Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam
.1: Đệ Tam X –...
Lương Hạc
2024-08-15 02:54:09
Kì Trung Ngọc vốn xuất thân trong một khoa kỹ thuật của một trường đại học danh giá trong nước, ngay từ những năm 1990, cô ta đã ra nước ngoài để nghiên cứu máy tính với tư cách là một sinh viên trao đổi, sau khi trở về Trung Quốc, cô ta có thể đã vào một trường cao đẳng với tư cách là một giáo viên hoặc một đơn vị nghiên cứu để thực hiện nghiên cứu. Nhưng thời đó đi biển làm ăn là phổ biến, thấy bạn bè xung quanh đều làm ăn, kiếm được nhiều tiền, Kì Trung Ngọc liền cảm thấy làm như vậy cũng khá tốt nên chỉ vài năm trong tay đã có sổ đỏ của những tòa cao tầng trong trung tâm thành phố, đến bây giờ đếm toàn bộ chỗ sổ đỏ trong tay không biết là trị giá đến bao nhiêu giá trị vàng ròng nữa.
Đúng lúc anh cả chuyển nghề, anh hai cũng đang mệt mỏi với những tháng ngày làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, ba anh em lại cùng hùn vốn, ra khơi làm ăn. Trong khi hai anh em trai đầu tư vào kinh doanh và thu hút khách hàng thì Kì Trung Ngọc lại bồi dưỡng bản thân, trở thành một trong những thành viên của tổ chức nghiên cứu khoa học, nghiên cứu về những thiết bị internet để áp dụng cho thị trường trong nước.
Sau khi khoa học điện tử từng bước mở rộng và phát triển, Thụy Phong Electronics đã từng bước mở rộng phát triển và chuyển đổi thành một trong ba nhà sản xuất thiết bị viễn thông lớn tại Trung Quốc, trong mười năm qua đã mua lại và hợp nhất các doanh nghiệp thuộc nhiều ngành khác nhau, và dần dần phát triển thành một tập đoàn lớn công ty phát triển viễn thông, bất động sản và năng lượng.
Nhưng cho dù thị trường có thay đổi như thế nào và ban lãnh đạo của Thụy Phong Group thay đổi như thế nào thì Kì Trung Ngọc vẫn nắm giữ 30% cổ phần và là lãnh đạo của mảng kinh doanh viễn thông. Vai vế và quyền uy đều tương đương với Kì Trung Nam, thậm chí đôi khi Kì Trung Nam đôi lúc còn phải lắng nghe lời khuyên của Kì Trung Ngọc.
Tuy nhiên, Kì Trung Ngọc không ham muốn quyền lực như Kì Trung Nam, đặc biệt là bây giờ người anh hai của cô đã qua đời, cô ta thường than thở rằng gia đình là điều quan trọng nhất, và danh vọng và tài sản đều tan thành mây khói. Cô ta cũng bắt đầu ăn nhanh và tin vào đạo Phật, bởi lẽ đến già thì cũng phải có một loại tín ngưỡng nào đó mình tin tưởng, theo đuổi cảnh giới cường tráng mà không ham muốn dục vọng tầm thường.
Kỳ Mẫn tìm cô, cô cũng đoán được bảy tám điểm, đứng dậy lấy ra cái ấm làm bằng đất sét màu đỏ mận tím đã được cất giữ nhiều năm, mở cửa phòng làm việc và đợi Kỳ Mẫn đến chơi.
Ngay khi người đến, cô ta liền mời ngồi: "Tòa nhà phía Bắc không bằng tòa nhà phía Nam của cậu khi có máy pha cà phê tự động, máy ép nước trái cây, v.v., nhưng nếu bàn về uống trà thì tòa nhà phía Nam chạy dài mới bằng tòa nhà phía Bắc.”
Kỳ Mẫn nào dám ngồi, cúi đầu giúp cô rót trà, dùng hai tay cầm lấy chén trà, đợi Kì Trung Ngọc ngồi xuống rồi mới ngồi xuống.
"Đó là điều chắc chắn, cô đã nâng bình trà và nếm trà nhiều năm, c cũng dạy trà đạo, dạy chăm sóc sức khỏe cùng với bộ phận kỹ thuật nên đương nhiên bên cháu nhất định không thể đánh bại." Kỳ Mẫn lại chạm vào cái ấm làm bằng đất sét màu đỏ mận tím kia rồi lại thả nó ra.
Kì Trung Ngọc cúi đầu ngửi mùi thơm của trà: "Nhưng cũng chỉ là học đòi văn vẻ thôi, so với những người sành trà thì chẳng là gì."
Cô ta nhấp một ngụm rồi cau mày, có lẽ là do nhiệt độ chưa đủ tốt, cô ta đặt tách trà xuống, nói: "Vừa rồi Phương Giảm gọi điện cho cô, nói buổi trưa hai người cùng nhau ăn cơm. Cô nói rằng ít ra nó còn có là anh trai tốt, luôn đưa nó đi chơi... "
Kỳ Mẫn cười nhẹ:" Ăn cơm không thể hiện điều gì cả, càng không thể nói rằng tốt. "
“Nó chắc chắn là thích con nhất.”
Kỳ Mẫn nhấp một ngụm trà và không nói gì.
Kì Trung Ngọc nói: "Con cũng không cần phải lòng vòng đâu, cô biết con đến đây để làm gì, nhưng hãy để cô nói với con rằng đàn ông họ Kì giỏi mọi thứ, nhưng có một điều họ không giỏi – chính là háo sắc."
Kỳ Mẫn ngẩng đầu nhìn cô:" Cô có phải đang nhắc tới con không? "
Kì Trung Ngọc mỉm cười, với đôi mắt nhân hậu và một vẻ đẹp yêu kiều:" Đương nhiên không phải, trong cả nhà thì con là người khiến cô yên tâm nhất. Nhưng con cũng phải thật cẩn thận, tuy nghe lời cha của cô nhưng cô muốn con nhất định phải giữ khoảng cách với người phụ nữ kia.”
Kỳ Mẫn ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra gì đó: "Khó mà đề phòng trộm, nhưng phòng trộm cũng không phải là phòng trước người nhà mà chính là phòng cho người bên ngoài không có cơ hội xâm nhập vào trong. "
“Chỉ sợ rằng đã muốn tiến dần vào bên trong từ nhiều năm thôi.”
“Vậy căn bản là cha con không có biện pháp. Đúng là càng già thì tính tình càng khiến người ta không thể đoán ra, con có biết gì không?”
Kỳ Mẫn chế nhạo: “Con cảm thấy cha cũng có một số thay đổi khác thường, dù sao cha cũng là người lăn lộn trên thương trường, tính tình cũng luyện thành lạnh lùng, làm cho người ta không thể nào mà đoán ra nổi ông ấy đang nghĩ gì.”
Kì Trung Ngọc châm chọc hừ một tiếng: “Con thật ra chính là đang che chở cho cha của con. Trên đời này có mấy ai không biết bảo vệ máu thịt của mình mà lại tùy tiện nhặt một con chó hoặc mèo hoang về chăm sóc, chắc chắn chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Họ rất sợ nếu chúng ỷ lại vào mình thì chắc chắn sẽ rất phiền phức.”
Kỳ Mẫn gật đầu:" Thật vậy. "
Đúng lúc anh cả chuyển nghề, anh hai cũng đang mệt mỏi với những tháng ngày làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, ba anh em lại cùng hùn vốn, ra khơi làm ăn. Trong khi hai anh em trai đầu tư vào kinh doanh và thu hút khách hàng thì Kì Trung Ngọc lại bồi dưỡng bản thân, trở thành một trong những thành viên của tổ chức nghiên cứu khoa học, nghiên cứu về những thiết bị internet để áp dụng cho thị trường trong nước.
Sau khi khoa học điện tử từng bước mở rộng và phát triển, Thụy Phong Electronics đã từng bước mở rộng phát triển và chuyển đổi thành một trong ba nhà sản xuất thiết bị viễn thông lớn tại Trung Quốc, trong mười năm qua đã mua lại và hợp nhất các doanh nghiệp thuộc nhiều ngành khác nhau, và dần dần phát triển thành một tập đoàn lớn công ty phát triển viễn thông, bất động sản và năng lượng.
Nhưng cho dù thị trường có thay đổi như thế nào và ban lãnh đạo của Thụy Phong Group thay đổi như thế nào thì Kì Trung Ngọc vẫn nắm giữ 30% cổ phần và là lãnh đạo của mảng kinh doanh viễn thông. Vai vế và quyền uy đều tương đương với Kì Trung Nam, thậm chí đôi khi Kì Trung Nam đôi lúc còn phải lắng nghe lời khuyên của Kì Trung Ngọc.
Tuy nhiên, Kì Trung Ngọc không ham muốn quyền lực như Kì Trung Nam, đặc biệt là bây giờ người anh hai của cô đã qua đời, cô ta thường than thở rằng gia đình là điều quan trọng nhất, và danh vọng và tài sản đều tan thành mây khói. Cô ta cũng bắt đầu ăn nhanh và tin vào đạo Phật, bởi lẽ đến già thì cũng phải có một loại tín ngưỡng nào đó mình tin tưởng, theo đuổi cảnh giới cường tráng mà không ham muốn dục vọng tầm thường.
Kỳ Mẫn tìm cô, cô cũng đoán được bảy tám điểm, đứng dậy lấy ra cái ấm làm bằng đất sét màu đỏ mận tím đã được cất giữ nhiều năm, mở cửa phòng làm việc và đợi Kỳ Mẫn đến chơi.
Ngay khi người đến, cô ta liền mời ngồi: "Tòa nhà phía Bắc không bằng tòa nhà phía Nam của cậu khi có máy pha cà phê tự động, máy ép nước trái cây, v.v., nhưng nếu bàn về uống trà thì tòa nhà phía Nam chạy dài mới bằng tòa nhà phía Bắc.”
Kỳ Mẫn nào dám ngồi, cúi đầu giúp cô rót trà, dùng hai tay cầm lấy chén trà, đợi Kì Trung Ngọc ngồi xuống rồi mới ngồi xuống.
"Đó là điều chắc chắn, cô đã nâng bình trà và nếm trà nhiều năm, c cũng dạy trà đạo, dạy chăm sóc sức khỏe cùng với bộ phận kỹ thuật nên đương nhiên bên cháu nhất định không thể đánh bại." Kỳ Mẫn lại chạm vào cái ấm làm bằng đất sét màu đỏ mận tím kia rồi lại thả nó ra.
Kì Trung Ngọc cúi đầu ngửi mùi thơm của trà: "Nhưng cũng chỉ là học đòi văn vẻ thôi, so với những người sành trà thì chẳng là gì."
Cô ta nhấp một ngụm rồi cau mày, có lẽ là do nhiệt độ chưa đủ tốt, cô ta đặt tách trà xuống, nói: "Vừa rồi Phương Giảm gọi điện cho cô, nói buổi trưa hai người cùng nhau ăn cơm. Cô nói rằng ít ra nó còn có là anh trai tốt, luôn đưa nó đi chơi... "
Kỳ Mẫn cười nhẹ:" Ăn cơm không thể hiện điều gì cả, càng không thể nói rằng tốt. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nó chắc chắn là thích con nhất.”
Kỳ Mẫn nhấp một ngụm trà và không nói gì.
Kì Trung Ngọc nói: "Con cũng không cần phải lòng vòng đâu, cô biết con đến đây để làm gì, nhưng hãy để cô nói với con rằng đàn ông họ Kì giỏi mọi thứ, nhưng có một điều họ không giỏi – chính là háo sắc."
Kỳ Mẫn ngẩng đầu nhìn cô:" Cô có phải đang nhắc tới con không? "
Kì Trung Ngọc mỉm cười, với đôi mắt nhân hậu và một vẻ đẹp yêu kiều:" Đương nhiên không phải, trong cả nhà thì con là người khiến cô yên tâm nhất. Nhưng con cũng phải thật cẩn thận, tuy nghe lời cha của cô nhưng cô muốn con nhất định phải giữ khoảng cách với người phụ nữ kia.”
Kỳ Mẫn ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra gì đó: "Khó mà đề phòng trộm, nhưng phòng trộm cũng không phải là phòng trước người nhà mà chính là phòng cho người bên ngoài không có cơ hội xâm nhập vào trong. "
“Chỉ sợ rằng đã muốn tiến dần vào bên trong từ nhiều năm thôi.”
“Vậy căn bản là cha con không có biện pháp. Đúng là càng già thì tính tình càng khiến người ta không thể đoán ra, con có biết gì không?”
Kỳ Mẫn chế nhạo: “Con cảm thấy cha cũng có một số thay đổi khác thường, dù sao cha cũng là người lăn lộn trên thương trường, tính tình cũng luyện thành lạnh lùng, làm cho người ta không thể nào mà đoán ra nổi ông ấy đang nghĩ gì.”
Kì Trung Ngọc châm chọc hừ một tiếng: “Con thật ra chính là đang che chở cho cha của con. Trên đời này có mấy ai không biết bảo vệ máu thịt của mình mà lại tùy tiện nhặt một con chó hoặc mèo hoang về chăm sóc, chắc chắn chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Họ rất sợ nếu chúng ỷ lại vào mình thì chắc chắn sẽ rất phiền phức.”
Kỳ Mẫn gật đầu:" Thật vậy. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro