Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi

.1: Đệ Tứ X - H...

Lương Hạc

2024-11-12 05:25:35

Sắp tới tầng B của khu trung tâm thương mại Cảng An sẽ được sửa thành trung tâm giải trí, trước kia thời điểm đấu thầu hạng mục này Hàn Bách Tân cũng có tham dự, nhưng khi đó hắn vẫn chưa có chút kinh nghiệm nào, cũng chẳng có chỗ dựa để nói chuyện, vì vậy bên A dĩ nhiên không chọn hắn. Nhưng bây giờ không thể khinh thường Hàn Bách Tân được nữa, đội ngũ kỹ sư của hắn đã nhận thầu mấy hạng mục trung tâm thương mại như vậy, cho nên nói là đến trượt băng nhưng thật ra hắn muốn mượn nơi này để kiểm tra sự khác biệt. Chu Yến và Hàn Đông Nặc đều vội vàng đến xem sân trượt băng, hắn lại đi quan sát vật liệu, cách hàn nối, lối thoát hiểm và cả hệ thống làm lạnh.

Sân băng trong nhà tuy không lớn nhưng lại rất đông người, vì là băng ở phía Nam nên người ở đây cảm thấy rất mới lạ, đa phần là thanh niên và mấy đứa trẻ, cơ thể linh hoạt, thích mùa nào phải thưởng thức thứ ấy, ở bên trong đó có đi vòng mấy vòng bị té ngã cũng không sợ mất mặt, đứng lên tiếp tục trượt, cũng có vài người mới chơi lần đầu, tay vẫn nắm lấy lan can cẩn thận di chuyển, cơn gió mạnh từ phía sau thổi đến, người kia dang tay ra như một con én nhỏ tung cánh, cúi đầu tiếp tục di chuyển đôi giày trượt dưới chân một cách vụng về.

Bên ngoài có một tấm kính che chắn, phía sau tấm kính đó là một đám người đang vươn dài cái cổ ra để nhìn vào bên trong, bình phẩm từ đầu đến chân rồi cười rộ lên, bên cạnh lối đi có hai cái bàn nhỏ, đều để bán phiếu đi vào bên trong.

“Hai người qua đó trước đi, anh qua kia nhìn một lát.” Hàn Bách Tân đi ra bên ngoài, bỏ lại Chu Yến và Hàn Nặc Đông lẫn trong đám người ồn ào này, có người chen vào, lợi dụng cơ hội này Hàn Nặc Đông từ phía sau ôm chặt lấy Chu Yến.

“Con chú ý một chút đi.” Chu Yến tức giận đẩy cậu ra, thấp thỏm nhìn về phía Hàn Bách Tân, người đàn ông đó đã cách xa bọn họ rồi.

“Haiz, không phải con sợ dì bị té ngã hay sao!” Hàn Nặc Đông nói ra những lời này đến chính cậu còn cảm thấy chột dạ, bây giờ còn chưa đi vào sân băng sao cô có thể té ngã được.

Chu Yến nói, “Con vào chơi trước đi, dì đứng đây chờ ba của con.”

“Sao con chơi một mình được, dì phải đi vào trong cùng con…”

“Không phải lúc ở nhà con đã nói con chơi trò của con, chúng ta chơi trò của chúng ta sao?”

“Bây giờ con lại cảm thấy một người vui không bằng mọi người cùng vui, con muốn chơi cùng với dì.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn Nặc Đông thò mặt qua, cạc gần như vậy khiến Chu Yến không thể không trốn sang một bên, cô liếc nhìn khuyên tai màu đen trên tai của cậu, cười khẩy nói. “Con có biết mấy người đàn ông mà đeo khuyên tai, kiếp sau sẽ phải làm con gái đấy.”

Hàn Nặc Đông nhíu mày nhìn cô, Chu Yến nhăn mặt nhịn cười, nghe thấy hơi thở của cậu đến gần, lỗ tai của cô chợt nóng lên, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn đôi mắt câu hồn của cậu. Cậu không nói một lời nào, biểu cảm ái muội đã hiện rõ lên trên mặt, giống với vẻ mặt khi bò lên người cô đêm đó, giống như con rắn quấn chặt lên người cô, không chịu nổi khiêu khích ướt át và sự nóng rực, cô cảm thấy hơi khát…

“Kể cả có biến thành con gái, con cũng muốn làm cùng với dì, con có thể liếm dì đến cao trào…” m thanh của cậu ép đến mức thấp nhất có thể, cái miệng dường như muốn sát lại gần, Chu Yến hoảng hốt, lúc này cô lại nghe thấy một giọng nói ở bên kia hỏi. “Quý khách muốn vào mấy người ạ?”

“Hai người trước.” Hàn Nặc Đông giành nói chuyện với nhân viên công tác trước, Chu Yến vội hoàn hồn, móc tiền Hàn Bách Tân đã đưa ra để trả, sau đó mới đi vào bên trong lấy giày trượt.

“Size 37, cảm ơn.” Hàn Nặc Đông biết rõ các số đo của cô trong lòng bàn tay, không đợi cô mở miệng, cậu đã xách ngay giày trượt ở trong tay.

Chu Yến đành phải đi theo Hàn Nặc Đông vào bên trong, ngồi trên chiếc ghế dài trong khu vực đổi giày, cô cũng không vội mang giày mà chỉ nhìn chằm chằm xem Hàn Bách Tân đã đến chưa.

“Đừng nhìn, chờ ông ấy đến không tìm thấy tự nhiên sẽ gọi điện thoại cho con.” Hàn Nặc Đông thay giày rất nhanh, cậu nắm lấy một chân của Chu Yến gác lên đùi mình sau đó mạnh mẽ đổi giày cho cô, Chu Yến cảm thấy hơi khó xử, nhưng cô không thể tức giận ở chỗ đông người như vậy được, cô chỉ có thể duỗi tay đánh cậu một cái. “Này dì không trượt đâu đấy, đi cái này vào rồi thì làm sao mà đi lại…”

“Dì định đi trên băng kiểu gì? Đương nhiên là phải trượt rồi, đồ ngốc.”

Thằng nhóc này dám nói cô ngốc!

“Đến đây, thử một lần trước, nếu không vừa chân, không thoải mái thì chúng ta đổi đôi khác.” Hàn Nặc Đông ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô, cột vừa cẩn thận lại vừa chắc chắn. Sau đó cậu lại đứng vững trên sàn trượt, kéo tay của cô nói. “Đến đây, Yến Yến, đứng lên đi, đừng sợ, để con đỡ dì.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Yến nào dám đứng dậy, cô vội trốn tránh. “Haiz không được đâu, dì không trượt được.”

“Sợ cái gì, có con ở đây.”

“Vì có con nên dì mới sợ đấy!”

Hàn Nặc Đông nhếch miệng cười, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi. “Tại sao dì lại sợ con?”

Chu Yến muốn nói, sợ ngã vào người cậu, lúc đó cậu lại lợi dụng sờ soạng, nếu bố của cậu mà đứng ngoài tấm kính kia nhìn vào thì sẽ rất náo nhiệt… Nhưng Chu Yến không thể nói thành lời, cô ôm cánh tay co rút lại.

Chu Yến không đứng dậy nổi, ngay cả đứa trẻ bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, nó trừng mắt nhìn cô, sau đó ra vẻ một đứa trẻ dũng cảm nói. “Dì ơi, dì đừng sợ, có thể dùng cái này để đứng dậy ạ.”

Sau đó đứa nhỏ đẩy giày trượt chim cánh cụt rồi từ từ trượt về phía trước, bố mẹ của thằng nhóc ngồi bên cạnh đành phải mỉm cười xin lỗi Chu Yến rồi đi theo để đỡ đứa trẻ, Hàn Nặc Đông đứng bên kia cũng bật cười. “Dì nhìn dì xem, ngay cả mấy đứa nhỏ nó cũng chê cười dì! Dì có cần con thuê cho dì giày trượt chim cánh cụt kia không?”

Chu Yến lắc đầu, Hàn Nặc Đông lại đi đến gần cô, sau đó kéo tay của cô đặt lên vai mình. “Nếu dì mà không đứng dậy, thì con sẽ bế dì ra đó đấy!” Cậu ngồi xổm xuống làm ra động tác muốn ôm cô, Chu Yến giật mình hoảng sợ, cô vội vàng đứng dậy. Hàn Nặc Đông bật cười, đang muốn đỡ cô lên, nhưng đã không kịp nữa rồi, cậu vừa đứng dậy thì đã bị trượt ra ngoài, kéo cả cô theo, Chu Yến cũng bị trượt chân trượt theo cậu, cô chỉ có thể duỗi tay về phía trước nắm chặt lấy cánh tay của cậu, nhưng vẫn bị trượt ra hơn một mét.

“A…” Chu Yến không thể tin được mình đã rời khỏi ghế dựa khu an toàn, hai chân của cô cứng đờ không dám nhúc nhích, cơ thể không tự chủ được, chỉ có thể để Hàn Nặc Đông kéo đi.

“Dì dạng chân ra một chút giống như con này, hình chữ V, đúng… Đừng khom lưng, đứng thẳng đi, giữ chặt lấy con, đừng nhấc chân nha, trượt ra bên ngoài, đúng rồi, cứ như vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi

Số ký tự: 0