Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam
.1:
Lương Hạc
2024-08-15 02:54:09
Lúc Kỳ Hạnh Trinh còn nhỏ, mẹ cô từng kể cho cô câu chuyện xưa về một người đánh cờ giỏi.
Có một người thông minh học đánh cờ với một cao thủ về cờ tướng. Có một lần hai thầy trò đi ra ngoài du ngoạn, người thông minh gặp được một người ngồi cùng khoang thuyền có dáng vẻ và cách ăn nói bình thường, anh ta liền khoác lác rằng mình là một bậc thầy chơi cờ tướng, lại không ngờ rằng người này là trùng hợp là quán quân cờ tướng thế giới. Quán quân nghe xong rất muốn khiêu chiến với người thông minh, hắn nói không phải anh ta là cao thủ về cờ tướng sao? Chơi với tôi một ván, nếu như anh thua thì sau này không được xưng là cao thủ cờ tướng nữa, tôi mới được gọi là cao thủ cờ tướng.
Trong lòng người thông minh hoảng loạn, trình độ của bản thân chắc chắn không cách nào so sánh với vị quán quân này, nhưng mà liên lụy đến danh dự của sư phụ mình, anh ta không thể đổi ý. Nhưng mà nếu như lúc này về thú tội với sư phụ thì sư phụ cũng sẽ trách mắng anh ta gây chuyện thị phi. Thế là người thông minh nghĩ ra một phương án rất hay.
Anh ta giả vờ đánh cờ với quán quân, vừa mới bắt đầu đã giả vờ bị đau bụng đi ra khoang thuyền, sau đó chạy đến chỗ sư phụ nói, mấy hôm trước anh ta gặp được một người tự xưng là vô định thế giới, học được mấy chiêu, anh ta thiết tha muốn xin sư phụ chỉ dạy một chút.
Su phụ rất vui vẻ, cũng dàn trận đánh cờ với anh ta, thế là người thông minh liền bắt chước người quán quân kia đánh lại một lần, chờ sau khi nhớ kỹ cách đánh cờ của sư phụ, người thông minh lại giả vờ đau bụng chạy ra ngoài khoang thuyền, trở về khoang thuyền của quán quân, bắt chước theo các bước của sư phụ mà hạ cờ.
Cứ như vậy xong một trận đấu, quán quân thua, hơn nữa còn thua trong tay một đối thủ đang bị đau bụng, liền cam nguyện gọi anh ta một tiếng cao thủ cờ tướng. Mà người thông minh vừa không làm tổn hại danh dự của sư phụ mình, lại mượn sư phụ để giúp mình đối phó với đối thủ vô địch thế giới, có thể nói là cả hai cùng có lợi.
Chuyện xưa thì dễ hiểu nhưng ý nghĩa trong đó thì khó giải, Kỳ Hạnh Trinh đã bỏ ra một khoảng thời gian rất lâu để hiểu rõ ý nghĩa đằng sau câu chuyện xưa của mẹ. Thì ra tất cả các nguyên tắc đều không phải là nguyên tắc, là người đã đặt ván cờ từ trước, trong một trận đấu chỉ có thể tiến không thể lùi với một cao thủ, cô nhất định là người chơi yếu thế kia, nếu như muốn thắng anh ta, thì cô phải trở thành người thông minh!
Vậy cái gì gọi là người thông minh? Bên trong toàn cục không hạ được một quân cờ.
... Kỳ Mẫn nhìn Kỳ Hạnh Trinh kéo Kỳ Trung Thái, để Kỳ Anh Hàn giúp hai người bọn họ chụp một bức ảnh trước nhà hát Opera Sydney.
Kỳ Hạnh Trinh mặc một chiếc váy đỏ có kèm đai, cô búi tóc, bên tai cài một đóa hoa trắng nhụy vàng, nhìn về phía máy ảnh cười duyên dáng.
"Nè nè Kỳ Mẫn, cậu có muốn chụp cùng không?" Kỳ Anh Hàn hạ máy ảnh xuống, nhìn về phía Kỳ Mẫn. Kỳ Mẫn giễu cợt: "Tôi chụp cho cả ba người, tôi thấy mọi người đứng cùng nhau rất phù hợp."
Kỳ Hạnh Trinh vội vàng hùa theo: "Đúng, đúng, chụp một bức ba người!" Kỳ Anh Hàn nhún nhún vai, lấy máy ảnh xuống đưa cho Kỳ Mẫn, nói cho cậu ấy biết các nút, Kỳ Mẫn mở một mắt nhắm một mắt, nhìn vào trong máy ảnh.
Ba người, trái Anh Hàn phải Trung Thái, ở giữa là Kỳ Hạnh Trinh đối diện với cậu ấy cười một cái, ý tứ sâu xa, bên trong cảnh sắc tươi đẹp lộ ra vẻ âm hiểm - răng rắc răng rắc, Kỳ Mẫn chụp liên tục ba bức.
"Lại qua bên kia chụp!" Hôm nay Kỳ Hạnh Trinh là nữ vương, hai người một anh trai một chú vây quanh cô, chụp trái chụp phải, trong tất cả ảnh chụp nhân vật chính đều là cô.
Mặt trời đã lặn hoàn toàn, một trận gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi tới, Kỳ Trung Thái dẫn bọn họ đi đến cảng Darling ăn thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ, vừa uống rượu vừa ngắm nhìn vịnh biển đỏ rực bởi ánh hoàng hôn và những tòa nhà mang kiến trúc vỏ sò màu trắng mờ ảo, mời hoàng hôn cùng uống rượu và say sưa với mặt trăng trên biển.
"Hiện tại, rốt cuộc thì cháu đã hiểu vì sao chú nhỏ không thích về nước rồi, nếu như mỗi ngày cháu có thể ở trong khung cảnh trời xanh nước biếc như này, cháu cũng không muốn về." Kỳ Anh Hàn cụng ly với Kỳ Trung Thái, ngửa cổ uống rượu.
Kỳ Trung Thái cười: "Màn hình khóa khi khởi động máy cũng đặt là phong cảnh cảng biển trời xanh, nhìn lâu chú cũng ngán rồi, chú già rồi, chung quy là cũng muốn lá rụng về cội."
Kỳ Hạnh Trinh uống hai ly sâm panh, có chút chóng mặt, cô vịn vào cánh tay của Kỳ Trung Thái cười: "Chú nhỏ, đừng luôn nói người già mà, trong mắt của cháu, chú vừa trẻ tuổi, đẹp trai lại còn có địa vị! Chỉ là... Điều kiện của chú tốt như thế sao không tìm được người yêu!"
Kỳ Trung Thái liếc nhìn cô một cái, nói: "Đến một độ tuổi nào đó, con người ta không thanh cao, không thể tung hoành trong chuyện yêu đương, huống hồ chú còn chủ trương: có đồng ý thì đến, không vừa ý thì đừng ép, tất cả tùy duyên."
Có một người thông minh học đánh cờ với một cao thủ về cờ tướng. Có một lần hai thầy trò đi ra ngoài du ngoạn, người thông minh gặp được một người ngồi cùng khoang thuyền có dáng vẻ và cách ăn nói bình thường, anh ta liền khoác lác rằng mình là một bậc thầy chơi cờ tướng, lại không ngờ rằng người này là trùng hợp là quán quân cờ tướng thế giới. Quán quân nghe xong rất muốn khiêu chiến với người thông minh, hắn nói không phải anh ta là cao thủ về cờ tướng sao? Chơi với tôi một ván, nếu như anh thua thì sau này không được xưng là cao thủ cờ tướng nữa, tôi mới được gọi là cao thủ cờ tướng.
Trong lòng người thông minh hoảng loạn, trình độ của bản thân chắc chắn không cách nào so sánh với vị quán quân này, nhưng mà liên lụy đến danh dự của sư phụ mình, anh ta không thể đổi ý. Nhưng mà nếu như lúc này về thú tội với sư phụ thì sư phụ cũng sẽ trách mắng anh ta gây chuyện thị phi. Thế là người thông minh nghĩ ra một phương án rất hay.
Anh ta giả vờ đánh cờ với quán quân, vừa mới bắt đầu đã giả vờ bị đau bụng đi ra khoang thuyền, sau đó chạy đến chỗ sư phụ nói, mấy hôm trước anh ta gặp được một người tự xưng là vô định thế giới, học được mấy chiêu, anh ta thiết tha muốn xin sư phụ chỉ dạy một chút.
Su phụ rất vui vẻ, cũng dàn trận đánh cờ với anh ta, thế là người thông minh liền bắt chước người quán quân kia đánh lại một lần, chờ sau khi nhớ kỹ cách đánh cờ của sư phụ, người thông minh lại giả vờ đau bụng chạy ra ngoài khoang thuyền, trở về khoang thuyền của quán quân, bắt chước theo các bước của sư phụ mà hạ cờ.
Cứ như vậy xong một trận đấu, quán quân thua, hơn nữa còn thua trong tay một đối thủ đang bị đau bụng, liền cam nguyện gọi anh ta một tiếng cao thủ cờ tướng. Mà người thông minh vừa không làm tổn hại danh dự của sư phụ mình, lại mượn sư phụ để giúp mình đối phó với đối thủ vô địch thế giới, có thể nói là cả hai cùng có lợi.
Chuyện xưa thì dễ hiểu nhưng ý nghĩa trong đó thì khó giải, Kỳ Hạnh Trinh đã bỏ ra một khoảng thời gian rất lâu để hiểu rõ ý nghĩa đằng sau câu chuyện xưa của mẹ. Thì ra tất cả các nguyên tắc đều không phải là nguyên tắc, là người đã đặt ván cờ từ trước, trong một trận đấu chỉ có thể tiến không thể lùi với một cao thủ, cô nhất định là người chơi yếu thế kia, nếu như muốn thắng anh ta, thì cô phải trở thành người thông minh!
Vậy cái gì gọi là người thông minh? Bên trong toàn cục không hạ được một quân cờ.
... Kỳ Mẫn nhìn Kỳ Hạnh Trinh kéo Kỳ Trung Thái, để Kỳ Anh Hàn giúp hai người bọn họ chụp một bức ảnh trước nhà hát Opera Sydney.
Kỳ Hạnh Trinh mặc một chiếc váy đỏ có kèm đai, cô búi tóc, bên tai cài một đóa hoa trắng nhụy vàng, nhìn về phía máy ảnh cười duyên dáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nè nè Kỳ Mẫn, cậu có muốn chụp cùng không?" Kỳ Anh Hàn hạ máy ảnh xuống, nhìn về phía Kỳ Mẫn. Kỳ Mẫn giễu cợt: "Tôi chụp cho cả ba người, tôi thấy mọi người đứng cùng nhau rất phù hợp."
Kỳ Hạnh Trinh vội vàng hùa theo: "Đúng, đúng, chụp một bức ba người!" Kỳ Anh Hàn nhún nhún vai, lấy máy ảnh xuống đưa cho Kỳ Mẫn, nói cho cậu ấy biết các nút, Kỳ Mẫn mở một mắt nhắm một mắt, nhìn vào trong máy ảnh.
Ba người, trái Anh Hàn phải Trung Thái, ở giữa là Kỳ Hạnh Trinh đối diện với cậu ấy cười một cái, ý tứ sâu xa, bên trong cảnh sắc tươi đẹp lộ ra vẻ âm hiểm - răng rắc răng rắc, Kỳ Mẫn chụp liên tục ba bức.
"Lại qua bên kia chụp!" Hôm nay Kỳ Hạnh Trinh là nữ vương, hai người một anh trai một chú vây quanh cô, chụp trái chụp phải, trong tất cả ảnh chụp nhân vật chính đều là cô.
Mặt trời đã lặn hoàn toàn, một trận gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi tới, Kỳ Trung Thái dẫn bọn họ đi đến cảng Darling ăn thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ, vừa uống rượu vừa ngắm nhìn vịnh biển đỏ rực bởi ánh hoàng hôn và những tòa nhà mang kiến trúc vỏ sò màu trắng mờ ảo, mời hoàng hôn cùng uống rượu và say sưa với mặt trăng trên biển.
"Hiện tại, rốt cuộc thì cháu đã hiểu vì sao chú nhỏ không thích về nước rồi, nếu như mỗi ngày cháu có thể ở trong khung cảnh trời xanh nước biếc như này, cháu cũng không muốn về." Kỳ Anh Hàn cụng ly với Kỳ Trung Thái, ngửa cổ uống rượu.
Kỳ Trung Thái cười: "Màn hình khóa khi khởi động máy cũng đặt là phong cảnh cảng biển trời xanh, nhìn lâu chú cũng ngán rồi, chú già rồi, chung quy là cũng muốn lá rụng về cội."
Kỳ Hạnh Trinh uống hai ly sâm panh, có chút chóng mặt, cô vịn vào cánh tay của Kỳ Trung Thái cười: "Chú nhỏ, đừng luôn nói người già mà, trong mắt của cháu, chú vừa trẻ tuổi, đẹp trai lại còn có địa vị! Chỉ là... Điều kiện của chú tốt như thế sao không tìm được người yêu!"
Kỳ Trung Thái liếc nhìn cô một cái, nói: "Đến một độ tuổi nào đó, con người ta không thanh cao, không thể tung hoành trong chuyện yêu đương, huống hồ chú còn chủ trương: có đồng ý thì đến, không vừa ý thì đừng ép, tất cả tùy duyên."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro