Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
.2: Đệ Tứ X - H...
Lương Hạc
2024-11-12 05:25:35
Hàn Nặc Đông dừng lại, cậu nhướng mày, ánh mắt ép người. “Nếu con thi đỗ vào trường đại học trọng điểm thì không cần sang nước ngoài nữa phải không?”
“Điều đó còn phụ thuộc vào chuyên ngành mà con đỗ, không phải khoa kinh doanh hay kinh tế thì con định tìm đâu ra việc.”
“Con có thể học ngành ngữ văn, triết học.”
Hàn Bách Tân cười mỉa, “Vậy ra trường con làm cái gì? Viết văn, hay định trở thành một nhà triết học?”
Hàn Nặc Đông không nói lời nào, cậu chỉ biết hai ngành này qua việc đọc sách mà thôi, nhưng tương lai vẫn còn quá xa, hiện tại cậu chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để không phải rời xa Chu Yến. Nhưng nếu không rời xa Chu Yến thì cũng không thể rời xa lão Hàn và căn nhà này, cho dù bị người khác chê bai là em bé to xác, cậu cũng không để bụng.
“Sao bố biết con không thi đỗ, con thử thi cho bố xem.”
Hàn Bách Tân hừ nói, “Được, con thử thi đi. Nhưng trong kỳ nghỉ hè vẫn phải đăng ký lớp học IELTS, Trương Hoành Viễn cũng đã đăng ký rồi!”
Hàn Nặc Đông nhíu mày, “Con không cần báo danh mấy cái lớp gà rừng đó, một mình con cũng có thể, không phải chỉ là thi tiếng Anh thôi sao, chẳng có gì khó cả!”
“Hừ, trình độ thì chẳng ra đâu vào đâu vậy mà lời nói thốt ra lại kiêu ngạo đến vậy. Để bố chống mắt chờ xem bài kiểm tra lần này con được bao nhiêu điểm.” Hàn Bách Tân biết rõ tính tình của Hàn Nặc Đông, kể cả có bẻ cũng không lay chuyển được, không bằng kích thích để cậu tiến bộ hơn.
Hàn Nặc Đông ăn xong thì đứng lên dọn dẹp, nhìn thấy Chu Yến đi vào phòng khách, sau đó cậu còn nghe thấy cô và Hàn Bách Tân nhỏ giọng nói chuyện với nhau. “... Trước mặt có một sân trượt băng vừa mới mở, em cũng chưa đi bao giờ, để anh dẫn anh qua đó đi dạo.”
“Đều là trò chơi của đám trẻ con, có lợi ích gì chứ.”
“Trong đó còn có cả trung tâm thương mại, trượt băng xong chúng ta có thể ra ngoài đi dạo, không phải em muốn mua vài món đồ để ăn Tết à!”
“Nhưng em sẽ không đi trượt băng đâu, nếu không thì chúng ta đi mua sắm luôn đi.”
Hàn Nặc Đông quay người lại đi đến giành nói trước, “Con sẽ trượt băng, con có thể dạy cho dì nhỏ.”
Hàn Bách Tân trừng mắt nhìn cậu, “Còn làm xong bài tập rồi sao?”
“Hôm nay cuối tuần mà bố, con cũng cần phải thả lỏng một chút chứ, dì nhỏ, dì nói xem đúng không!” Hàn Nặc Đông kêu gọi sự giúp đỡ, Chu Yến liếc mắt nhìn cậu nhưng cô lại không nói gì, dường như đang chờ đợi quyết định từ Hàn Bách Tân.
Hàn Nặc Đông tức giận đến mức chỉ muốn lao đến bóp chặt Chu Yến, véo lên mặt và tay của cô, tốt nhất là hôn cô một cái, hỏi cô tại sao lại sợ lão Hàn đến như vậy, lúc này ngay cả nói giúp cậu một câu cũng không nói được?
“Con chơi của con, hai người chơi của hai người, con không quấy nhiễu hai người vẫn không được sao?”
Mặc dù Hàn Bách Tân cảm thấy có cái bóng đèn này đi theo rất phiền, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên cả gia đình đi ra ngoài nên trong lòng cũng cảm thấy hơi ấm áp, hắn đành phải xua tay. “Được rồi, cùng đi đi, con cũng nên thư giãn một chút.”
Hàn Nặc Đông rất muốn hét lên, nhưng lại sợ Chu Yến chê mình ấu trĩ nên cậu đành kiềm chế lại. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc, lát nữa cậu sẽ phải trơ mắt nhìn hai người bọn họ ân ái ở trước mặt mình sao?
Fuck!
“Điều đó còn phụ thuộc vào chuyên ngành mà con đỗ, không phải khoa kinh doanh hay kinh tế thì con định tìm đâu ra việc.”
“Con có thể học ngành ngữ văn, triết học.”
Hàn Bách Tân cười mỉa, “Vậy ra trường con làm cái gì? Viết văn, hay định trở thành một nhà triết học?”
Hàn Nặc Đông không nói lời nào, cậu chỉ biết hai ngành này qua việc đọc sách mà thôi, nhưng tương lai vẫn còn quá xa, hiện tại cậu chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để không phải rời xa Chu Yến. Nhưng nếu không rời xa Chu Yến thì cũng không thể rời xa lão Hàn và căn nhà này, cho dù bị người khác chê bai là em bé to xác, cậu cũng không để bụng.
“Sao bố biết con không thi đỗ, con thử thi cho bố xem.”
Hàn Bách Tân hừ nói, “Được, con thử thi đi. Nhưng trong kỳ nghỉ hè vẫn phải đăng ký lớp học IELTS, Trương Hoành Viễn cũng đã đăng ký rồi!”
Hàn Nặc Đông nhíu mày, “Con không cần báo danh mấy cái lớp gà rừng đó, một mình con cũng có thể, không phải chỉ là thi tiếng Anh thôi sao, chẳng có gì khó cả!”
“Hừ, trình độ thì chẳng ra đâu vào đâu vậy mà lời nói thốt ra lại kiêu ngạo đến vậy. Để bố chống mắt chờ xem bài kiểm tra lần này con được bao nhiêu điểm.” Hàn Bách Tân biết rõ tính tình của Hàn Nặc Đông, kể cả có bẻ cũng không lay chuyển được, không bằng kích thích để cậu tiến bộ hơn.
Hàn Nặc Đông ăn xong thì đứng lên dọn dẹp, nhìn thấy Chu Yến đi vào phòng khách, sau đó cậu còn nghe thấy cô và Hàn Bách Tân nhỏ giọng nói chuyện với nhau. “... Trước mặt có một sân trượt băng vừa mới mở, em cũng chưa đi bao giờ, để anh dẫn anh qua đó đi dạo.”
“Đều là trò chơi của đám trẻ con, có lợi ích gì chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trong đó còn có cả trung tâm thương mại, trượt băng xong chúng ta có thể ra ngoài đi dạo, không phải em muốn mua vài món đồ để ăn Tết à!”
“Nhưng em sẽ không đi trượt băng đâu, nếu không thì chúng ta đi mua sắm luôn đi.”
Hàn Nặc Đông quay người lại đi đến giành nói trước, “Con sẽ trượt băng, con có thể dạy cho dì nhỏ.”
Hàn Bách Tân trừng mắt nhìn cậu, “Còn làm xong bài tập rồi sao?”
“Hôm nay cuối tuần mà bố, con cũng cần phải thả lỏng một chút chứ, dì nhỏ, dì nói xem đúng không!” Hàn Nặc Đông kêu gọi sự giúp đỡ, Chu Yến liếc mắt nhìn cậu nhưng cô lại không nói gì, dường như đang chờ đợi quyết định từ Hàn Bách Tân.
Hàn Nặc Đông tức giận đến mức chỉ muốn lao đến bóp chặt Chu Yến, véo lên mặt và tay của cô, tốt nhất là hôn cô một cái, hỏi cô tại sao lại sợ lão Hàn đến như vậy, lúc này ngay cả nói giúp cậu một câu cũng không nói được?
“Con chơi của con, hai người chơi của hai người, con không quấy nhiễu hai người vẫn không được sao?”
Mặc dù Hàn Bách Tân cảm thấy có cái bóng đèn này đi theo rất phiền, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên cả gia đình đi ra ngoài nên trong lòng cũng cảm thấy hơi ấm áp, hắn đành phải xua tay. “Được rồi, cùng đi đi, con cũng nên thư giãn một chút.”
Hàn Nặc Đông rất muốn hét lên, nhưng lại sợ Chu Yến chê mình ấu trĩ nên cậu đành kiềm chế lại. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc, lát nữa cậu sẽ phải trơ mắt nhìn hai người bọn họ ân ái ở trước mặt mình sao?
Fuck!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro