà là muốn ôm cậu.
Nói là muốn nhanh, nhưng cuối cùng cậu vẫn muốn ăn sạch sẽ từ đầu đến cuối, cởi trói cho cô, vuốt ve cơ thể của cô, liếm láp từ ngực đến giữa hai chân. Chu Yến cảm thấy mỗi tấc da tấc thịt bị bàn tay của cậu nhéo đều có thể chảy ra nước, cơ thể đã sớm dính vào nhau. Cô nắm chặt ga trải giường kẻ màu xanh lam của cậu, chịu đựng sự tê ngứa mà đầu lưỡi của cậu mang lại, men theo đến tận dưới đùi.
“Ah, đừng mà…” Cô chưa kịp nói hết thì Hàn Nặc Đông đã cởi chiếc quần lót bên dưới váy của cô ra, đôi môi ấm áp lại hôn lên cái bụng nhỏ mềm mại của cô, vốn dĩ bên dưới của cô đã ướt nhưng lúc này càng ướt đẫm hơn, dường như nước từ trong kẽ mông đang chảy ra.
“Đừng sợ, Yến Yến, có con…” Hàn Nặc Đông tìm kiếm khe hở đang đóng mở của cô, ngón tay cắm vào một cách thuận lợi, cậu giống như một người hầu nửa ngồi xổm nửa cúi đầu, cào nhẹ vào người cô. Một chân của Chu Yến đặt lên vai cậu, ngẩng đầu nhìn bộ dạng si cuồng của cậu. Đột nhiên, Hàn Nặc Đông nhướng mi, ánh sáng trong mắt lóe lên, không hiểu sao Chu Yến lại nhìn thấy bóng dáng của Hàn Bách Tân ở một khoảnh khắc nào đó, trái tim của cô run lên, trong lúc hoảng hốt, cô có một loại ảo giác… Cô đang ngồi trên cỗ máy thời gian, xuyên về thời niên thiếu và lúc trưởng thành của Hàn Bách Tân… Cô đã làm tình với một người đàn ông ở hai thời điểm!
Khi cô còn đang ngẩn ngơ thì Hàn Nặc Đông đã thẳng lưng tiến vào, cậu dùng sức quá mạnh khiến Chu Yến rên rỉ một tiếng.
Hàn Nặc Đông bế cô lên, để hai chân của cô vòng qua hông mình, sau đó ôm lấy cô hỏi. “Thế nào? So với lão Hàn? Ông ấy lợi hại hơn hay con lợi hại hơn?”
“Từ trước đến giờ anh ấy chưa từng hỏi câu hỏi này.” Chu Yến cố ý nói như vậy, muốn làm cho Hàn Nặc Đông tức giận.
Hàn Nặc Đông nhếch miệng cười, “Chê con ấu trĩ sao? Con vẫn rất ấu trĩ đấy! Nói đi, nói, con được không… Có phải tốt hơn cả ông ấy không?”
“Con không đeo bao.”
“Không phải dì đang trong kỳ an toàn sao?”
Chu Yến ngẩn ra, hình như thằng nhóc này cũng ghi lại. “Như vậy cũng không an toàn.”
“Vậy con bắn ra ngoài… Con thích cảm giác da thịt va chạm vào nhau, rất trơn.” Thấy cậu vẫn va chạm vào bên trong một vài lần, Chu Yến liền đẩy cậu. “Con mà không đeo bao vào thì cút đi!”
“Được rồi, con đeo mà.” Hàn Nặc Đông cảm thấy một khi mình đã tiến vào trong cơ thể của người phụ nữ này thì bản thân giống như một nô lệ của cô, cô muốn cậu làm cái gì thì cậu đều nghe theo, cậu còn không tự chủ được muốn quỳ gối trước mặt cô để giải thích cặn kẽ cho bản thân.
“Con vẫn chưa kết thúc à…”
“Chuyện này mà dì vẫn thúc giục con!” Hàn Nặc Đông tủi thân, cậu lấy bao cao su trong tủ đầu giường ra đeo vào, sau đó lại cắm vào bên trong lần nữa. Mặc dù không có cảm giác da thịt hòa quyện như trước, nhưng cũng rất chật khít và ấm áp, hơn nữa Hàn Bách Tân có thể mở cửa vào nhà bất cứ lúc nào. Hàn Nặc Đông mới đưa đẩy vài lần đã muốn bắn, nhưng cậu vẫn phải kiềm chế lại, không thể để Chu Yến xem thường cậu được, nhất là bên cạnh cô còn có một lão Hàn có thể tham khảo bất cứ lúc nào.
Vì thế, cậu giảm bớt sức lực, ngón tay mò xuống phía dưới tìm được âm đế nhỏ của cô ở nơi ẩm ướt hai người đang giao hợp, cậu xoa nhẹ vài cái, dương vật vẫn đâm vào bên trong, vừa nông vừa sâu. Mặc dù cậu không có nhiều kinh nghiệm nhưng thiên phú lại rất lợi hại, mới chỉ va chạm vài cái đã khiến eo và mông của Chu Yến lắc lư, nhưng cô vẫn rất tức giận, duỗi tay véo cậu, móng tay cắm sâu vào thịt. “Đồ tồi… Dám học mấy trò xấu để bắt nạt dì…”
m thanh ưm a kiều mị hơn cả lúc trước, Hàn Nặc Đông dùng lực thật mạnh để đáp ứng cô, mỗi lần va chạm đều đâm vào chỗ sâu nhất, giống như muốn giúp cô hết ngứa ngáy. Cuối cùng, cậu nắm chặt hai chân của cô, bụng nhỏ run rẩy, đẩy vào mà không rút ra được khiến cả người của cậu mất hết sức lực, ngã vào trên người cô.
Đúng lúc này, ánh mắt của Hàn Nặc Đông dừng lại, đột nhiên cậu trở nên cảnh giác. Chu Yến cũng nghe thấy, cô dừng lại, lắng nghe lần nữa thì thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang. Hàn Nặc Đông nhướn mi nói. “Lão Hàn đã trở về!”
Trong nháy mắt, Chu Yến bùng nổ, cô đẩy Hàn Nặc Đông ra, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào. Quả nhiên cửa lớn vang lên âm thanh mở khoá, đôi mắt của Chu Yến tối sầm lại, cô cảm thấy trái tim của mình như ngừng đập. Trong giây lát, cô quyết định đá cái quần lót xuống dưới gầm bàn của Hàn Nặc Đông, sau đó mở cửa xông ra.
Dường như cùng lúc đó, Hàn Bách Tân từ bên ngoài đi vào. Chu Yến đứng bên trong chào đón, “Tại sao lại về sớm như vậy?”
“Bên ngoài trời mưa, anh xem dự báo thời tiết nên quyết định không đi nữa, để hôm khác.” Hàn Bách Tân cúi đầu lau bùn đất trên đôi giày da của mình, hắn cởi chiếc áo khoác ra, giũ giũ để những hạt mưa rơi xuống sau đó đưa cả áo khoác và túi cho Chu Yến. Vừa vào phòng, thấy chiếc máy hút bụi đang ở giữa phòng khách, hắn ngẩn người, quay đầu nhìn Chu Yến. “Em đang làm việc nhà sao?”
“Vâng, nhưng em vẫn chưa làm xong.” Khi treo quần áo và túi của hắn lên, Chu Yến còn soi gương để sửa sang lại tóc.
Cũng may trời rất tối, nên mặt cô có đỏ thành trứng tôm hắn cũng không nhận ra.
“Bố đã về rồi.” Hàn Nặc Đông đi ra khỏi phòng, cậu đã sớm thay một bộ quần áo ngủ, bình tĩnh nhàn nhã, không hoảng hốt một chút nào.
“Ừm.” Hàn Bách Tân nhìn cậu, thấy cổ áo của cậu vẫn còn nhét bên trong thì nhíu mày lại. Chu Yến ho nhẹ một cái sau đó gọi. “Bách Tân, anh vẫn chưa ăn gì đâu. Để em đi hâm nóng lại thức ăn cho anh.”
“Em nghỉ ngơi đi, để anh làm cho.” Hàn Bách Tân vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó đi vào phòng bếp, Chu Yến cũng đi theo giúp đỡ, lúc này chỉ còn lại Hàn Nặc Đông ở nhà ăn cười nói. “Hôm nay dì nhỏ làm món gì vậy? Bây giờ con cũng cảm thấy hơi đói bụng rồi.”
“Hình như là canh chả cá.” Hàn Bách Tân mở nồi ra nhìn, Chu Yến giành lấy sau đó đi đun lại, cô xới hai bát cơm đầy rồi bỏ vào lò vi sóng để hâm lại. Hàn Bách Tân đành phải quay lại nhà ăn, hắn liếc mắt nhìn Hàn Nặc Đông đang đứng ở bên cạnh, bắt đầu quở trách. “Đi xuống bếp giúp cho dì của con đi, đừng có chỉ biết há miệng chờ cơm.”
“Vâng.” Thật ra Hàn Nặc Đông rất vui sướng khi được xuống bếp giúp đỡ. Trong lòng của Chu Yến vừa mới bình tĩnh, đã lại nhảy loạn lên khi thấy cậu đi vào đây.
Nói là muốn nhanh, nhưng cuối cùng cậu vẫn muốn ăn sạch sẽ từ đầu đến cuối, cởi trói cho cô, vuốt ve cơ thể của cô, liếm láp từ ngực đến giữa hai chân. Chu Yến cảm thấy mỗi tấc da tấc thịt bị bàn tay của cậu nhéo đều có thể chảy ra nước, cơ thể đã sớm dính vào nhau. Cô nắm chặt ga trải giường kẻ màu xanh lam của cậu, chịu đựng sự tê ngứa mà đầu lưỡi của cậu mang lại, men theo đến tận dưới đùi.
“Ah, đừng mà…” Cô chưa kịp nói hết thì Hàn Nặc Đông đã cởi chiếc quần lót bên dưới váy của cô ra, đôi môi ấm áp lại hôn lên cái bụng nhỏ mềm mại của cô, vốn dĩ bên dưới của cô đã ướt nhưng lúc này càng ướt đẫm hơn, dường như nước từ trong kẽ mông đang chảy ra.
“Đừng sợ, Yến Yến, có con…” Hàn Nặc Đông tìm kiếm khe hở đang đóng mở của cô, ngón tay cắm vào một cách thuận lợi, cậu giống như một người hầu nửa ngồi xổm nửa cúi đầu, cào nhẹ vào người cô. Một chân của Chu Yến đặt lên vai cậu, ngẩng đầu nhìn bộ dạng si cuồng của cậu. Đột nhiên, Hàn Nặc Đông nhướng mi, ánh sáng trong mắt lóe lên, không hiểu sao Chu Yến lại nhìn thấy bóng dáng của Hàn Bách Tân ở một khoảnh khắc nào đó, trái tim của cô run lên, trong lúc hoảng hốt, cô có một loại ảo giác… Cô đang ngồi trên cỗ máy thời gian, xuyên về thời niên thiếu và lúc trưởng thành của Hàn Bách Tân… Cô đã làm tình với một người đàn ông ở hai thời điểm!
Khi cô còn đang ngẩn ngơ thì Hàn Nặc Đông đã thẳng lưng tiến vào, cậu dùng sức quá mạnh khiến Chu Yến rên rỉ một tiếng.
Hàn Nặc Đông bế cô lên, để hai chân của cô vòng qua hông mình, sau đó ôm lấy cô hỏi. “Thế nào? So với lão Hàn? Ông ấy lợi hại hơn hay con lợi hại hơn?”
“Từ trước đến giờ anh ấy chưa từng hỏi câu hỏi này.” Chu Yến cố ý nói như vậy, muốn làm cho Hàn Nặc Đông tức giận.
Hàn Nặc Đông nhếch miệng cười, “Chê con ấu trĩ sao? Con vẫn rất ấu trĩ đấy! Nói đi, nói, con được không… Có phải tốt hơn cả ông ấy không?”
“Con không đeo bao.”
“Không phải dì đang trong kỳ an toàn sao?”
Chu Yến ngẩn ra, hình như thằng nhóc này cũng ghi lại. “Như vậy cũng không an toàn.”
“Vậy con bắn ra ngoài… Con thích cảm giác da thịt va chạm vào nhau, rất trơn.” Thấy cậu vẫn va chạm vào bên trong một vài lần, Chu Yến liền đẩy cậu. “Con mà không đeo bao vào thì cút đi!”
“Được rồi, con đeo mà.” Hàn Nặc Đông cảm thấy một khi mình đã tiến vào trong cơ thể của người phụ nữ này thì bản thân giống như một nô lệ của cô, cô muốn cậu làm cái gì thì cậu đều nghe theo, cậu còn không tự chủ được muốn quỳ gối trước mặt cô để giải thích cặn kẽ cho bản thân.
“Con vẫn chưa kết thúc à…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện này mà dì vẫn thúc giục con!” Hàn Nặc Đông tủi thân, cậu lấy bao cao su trong tủ đầu giường ra đeo vào, sau đó lại cắm vào bên trong lần nữa. Mặc dù không có cảm giác da thịt hòa quyện như trước, nhưng cũng rất chật khít và ấm áp, hơn nữa Hàn Bách Tân có thể mở cửa vào nhà bất cứ lúc nào. Hàn Nặc Đông mới đưa đẩy vài lần đã muốn bắn, nhưng cậu vẫn phải kiềm chế lại, không thể để Chu Yến xem thường cậu được, nhất là bên cạnh cô còn có một lão Hàn có thể tham khảo bất cứ lúc nào.
Vì thế, cậu giảm bớt sức lực, ngón tay mò xuống phía dưới tìm được âm đế nhỏ của cô ở nơi ẩm ướt hai người đang giao hợp, cậu xoa nhẹ vài cái, dương vật vẫn đâm vào bên trong, vừa nông vừa sâu. Mặc dù cậu không có nhiều kinh nghiệm nhưng thiên phú lại rất lợi hại, mới chỉ va chạm vài cái đã khiến eo và mông của Chu Yến lắc lư, nhưng cô vẫn rất tức giận, duỗi tay véo cậu, móng tay cắm sâu vào thịt. “Đồ tồi… Dám học mấy trò xấu để bắt nạt dì…”
m thanh ưm a kiều mị hơn cả lúc trước, Hàn Nặc Đông dùng lực thật mạnh để đáp ứng cô, mỗi lần va chạm đều đâm vào chỗ sâu nhất, giống như muốn giúp cô hết ngứa ngáy. Cuối cùng, cậu nắm chặt hai chân của cô, bụng nhỏ run rẩy, đẩy vào mà không rút ra được khiến cả người của cậu mất hết sức lực, ngã vào trên người cô.
Đúng lúc này, ánh mắt của Hàn Nặc Đông dừng lại, đột nhiên cậu trở nên cảnh giác. Chu Yến cũng nghe thấy, cô dừng lại, lắng nghe lần nữa thì thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang. Hàn Nặc Đông nhướn mi nói. “Lão Hàn đã trở về!”
Trong nháy mắt, Chu Yến bùng nổ, cô đẩy Hàn Nặc Đông ra, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào. Quả nhiên cửa lớn vang lên âm thanh mở khoá, đôi mắt của Chu Yến tối sầm lại, cô cảm thấy trái tim của mình như ngừng đập. Trong giây lát, cô quyết định đá cái quần lót xuống dưới gầm bàn của Hàn Nặc Đông, sau đó mở cửa xông ra.
Dường như cùng lúc đó, Hàn Bách Tân từ bên ngoài đi vào. Chu Yến đứng bên trong chào đón, “Tại sao lại về sớm như vậy?”
“Bên ngoài trời mưa, anh xem dự báo thời tiết nên quyết định không đi nữa, để hôm khác.” Hàn Bách Tân cúi đầu lau bùn đất trên đôi giày da của mình, hắn cởi chiếc áo khoác ra, giũ giũ để những hạt mưa rơi xuống sau đó đưa cả áo khoác và túi cho Chu Yến. Vừa vào phòng, thấy chiếc máy hút bụi đang ở giữa phòng khách, hắn ngẩn người, quay đầu nhìn Chu Yến. “Em đang làm việc nhà sao?”
“Vâng, nhưng em vẫn chưa làm xong.” Khi treo quần áo và túi của hắn lên, Chu Yến còn soi gương để sửa sang lại tóc.
Cũng may trời rất tối, nên mặt cô có đỏ thành trứng tôm hắn cũng không nhận ra.
“Bố đã về rồi.” Hàn Nặc Đông đi ra khỏi phòng, cậu đã sớm thay một bộ quần áo ngủ, bình tĩnh nhàn nhã, không hoảng hốt một chút nào.
“Ừm.” Hàn Bách Tân nhìn cậu, thấy cổ áo của cậu vẫn còn nhét bên trong thì nhíu mày lại. Chu Yến ho nhẹ một cái sau đó gọi. “Bách Tân, anh vẫn chưa ăn gì đâu. Để em đi hâm nóng lại thức ăn cho anh.”
“Em nghỉ ngơi đi, để anh làm cho.” Hàn Bách Tân vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó đi vào phòng bếp, Chu Yến cũng đi theo giúp đỡ, lúc này chỉ còn lại Hàn Nặc Đông ở nhà ăn cười nói. “Hôm nay dì nhỏ làm món gì vậy? Bây giờ con cũng cảm thấy hơi đói bụng rồi.”
“Hình như là canh chả cá.” Hàn Bách Tân mở nồi ra nhìn, Chu Yến giành lấy sau đó đi đun lại, cô xới hai bát cơm đầy rồi bỏ vào lò vi sóng để hâm lại. Hàn Bách Tân đành phải quay lại nhà ăn, hắn liếc mắt nhìn Hàn Nặc Đông đang đứng ở bên cạnh, bắt đầu quở trách. “Đi xuống bếp giúp cho dì của con đi, đừng có chỉ biết há miệng chờ cơm.”
“Vâng.” Thật ra Hàn Nặc Đông rất vui sướng khi được xuống bếp giúp đỡ. Trong lòng của Chu Yến vừa mới bình tĩnh, đã lại nhảy loạn lên khi thấy cậu đi vào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro