Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam
Chương 44
Lương Hạc
2024-08-15 02:54:09
Sau hơn mười tiếng vượt đại dương, đoàn người của Kỳ Trung Nam đã đến sân bay Kingsford Smith ở Sydney vào lúc chín giờ sáng. Vừa ra khỏi máy bay cả đoàn đã gặp một nhóm người nước ngoài đi tới giơ băng rôn được viết bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh - Chào mừng Tin Khoa đến Úc. Khung cảnh vui vẻ làm cho ban lãnh đạo của Tin Khoa có chút nở mày nở mặt.
Kỳ Trung Thái đứng trong đám người nước ngoài cao to, tóc vàng mắt xanh mà không hề bị mất đi khí thế. Anh đứng thẳng tắp, chân dài vai rộng, tóc chải gọn gàng, một bộ âu phục ngắn tay kẻ sọc màu muối tiêu, quần tây dài đến đầu gối, phối với một đôi giày da màu nâu nhạt, hai tay đút túi, dẫn đầu nhóm người, rất có phong thái của ông chủ.
Kỳ Trung Nam nhìn thấy anh, khẽ giơ tay kéo anh qua, vỗ vai. Kỳ Trung Thái cũng đi tới gần, giơ tay ra hiệu đáp lễ: "Tôi rất vui khi mọi người có thể đến Sydney."
Anh chào hỏi theo kiểu phương tây, bắt tay ôm vai với Kỳ Mẫn và Kỳ Anh Hàn. Khi ánh mắt rơi xuống người cuối cùng, đôi mắt đen lóe lên một ánh sáng nhàn nhạt. Kỳ Hạnh Trinh cười, cô thân thiết gọi một tiếng cậu nhỏ rồi chủ động ôm lấy anh, Kỳ Trung Thái cũng rất lịch sự ôm cô, đáp lại cô bằng một cái ôm thành thật và rắn chắc.
Da anh rám nắng, nhưng mà càng gầy càng trông có tinh thần hơn, toàn thân xịt nước hoa, là mùi Giorgio Armani Water Wave Emerald, làm cho toàn bộ giác quan của con người ta đều bị mê hoặc. Kỳ Hạnh Trinh ghé vào lỗ tai của anh khẽ nói: "Từ lúc chia tay đến giờ, cậu nhỏ không gặp chuyện gì chứ, sao càng ngày càng đẹp trai hơn rồi."
Khóe môi của Kỳ Trung Thái hơi nhếch lên, hàm răng trắng sáng đối lập với làn da màu lúa mạch, khi anh cười lên càng thêm rực rỡ phóng khoáng, giống như ánh nắng mùa hè ở Sydney vậy: "Hạnh Trinh vẫn khéo miệng như xưa."
Kỳ Trung Nam nói: "Cuối năm, nên đến bên này nghỉ phép, tiện đón chú về nhà."
Kỳ Trung Thái cười: "Tôi cảm nhận được sự ấm áp đến từ Tổ quốc rồi."
Kỳ Anh Hàn nói: "Rõ ràng là Tổ quốc chúng ta đến chỗ chú nhỏ cảm nhận ấm áp mới đúng."
Tất cả mọi người cùng cười, rồi cùng nhau đi ra ngoài. Vào tháng 12 ở phía Nam bán cầu chính là giữa hè, trên bầu trời xanh là những đám mây trắng lơ lửng, mặt trời rực rỡ chói mắt, khắp nơi đều thấy mọi người mặc trang phục mùa hè, Kỳ Hạnh Trinh bận rộn cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng màu vàng nhạt phối cùng một cái váy nhỏ màu đen.
Xe là của công ty, trực tiếp đưa mọi người về khách sạn, Kỳ Trung Thái đặt một phòng tiếp khách nhỏ ở tầng một, có kèm theo đồ ngọt và các loại rượu. Anh dẫn mọi người đi giới thiệu với nhau. Thì ra toàn bộ những người nước ngoài trong đoàn đón tiếp này là tất cả nhân viên của công ty con.
"Vẫn còn đang tuyển thêm nhân viên, hiện tại mọi người đều đang làm ở bộ phận kinh doanh và các dự án, văn phòng được thuê ở một tòa nhà thương mại trong trung tâm thành phố, ngày mai tôi sẽ đưa mọi người đi tham quan một chút, nhưng mà bên trong mới chỉ là những thiếp lập ban đầu." Kỳ Trung Thái nói tiếng Anh còn thuận miệng hơn so với tiếng Trung, đây là ưu thế do từ nhỏ anh đã được tiếp nhận giáo dục chính quy.
Kỳ Mẫn gật đầu, cũng dùng một tràng tiếng Anh lưu loát trả lời: "Trong quý tới, bộ phận tài vụ vẫn sẽ hướng trọng điểm đầu tư cho các hạng mục ở bên này, nhưng mà các khoản dự toán liên quan đến tiết kiệm năng lượng thì cháu vẫn còn đang xét duyệt."
Kỳ Trung Thái liền thuận theo Kỳ Mẫn giải thích một chút về hạng mục tiết kiệm năng lượng, cũng bổ sung thêm về các nhà thầu của các hạng mục trọng yếu khác.
Bên kia, Kỳ Anh Hàn đang nói chuyện với mấy nhận viên kinh doanh, nói chuyện vui đến mức cười toe toét, rất sôi nổi. Còn Kỳ Trung Nam thì giơ chén rượu nói chuyện với mấy vị giám đốc hạng mục, chỉ có Kỳ Hạnh Trinh ngồi một mình ở ghế sô pha bên cạnh, rèn luyện thính lực cho lỗ tai, những cũng chỉ thỉnh thoảng bắt được mấy từ đơn.
Chẳng qua là người đẹp thì sẽ không bị bỏ quên, mà đường đường là tổng giám đốc của Tin Khoa thì càng sẽ không bị lạnh nhạt. Rất nhanh đã có một thanh niên con lai Á u tóc đen da trắng, nhìn thấy cô ngồi một mình liền chủ động tới bắt chuyện, Kỳ Hạnh Trinh lập tức nhớ rõ tên của anh ta - Giả Mộc Tư.
Sau vài lần tra từ điển, cô biết anh ta từng đến Trung Quốc, biết Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm Thành và cố cung, còn biết một chút tiếng Trung và tiếng Quảng Đông, nghe hiểu được nhưng nói không tốt lắm. Hai người đã tìm được đề tài chung để nói chuyện, Kỳ Hạnh Trinh nói chuyện rất vui, còn có hứng thú dạy tiếng Trung cho anh ta.
Cô đang lúng túng nói chuyện được một nửa thì Kỳ Trung Thái đi đến nói: "Mọi người đợi chút nữa thì về phòng nghỉ ngơi một lúc, đến buổi chiều mặt trời lặn thì tôi sẽ đưa mọi người đi dạo."
Kỳ Trung Nam nói: "Anh không đi được, buổi chiều còn có một cuộc họp trực tuyến. Chú dẫn bọn trẻ đi dạo chơi đi."
Kỳ Hạnh Trinh nghe nói được đi chơi, lập tức nhảy lên hỏi Kỳ Trung Thái: "Chúng ta đi chơi ở đâu? Kế hoạch như thế nào? Cháu có thể đi ngắm túi xách một chút không?"
Thật giống như anh là hướng dẫn viên du lịch vậy.
"Nhà hát Opera Sydney, Cầu Cảng, bến cảng Darling... Mọi người cảm thấy hứng thú với chỗ nào đi chúng ta đi đến đó đi dạo."
Kỳ Anh Hàn cười: "Đây là lần đầu tiên cháu đến đây, cứ theo cậu nhỏ đi."
Kỳ Trung Thái gật đầu, nhìn sang Kỳ Mẫn ở bên cạnh: "Có đi cùng không?"
Kỳ Mẫn không nói chuyện, Kỳ Hạnh Trinh nói thay cậu ấy: "Anh ấy đi! Anh ấy đi!"
Kỳ Trung Thái gật đầu: "Vậy thì tốt. Ba giờ chiều chúng ta gập nhau ở sảnh lớn."
Mọi người giải tán, Kỳ Hạnh Trinh cố ý ở lại trong nhà hàng ăn tráng miệng, đi loanh quanh một lát, nhìn thấy Kỳ Trung Thái quay trở lại mới đứng lên đi về phía thang máy.
Kỳ Trung Thái đi theo, chủ động trước một bước, ấn thang máy giúp cô: " Chú dẫn cháu lên trên."
Kỳ Hạnh Trinh cười, gương mặt khéo léo, liếc mắt nhìn anh rồi đi vào trong thang máy.
Cửa chậm rãi khép lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người, mùi hương của Water Wave Emerald tràn ngập trong mũi, Kỳ Hạnh Trinh hít nhẹ một hơi cảm thán: "Chú nhỏ vẫn như quý ông vậy."
Kỳ Trung Thái cười: "Cháu cũng vẫn đa tài đa nghệ như thế, còn dạy người khác nói tiếng Trung nữa."
"Ha ha, chú nhỏ ghen rồi à?"
Kỳ Trung Thái không nói.
"Bọn họ đều nói... Thật ra quý ông là một con sói biết kiên nhẫn. Lần trước chúng ta nói chuyện, cháu còn nhớ mãi không quên tính cách như sói của chú nhỏ đấy."
Kỳ Trung Thái cười yếu ớt: "Không nhắc tới cũng được."
"Chú nhỏ không thừa nhận nhanh thế? Cháu vẫn một lòng thương nhớ chú nhỏ đấy..."
Cửa thang máy mở ra, Kỳ Hạnh Trinh khoác tay của Kỳ Trung Thái cùng đi ra, dính sát vô cùng, cô gác chân lên sát tai anh, che miệng lại, con ngươi đen lúng liếng linh động, giống như một con mèo không an phận.
Vẻ mặt của Kỳ Trung Thái cứng lại, giọng nói của cô dễ nghe của cô mang theo một luồng khí nóng đi vào trong đầu anh, rồi phắt đầu nở hoa.
...
Cái đêm trúng kế kia, anh như một người bạn trai dịu dàng đưa Kỳ Hạnh Trinh về nhà, lại ghé vào tai cô nói không ít những "câu tình cảm" - Để cho cô góp cổ phần, đồng ý cho cô tham gia vào các hạng mục ở nước ngoài, nhưng mà điều kiện mà bản thân dùng để trao đổi lại là - "... Để chú và anh cháu cùng nhau đụ cháu, anh ta đụ cháu từ đằng trước, chú đụ cháu từ phía sau."
'Thật không?"
Kỳ Trung Thái dùng ngón tay quấn quanh tóc của cô, ánh mắt mập mờ, không biết cất mấy phần thuốc mê ở bên trong: "Cháu là cháu gái của chú, sao chú có thể lừa cháu chứ..."
Vừa đi vào cửa khách sạn, Kỳ Trung Thái nhướng mày nói: "Hắn đã đồng ý?"
"Chúng ta tìm anh ta chơi chẳng phải là đã cất nhắc anh ta rồi à?" Kỳ Hạnh Trinh sờ lên mặt của Kỳ Trung Thái.
Kỳ Trung Thái để cho bàn tay nhỏ của cô sờ, anh cụp mắt xuống nhìn cô, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn mờ: "Cháu sẽ không trêu đùa chú chứ?"
Lông mày của Kỳ Hạnh Trinh giãn ra, cười rộ lên: "Chú nhỏ mà cũng có lúc biết sợ à? Trò chơi mà, có trá có mưu, thì mới hay, không đặt chút tiền cọc xuống thì người còn chưa tới lượt lật bài tẩy trên bàn đâu."
Cô quay lại quét thẻ rồi bước vào phòng, Kỳ Hạnh Trinh nở một nụ cười ngọt ngào với anh: "Chú nhỏ, lát nữa gặp lại!"
Kỳ Trung Thái đứng trong đám người nước ngoài cao to, tóc vàng mắt xanh mà không hề bị mất đi khí thế. Anh đứng thẳng tắp, chân dài vai rộng, tóc chải gọn gàng, một bộ âu phục ngắn tay kẻ sọc màu muối tiêu, quần tây dài đến đầu gối, phối với một đôi giày da màu nâu nhạt, hai tay đút túi, dẫn đầu nhóm người, rất có phong thái của ông chủ.
Kỳ Trung Nam nhìn thấy anh, khẽ giơ tay kéo anh qua, vỗ vai. Kỳ Trung Thái cũng đi tới gần, giơ tay ra hiệu đáp lễ: "Tôi rất vui khi mọi người có thể đến Sydney."
Anh chào hỏi theo kiểu phương tây, bắt tay ôm vai với Kỳ Mẫn và Kỳ Anh Hàn. Khi ánh mắt rơi xuống người cuối cùng, đôi mắt đen lóe lên một ánh sáng nhàn nhạt. Kỳ Hạnh Trinh cười, cô thân thiết gọi một tiếng cậu nhỏ rồi chủ động ôm lấy anh, Kỳ Trung Thái cũng rất lịch sự ôm cô, đáp lại cô bằng một cái ôm thành thật và rắn chắc.
Da anh rám nắng, nhưng mà càng gầy càng trông có tinh thần hơn, toàn thân xịt nước hoa, là mùi Giorgio Armani Water Wave Emerald, làm cho toàn bộ giác quan của con người ta đều bị mê hoặc. Kỳ Hạnh Trinh ghé vào lỗ tai của anh khẽ nói: "Từ lúc chia tay đến giờ, cậu nhỏ không gặp chuyện gì chứ, sao càng ngày càng đẹp trai hơn rồi."
Khóe môi của Kỳ Trung Thái hơi nhếch lên, hàm răng trắng sáng đối lập với làn da màu lúa mạch, khi anh cười lên càng thêm rực rỡ phóng khoáng, giống như ánh nắng mùa hè ở Sydney vậy: "Hạnh Trinh vẫn khéo miệng như xưa."
Kỳ Trung Nam nói: "Cuối năm, nên đến bên này nghỉ phép, tiện đón chú về nhà."
Kỳ Trung Thái cười: "Tôi cảm nhận được sự ấm áp đến từ Tổ quốc rồi."
Kỳ Anh Hàn nói: "Rõ ràng là Tổ quốc chúng ta đến chỗ chú nhỏ cảm nhận ấm áp mới đúng."
Tất cả mọi người cùng cười, rồi cùng nhau đi ra ngoài. Vào tháng 12 ở phía Nam bán cầu chính là giữa hè, trên bầu trời xanh là những đám mây trắng lơ lửng, mặt trời rực rỡ chói mắt, khắp nơi đều thấy mọi người mặc trang phục mùa hè, Kỳ Hạnh Trinh bận rộn cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng màu vàng nhạt phối cùng một cái váy nhỏ màu đen.
Xe là của công ty, trực tiếp đưa mọi người về khách sạn, Kỳ Trung Thái đặt một phòng tiếp khách nhỏ ở tầng một, có kèm theo đồ ngọt và các loại rượu. Anh dẫn mọi người đi giới thiệu với nhau. Thì ra toàn bộ những người nước ngoài trong đoàn đón tiếp này là tất cả nhân viên của công ty con.
"Vẫn còn đang tuyển thêm nhân viên, hiện tại mọi người đều đang làm ở bộ phận kinh doanh và các dự án, văn phòng được thuê ở một tòa nhà thương mại trong trung tâm thành phố, ngày mai tôi sẽ đưa mọi người đi tham quan một chút, nhưng mà bên trong mới chỉ là những thiếp lập ban đầu." Kỳ Trung Thái nói tiếng Anh còn thuận miệng hơn so với tiếng Trung, đây là ưu thế do từ nhỏ anh đã được tiếp nhận giáo dục chính quy.
Kỳ Mẫn gật đầu, cũng dùng một tràng tiếng Anh lưu loát trả lời: "Trong quý tới, bộ phận tài vụ vẫn sẽ hướng trọng điểm đầu tư cho các hạng mục ở bên này, nhưng mà các khoản dự toán liên quan đến tiết kiệm năng lượng thì cháu vẫn còn đang xét duyệt."
Kỳ Trung Thái liền thuận theo Kỳ Mẫn giải thích một chút về hạng mục tiết kiệm năng lượng, cũng bổ sung thêm về các nhà thầu của các hạng mục trọng yếu khác.
Bên kia, Kỳ Anh Hàn đang nói chuyện với mấy nhận viên kinh doanh, nói chuyện vui đến mức cười toe toét, rất sôi nổi. Còn Kỳ Trung Nam thì giơ chén rượu nói chuyện với mấy vị giám đốc hạng mục, chỉ có Kỳ Hạnh Trinh ngồi một mình ở ghế sô pha bên cạnh, rèn luyện thính lực cho lỗ tai, những cũng chỉ thỉnh thoảng bắt được mấy từ đơn.
Chẳng qua là người đẹp thì sẽ không bị bỏ quên, mà đường đường là tổng giám đốc của Tin Khoa thì càng sẽ không bị lạnh nhạt. Rất nhanh đã có một thanh niên con lai Á u tóc đen da trắng, nhìn thấy cô ngồi một mình liền chủ động tới bắt chuyện, Kỳ Hạnh Trinh lập tức nhớ rõ tên của anh ta - Giả Mộc Tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau vài lần tra từ điển, cô biết anh ta từng đến Trung Quốc, biết Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm Thành và cố cung, còn biết một chút tiếng Trung và tiếng Quảng Đông, nghe hiểu được nhưng nói không tốt lắm. Hai người đã tìm được đề tài chung để nói chuyện, Kỳ Hạnh Trinh nói chuyện rất vui, còn có hứng thú dạy tiếng Trung cho anh ta.
Cô đang lúng túng nói chuyện được một nửa thì Kỳ Trung Thái đi đến nói: "Mọi người đợi chút nữa thì về phòng nghỉ ngơi một lúc, đến buổi chiều mặt trời lặn thì tôi sẽ đưa mọi người đi dạo."
Kỳ Trung Nam nói: "Anh không đi được, buổi chiều còn có một cuộc họp trực tuyến. Chú dẫn bọn trẻ đi dạo chơi đi."
Kỳ Hạnh Trinh nghe nói được đi chơi, lập tức nhảy lên hỏi Kỳ Trung Thái: "Chúng ta đi chơi ở đâu? Kế hoạch như thế nào? Cháu có thể đi ngắm túi xách một chút không?"
Thật giống như anh là hướng dẫn viên du lịch vậy.
"Nhà hát Opera Sydney, Cầu Cảng, bến cảng Darling... Mọi người cảm thấy hứng thú với chỗ nào đi chúng ta đi đến đó đi dạo."
Kỳ Anh Hàn cười: "Đây là lần đầu tiên cháu đến đây, cứ theo cậu nhỏ đi."
Kỳ Trung Thái gật đầu, nhìn sang Kỳ Mẫn ở bên cạnh: "Có đi cùng không?"
Kỳ Mẫn không nói chuyện, Kỳ Hạnh Trinh nói thay cậu ấy: "Anh ấy đi! Anh ấy đi!"
Kỳ Trung Thái gật đầu: "Vậy thì tốt. Ba giờ chiều chúng ta gập nhau ở sảnh lớn."
Mọi người giải tán, Kỳ Hạnh Trinh cố ý ở lại trong nhà hàng ăn tráng miệng, đi loanh quanh một lát, nhìn thấy Kỳ Trung Thái quay trở lại mới đứng lên đi về phía thang máy.
Kỳ Trung Thái đi theo, chủ động trước một bước, ấn thang máy giúp cô: " Chú dẫn cháu lên trên."
Kỳ Hạnh Trinh cười, gương mặt khéo léo, liếc mắt nhìn anh rồi đi vào trong thang máy.
Cửa chậm rãi khép lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người, mùi hương của Water Wave Emerald tràn ngập trong mũi, Kỳ Hạnh Trinh hít nhẹ một hơi cảm thán: "Chú nhỏ vẫn như quý ông vậy."
Kỳ Trung Thái cười: "Cháu cũng vẫn đa tài đa nghệ như thế, còn dạy người khác nói tiếng Trung nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha, chú nhỏ ghen rồi à?"
Kỳ Trung Thái không nói.
"Bọn họ đều nói... Thật ra quý ông là một con sói biết kiên nhẫn. Lần trước chúng ta nói chuyện, cháu còn nhớ mãi không quên tính cách như sói của chú nhỏ đấy."
Kỳ Trung Thái cười yếu ớt: "Không nhắc tới cũng được."
"Chú nhỏ không thừa nhận nhanh thế? Cháu vẫn một lòng thương nhớ chú nhỏ đấy..."
Cửa thang máy mở ra, Kỳ Hạnh Trinh khoác tay của Kỳ Trung Thái cùng đi ra, dính sát vô cùng, cô gác chân lên sát tai anh, che miệng lại, con ngươi đen lúng liếng linh động, giống như một con mèo không an phận.
Vẻ mặt của Kỳ Trung Thái cứng lại, giọng nói của cô dễ nghe của cô mang theo một luồng khí nóng đi vào trong đầu anh, rồi phắt đầu nở hoa.
...
Cái đêm trúng kế kia, anh như một người bạn trai dịu dàng đưa Kỳ Hạnh Trinh về nhà, lại ghé vào tai cô nói không ít những "câu tình cảm" - Để cho cô góp cổ phần, đồng ý cho cô tham gia vào các hạng mục ở nước ngoài, nhưng mà điều kiện mà bản thân dùng để trao đổi lại là - "... Để chú và anh cháu cùng nhau đụ cháu, anh ta đụ cháu từ đằng trước, chú đụ cháu từ phía sau."
'Thật không?"
Kỳ Trung Thái dùng ngón tay quấn quanh tóc của cô, ánh mắt mập mờ, không biết cất mấy phần thuốc mê ở bên trong: "Cháu là cháu gái của chú, sao chú có thể lừa cháu chứ..."
Vừa đi vào cửa khách sạn, Kỳ Trung Thái nhướng mày nói: "Hắn đã đồng ý?"
"Chúng ta tìm anh ta chơi chẳng phải là đã cất nhắc anh ta rồi à?" Kỳ Hạnh Trinh sờ lên mặt của Kỳ Trung Thái.
Kỳ Trung Thái để cho bàn tay nhỏ của cô sờ, anh cụp mắt xuống nhìn cô, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn mờ: "Cháu sẽ không trêu đùa chú chứ?"
Lông mày của Kỳ Hạnh Trinh giãn ra, cười rộ lên: "Chú nhỏ mà cũng có lúc biết sợ à? Trò chơi mà, có trá có mưu, thì mới hay, không đặt chút tiền cọc xuống thì người còn chưa tới lượt lật bài tẩy trên bàn đâu."
Cô quay lại quét thẻ rồi bước vào phòng, Kỳ Hạnh Trinh nở một nụ cười ngọt ngào với anh: "Chú nhỏ, lát nữa gặp lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro