Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
.2: Đệ Tứ X - H...
Lương Hạc
2024-11-12 05:25:35
Cô tránh cậu, nhưng cậu lại cố tình không làm theo mong muốn của cô. Cô sang trái cậu cũng đi sang trái, sang phải cũng theo sang phải, hai người đứng sát gần nhau, hơi thở nóng rực của cậu càng ngày càng gần. Chu Yến khó khăn nhướng mi, đối diện với đôi mắt đen láy của cậu, cậu cười nhẹ một tiếng. “Dì nhỏ, nhường một chút…” Cậu cúi người lấy chén từ trong tủ ra, nhưng cậu lại vây Chu Yến lại giữa hai cánh tay của mình, Chu Yến đành phải cúi người chui ra khỏi khe hở ở giữa.
Trong không gian chật chội, bát canh nóng hôi hổi bốc khói nghi ngút. Ngoài cửa sổ mưa vẫn đang rơi lất phất, ngưng tụ lại thành những bọt nước trên những tấm kính đen rồi trượt xuống, tách ra thành từng vệt nước, không khí ở phương Nam khá ẩm ướt khiến da thịt lúc nào cũng ướt đẫm. Leng keng một tiếng, Chu Yến xoay người lấy cơm từ trong lò vi sóng ra, bỗng nhiên cô cảm thấy có một bàn tay đang sờ soạng vào chỗ ẩm ướt giữa hai chân của cô khiến hoảng sợ đến mức suýt chút nữa đã ném chiếc bát trong tay xuống. Cô quay đầu nhìn người bên cạnh đang đứng ngửi một nồi nước, “Oa, canh này thơm quá…”
Món canh này?
Chu Yến ném cái bát vào tay của Hàn Nặc Đông, lúc này cậu mới dơ tay đỡ lấy cái bát. “Cẩn thận nóng!”
Vì quá nóng nên cậu vội vàng đặt cái bát lên trên bàn, sau đó lại giương mắt lên, liếm một ngón tay. “Vừa nếm món canh dì nhỏ làm đã thấy tươi ngon.”
Vô sỉ! Biến thái! Sao cậu dám… Dám trêu chọc cô trong khi bố của cậu chỉ cách hai người có một cánh cửa!
Chu Yến trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, sau đó cô quay đầu đi ra khỏi phòng bếp, để lại một mình Hàn Nặc Đông… Múc canh, dọn cơm, hai cha con bọn họ tự ăn với nhau thôi.
Mặc kệ bọn họ ăn ngấu nghiến hay là húp canh từ từ, cô chỉ muốn nhanh chóng về phòng tắm rửa sạch sẽ khỏi cái cảm giác ẩm ướt này, quá trơn quá dính khiến hai chân của cô không nhịn được mà kẹp chặt lại… Đúng là không biết xấu hổ, cô cảm thấy mình thật hèn hạ, giống như một dâm phụ để hai cha con nhà họ cùng dùng chung.
Cô đã thề từ giờ sẽ tránh xa Hàn Nặc Đông, nhưng đến buổi trưa ngày hôm sau, Chu Yến lại nhận được một tin nhắn từ Hàn Nặc Đông… “Dì nhỏ, dì đừng quên đi họp phụ huynh cho con, 5 giờ rưỡi ở tầng ba lớp 12/2, dì đừng lo, chỉ họp có một giờ thôi, sau khi kết thúc, con chờ dì ở cổng trường, chúng ta sẽ đi ăn tối.”
Chu Yến nhìn điện thoại di động một lúc lâu, không trả lời lại, cô bỏ điện thoại xuống, mày nhíu chặt. Sau đó cô lại cầm điện thoại di động lên, nhắn một tin nhắn cho người khác… “Đang ở trường học à? Lát nữa chị sẽ đi qua đó một chuyến, buổi tối chị đưa em và Hàn Nặc Đông đi ăn tối.”
Chu Lỗi trả lời rất nhanh… “Em ở trường học, chị đã mời em ăn cơm dĩ nhiên không có vấn đề gì rồi!”
Chu Yến nhìn thời gian, đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, có một đồng nghiệp lại gần cô chào hỏi. “Cô có đi không?”
“Không được, tôi phải đi họp phụ huynh cho con rồi.”
“À, ok, chăm sóc con cái bây giờ cũng khó thật đấy, vất vả cho cô rồi!”
Chu Yến mỉm cười, biết người kia quay đầu một cái thì cảm thán mẹ kế như cô khó làm, lúc này một đám người ở phòng hành chính suốt ngày ngồi tám chuyện, nghị luận về việc của gia đình của người khác, chuyện của cô lại dễ gây chú ý nên cũng không tránh được. Nhưng ít ra mấy người đó vẫn hâm mộ cô, rốt cuộc người mà cô tái hôn cũng không hề kém cỏi, đẹp trai lại có tiền… Cũng khiến cô cảm thấy mình trẻ ra!
“Mấy người nói xem, cô ấy mà đi họp phụ huynh có thể bị người khác hiểu lầm thành chị gái đi họp cho không?”
“Chẳng phải cô ta có một người em trai ngang tuổi với đứa nhỏ đó sao!”
“Ha ha, không chừng bị nhầm thành chị gái thật!”
Chu Yến chưa bao giờ đi họp phụ huynh cho Chu Lỗi, lần đầu tiên trong đời là đi họp cho Hàn Nặc Đông. Cô vào phòng học tìm được chỗ ngồi của Hàn Nặc Đông, nhìn xung quanh một vòng, tất cả đều là những người bốn năm chục tuổi. Cô là người bắt mắt nhất, thế nên vừa bước vào đã khiến giáo viên chú ý đến đầu tiên, bọn họ cứ nhìn cô sau đó thảo luận cái gì đó khiến Chu Yến cảm thấy rất khó chịu, cô chỉ có thể cúi đầu xem bài thi của Hàn Nặc Đông.
Toán học thiếu hai điểm nữa là đạt điểm tuyệt đối, Ngữ Văn và Tiếng Anh cũng rất cao, không có môn nghệ thuật kéo chân thì thứ hạng không chỉ nằm trong top 10 của lớp, mà còn ở trong top 5.
Cậu thật sự không làm cô mất mặt.
Chu Yến mím môi cười, cúi đầu nhìn đồ vật dưới gầm bàn của cậu… Một quyển sách được đánh mã số ngay ngắn, bên còn lại để một cái túi nilon nhỏ, cô mở ra xem thì bên trong có một thanh sô cô la và một cuốn sách “Cả Đời Canh Gác Ruộng Lúa Mạch.”
Cô mở cuốn sách ra, trang thứ nhất có kẹp một thẻ sách, trên thẻ sách viết… Yến Yến, làm phụ huynh rất nhàm chán đúng không? Ăn chút chocolate và đọc cuốn tiểu thuyết này đi, mặt sau còn vẽ một trái tim.
Chu Yến không nhịn được bật cười, cô không đọc tiểu thuyết nhưng cô muốn đánh giá tác phẩm của cậu một cách nghiêm túc, xem cậu viết một áng thiên văn bát cổ* sẽ không cần lý lẽ đến đâu.
*thể văn dùng trong khoa cử Trung Quốc, từ thế kỷ 15 - 19. Khoa cử Việt Nam thời phong kiến cũng dùng thể văn này. Bắt nguồn từ đời Đường, đến đời Minh thì thể thức của văn BC được quy định nghiêm ngặt.
Cuộc họp phụ huynh năm cuối cấp ba dường như là những lần khóc lóc, kể lể của giáo viên, đến hơn mười phút mới kết thúc, các phụ huynh đã vội vàng đi ra ngoài. Chu Yến sắp xếp lại bài thi xong thì cũng đứng dậy, bỗng nhiên cô nghe thấy chủ nhiệm lớp ở phía sau gọi cô lại. “Cô là phụ huynh của Hàn Nặc Đông sao? Xin cô dừng bước đã.”
Chu Yến dừng lại xoay người, lúc này cô mới có cơ hội nhìn rõ chủ nhiệm lớp, là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó.
Trong không gian chật chội, bát canh nóng hôi hổi bốc khói nghi ngút. Ngoài cửa sổ mưa vẫn đang rơi lất phất, ngưng tụ lại thành những bọt nước trên những tấm kính đen rồi trượt xuống, tách ra thành từng vệt nước, không khí ở phương Nam khá ẩm ướt khiến da thịt lúc nào cũng ướt đẫm. Leng keng một tiếng, Chu Yến xoay người lấy cơm từ trong lò vi sóng ra, bỗng nhiên cô cảm thấy có một bàn tay đang sờ soạng vào chỗ ẩm ướt giữa hai chân của cô khiến hoảng sợ đến mức suýt chút nữa đã ném chiếc bát trong tay xuống. Cô quay đầu nhìn người bên cạnh đang đứng ngửi một nồi nước, “Oa, canh này thơm quá…”
Món canh này?
Chu Yến ném cái bát vào tay của Hàn Nặc Đông, lúc này cậu mới dơ tay đỡ lấy cái bát. “Cẩn thận nóng!”
Vì quá nóng nên cậu vội vàng đặt cái bát lên trên bàn, sau đó lại giương mắt lên, liếm một ngón tay. “Vừa nếm món canh dì nhỏ làm đã thấy tươi ngon.”
Vô sỉ! Biến thái! Sao cậu dám… Dám trêu chọc cô trong khi bố của cậu chỉ cách hai người có một cánh cửa!
Chu Yến trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, sau đó cô quay đầu đi ra khỏi phòng bếp, để lại một mình Hàn Nặc Đông… Múc canh, dọn cơm, hai cha con bọn họ tự ăn với nhau thôi.
Mặc kệ bọn họ ăn ngấu nghiến hay là húp canh từ từ, cô chỉ muốn nhanh chóng về phòng tắm rửa sạch sẽ khỏi cái cảm giác ẩm ướt này, quá trơn quá dính khiến hai chân của cô không nhịn được mà kẹp chặt lại… Đúng là không biết xấu hổ, cô cảm thấy mình thật hèn hạ, giống như một dâm phụ để hai cha con nhà họ cùng dùng chung.
Cô đã thề từ giờ sẽ tránh xa Hàn Nặc Đông, nhưng đến buổi trưa ngày hôm sau, Chu Yến lại nhận được một tin nhắn từ Hàn Nặc Đông… “Dì nhỏ, dì đừng quên đi họp phụ huynh cho con, 5 giờ rưỡi ở tầng ba lớp 12/2, dì đừng lo, chỉ họp có một giờ thôi, sau khi kết thúc, con chờ dì ở cổng trường, chúng ta sẽ đi ăn tối.”
Chu Yến nhìn điện thoại di động một lúc lâu, không trả lời lại, cô bỏ điện thoại xuống, mày nhíu chặt. Sau đó cô lại cầm điện thoại di động lên, nhắn một tin nhắn cho người khác… “Đang ở trường học à? Lát nữa chị sẽ đi qua đó một chuyến, buổi tối chị đưa em và Hàn Nặc Đông đi ăn tối.”
Chu Lỗi trả lời rất nhanh… “Em ở trường học, chị đã mời em ăn cơm dĩ nhiên không có vấn đề gì rồi!”
Chu Yến nhìn thời gian, đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, có một đồng nghiệp lại gần cô chào hỏi. “Cô có đi không?”
“Không được, tôi phải đi họp phụ huynh cho con rồi.”
“À, ok, chăm sóc con cái bây giờ cũng khó thật đấy, vất vả cho cô rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Yến mỉm cười, biết người kia quay đầu một cái thì cảm thán mẹ kế như cô khó làm, lúc này một đám người ở phòng hành chính suốt ngày ngồi tám chuyện, nghị luận về việc của gia đình của người khác, chuyện của cô lại dễ gây chú ý nên cũng không tránh được. Nhưng ít ra mấy người đó vẫn hâm mộ cô, rốt cuộc người mà cô tái hôn cũng không hề kém cỏi, đẹp trai lại có tiền… Cũng khiến cô cảm thấy mình trẻ ra!
“Mấy người nói xem, cô ấy mà đi họp phụ huynh có thể bị người khác hiểu lầm thành chị gái đi họp cho không?”
“Chẳng phải cô ta có một người em trai ngang tuổi với đứa nhỏ đó sao!”
“Ha ha, không chừng bị nhầm thành chị gái thật!”
Chu Yến chưa bao giờ đi họp phụ huynh cho Chu Lỗi, lần đầu tiên trong đời là đi họp cho Hàn Nặc Đông. Cô vào phòng học tìm được chỗ ngồi của Hàn Nặc Đông, nhìn xung quanh một vòng, tất cả đều là những người bốn năm chục tuổi. Cô là người bắt mắt nhất, thế nên vừa bước vào đã khiến giáo viên chú ý đến đầu tiên, bọn họ cứ nhìn cô sau đó thảo luận cái gì đó khiến Chu Yến cảm thấy rất khó chịu, cô chỉ có thể cúi đầu xem bài thi của Hàn Nặc Đông.
Toán học thiếu hai điểm nữa là đạt điểm tuyệt đối, Ngữ Văn và Tiếng Anh cũng rất cao, không có môn nghệ thuật kéo chân thì thứ hạng không chỉ nằm trong top 10 của lớp, mà còn ở trong top 5.
Cậu thật sự không làm cô mất mặt.
Chu Yến mím môi cười, cúi đầu nhìn đồ vật dưới gầm bàn của cậu… Một quyển sách được đánh mã số ngay ngắn, bên còn lại để một cái túi nilon nhỏ, cô mở ra xem thì bên trong có một thanh sô cô la và một cuốn sách “Cả Đời Canh Gác Ruộng Lúa Mạch.”
Cô mở cuốn sách ra, trang thứ nhất có kẹp một thẻ sách, trên thẻ sách viết… Yến Yến, làm phụ huynh rất nhàm chán đúng không? Ăn chút chocolate và đọc cuốn tiểu thuyết này đi, mặt sau còn vẽ một trái tim.
Chu Yến không nhịn được bật cười, cô không đọc tiểu thuyết nhưng cô muốn đánh giá tác phẩm của cậu một cách nghiêm túc, xem cậu viết một áng thiên văn bát cổ* sẽ không cần lý lẽ đến đâu.
*thể văn dùng trong khoa cử Trung Quốc, từ thế kỷ 15 - 19. Khoa cử Việt Nam thời phong kiến cũng dùng thể văn này. Bắt nguồn từ đời Đường, đến đời Minh thì thể thức của văn BC được quy định nghiêm ngặt.
Cuộc họp phụ huynh năm cuối cấp ba dường như là những lần khóc lóc, kể lể của giáo viên, đến hơn mười phút mới kết thúc, các phụ huynh đã vội vàng đi ra ngoài. Chu Yến sắp xếp lại bài thi xong thì cũng đứng dậy, bỗng nhiên cô nghe thấy chủ nhiệm lớp ở phía sau gọi cô lại. “Cô là phụ huynh của Hàn Nặc Đông sao? Xin cô dừng bước đã.”
Chu Yến dừng lại xoay người, lúc này cô mới có cơ hội nhìn rõ chủ nhiệm lớp, là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro