Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam
.3: Đệ Tam X -...
Lương Hạc
2024-08-15 02:54:09
Khi thấy người đã đi xa, cô gái nhỏ mới lè lưỡi, nhìn về phía Phương Giảm. “Mẹ ơi, đây có phải là người phụ nữ truyền thuyết trong gia đình của cậu không vậy?”
Phương Giảm vẫn dán mắt về phía đám đông, nói, "Đúng vậy, chính là chị ấy đấy.”
"Đừng nói, chị ấy nhìn rất có hương vị... Không phải kiểu quyến rũ tốt đẹp đâu, chính là cái kiểu... Ừm, tôi không nói ra thì hơn, dù sao chị ấy cũng rất hấp dẫn.”
Phương Giảm quay đầu lại, sau đó ôm chầm lấy bả vai của cô ta: “Không hấp dẫn bằng cậu.” Nhưng ánh mắt của cậu ta lại nhảy qua đỉnh đầu của cô gái, lướt về phía xa xôi mơ hồ kia, nghĩ đến lời mẹ của cậu ta đã nói…. “Người phụ nữ này là rắc rối của gia đình nhà họ Kỳ, tất cả những người đàn ông của nhà họ Kỳ nên tránh xa cô ta ra một chút.”
Trong đầu của Phương Giảm chợt lóe lên một ý nghĩ lớn mật nhưng kích thích… Đụ cô, làm cô, dù cô không đồng ý cũng phải tìm một cơ hội để cưỡng hiếp cô, để nếm thử xem rốt cuộc cô có thể gây ra những rắc rối gì.
Khi Kỳ Hạnh Trinh trở lại văn phòng, vừa bước vào cửa, cô đã thấy có gì đó không đúng cho lắm. Có người đến văn phòng của cô, thậm chí còn dám lục lọi đồ ở đây! Phản ứng đầu tiên của cô là chạy đến tìm đồ vật trong ngăn kéo cuối cùng kia, quả nhiên, đồ vật mà cô tìm đã biến mất.
Cô lập tức gọi Tiêu Hiền vào trong văn phòng, sau khi hỏi han một lúc lâu, cô mở cửa ra, nhanh chóng đi đến văn phòng của giám đốc bộ phận tài vụ.
Kỳ Mẫn đang phân loại báo cáo, thấy có người gõ cửa cậu ấy cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói có một câu. “Mời vào.”
Giây tiếp theo, Kỳ Hạnh Trinh đi đến trước bàn làm việc, cô cúi người tiến lại gần, dơ một bàn tay ra hỏi: "Đồ vật đang ở đâu? Trả lại cho em."
Kỳ Mẫn chớp mắt: "Cái gì?”
Kỳ Hạnh Trinh vỗ bàn, từ trên cao nhìn xuống như vậy cô rất có khí thế của một nữ vương. "Đừng giả vờ với tôi, Kỳ Mẫn, tôi biết anh không tốt bụng như vậy, anh cho tôi xem thông tin về tài vụ còn ám chỉ tin tức về công việc, chính là muốn mượn tay của tôi để điều tra Kỳ Anh Hàn, sau đó lấy chứng cứ thông qua tôi? Nói đi, anh muốn làm cái gì?”
Kỳ Mẫn nheo mắt lại, sắc mặt vẫn không thay đổi: "Em đang nói cái gì vậy?"
“Trong ổ cứng ở điện thoại di động của tôi không chỉ có tư liệu về Kỳ Anh Hàn mà còn rất nhiều tư liệu khác.”
“Em nghi ngờ anh lấy nó?”
“Suốt cả buổi trưa, chỉ có anh là người duy nhất đi vào văn phòng của tôi.”
“Anh trở về tìm em, thấy em không có ở đó anh đã đi ra ngoài ngay lập tức, chưa đụng chạm gì vào bàn làm việc của em.”
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, trận chiến diễn ra ác liệt, không ai chịu nhượng bộ cho ai.
Kỳ Hạnh Trinh lùi lại, nói. “Được thôi, tôi không thấy anh động vào bàn làm việc của tôi. Nhưng ngoại trừ anh, không ai đến văn phòng của tôi cả, bây giờ tôi lại bị mất đồ, anh giải thích chuyện này như thế nào?”
“Tại sao em biết không có người khác đi vào trong phòng của em?”
“Trong phòng của tôi có camera.”
Kỳ Mẫn nhướng mày: "Em đặt camera ở phòng làm việc của mình?”
“Có người đặc biệt để ý đến từng nhất cử nhất động của tôi, tôi thuận tiện kiểm tra được không hả?
Đôi mắt của Kỳ Mẫn dường như muốn xuyên thấu qua hai mắt của Kỳ Hạnh Trinh để đi vào trong lòng cô rà quét, ánh mắt sắc bén mang theo chút sát khí lạnh lẽo.
Anh ta chợt hừ một tiếng đầy giễu cợt, "Anh nói anh không lấy, thì em sẽ tin anh sao?”
Kỳ Hạnh Trinh nghi ngờ nhìn anh ta một lát, rồi nói: "Nếu anh đã nói anh không lấy thì tôi không thể ép anh khai ra được. Nhưng mấy thứ này chẳng có ảnh hưởng gì đến tôi cả, chẳng qua đều là người trong gia đình mấy người tự gièm pha mà thôi. Hơn nữa, tôi rất thích làm công việc sao lưu, mỗi lần đều phải sao lưu thành vài bản, hiện tại xem ra đó đúng là một thói quen tốt.”
Cô xoay người rời đi, bước đi vẫn kiêu ngạo như vậy.
Kỳ Vẫn nhíu chặt mày, ngồi một lát mới gọi điện thoại cho bộ phận kỹ thuật: "Cô nhỏ, cô đang ở đâu vậy? Bây giờ cháu đi qua đó tìm cô.”
Phương Giảm vẫn dán mắt về phía đám đông, nói, "Đúng vậy, chính là chị ấy đấy.”
"Đừng nói, chị ấy nhìn rất có hương vị... Không phải kiểu quyến rũ tốt đẹp đâu, chính là cái kiểu... Ừm, tôi không nói ra thì hơn, dù sao chị ấy cũng rất hấp dẫn.”
Phương Giảm quay đầu lại, sau đó ôm chầm lấy bả vai của cô ta: “Không hấp dẫn bằng cậu.” Nhưng ánh mắt của cậu ta lại nhảy qua đỉnh đầu của cô gái, lướt về phía xa xôi mơ hồ kia, nghĩ đến lời mẹ của cậu ta đã nói…. “Người phụ nữ này là rắc rối của gia đình nhà họ Kỳ, tất cả những người đàn ông của nhà họ Kỳ nên tránh xa cô ta ra một chút.”
Trong đầu của Phương Giảm chợt lóe lên một ý nghĩ lớn mật nhưng kích thích… Đụ cô, làm cô, dù cô không đồng ý cũng phải tìm một cơ hội để cưỡng hiếp cô, để nếm thử xem rốt cuộc cô có thể gây ra những rắc rối gì.
Khi Kỳ Hạnh Trinh trở lại văn phòng, vừa bước vào cửa, cô đã thấy có gì đó không đúng cho lắm. Có người đến văn phòng của cô, thậm chí còn dám lục lọi đồ ở đây! Phản ứng đầu tiên của cô là chạy đến tìm đồ vật trong ngăn kéo cuối cùng kia, quả nhiên, đồ vật mà cô tìm đã biến mất.
Cô lập tức gọi Tiêu Hiền vào trong văn phòng, sau khi hỏi han một lúc lâu, cô mở cửa ra, nhanh chóng đi đến văn phòng của giám đốc bộ phận tài vụ.
Kỳ Mẫn đang phân loại báo cáo, thấy có người gõ cửa cậu ấy cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói có một câu. “Mời vào.”
Giây tiếp theo, Kỳ Hạnh Trinh đi đến trước bàn làm việc, cô cúi người tiến lại gần, dơ một bàn tay ra hỏi: "Đồ vật đang ở đâu? Trả lại cho em."
Kỳ Mẫn chớp mắt: "Cái gì?”
Kỳ Hạnh Trinh vỗ bàn, từ trên cao nhìn xuống như vậy cô rất có khí thế của một nữ vương. "Đừng giả vờ với tôi, Kỳ Mẫn, tôi biết anh không tốt bụng như vậy, anh cho tôi xem thông tin về tài vụ còn ám chỉ tin tức về công việc, chính là muốn mượn tay của tôi để điều tra Kỳ Anh Hàn, sau đó lấy chứng cứ thông qua tôi? Nói đi, anh muốn làm cái gì?”
Kỳ Mẫn nheo mắt lại, sắc mặt vẫn không thay đổi: "Em đang nói cái gì vậy?"
“Trong ổ cứng ở điện thoại di động của tôi không chỉ có tư liệu về Kỳ Anh Hàn mà còn rất nhiều tư liệu khác.”
“Em nghi ngờ anh lấy nó?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Suốt cả buổi trưa, chỉ có anh là người duy nhất đi vào văn phòng của tôi.”
“Anh trở về tìm em, thấy em không có ở đó anh đã đi ra ngoài ngay lập tức, chưa đụng chạm gì vào bàn làm việc của em.”
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, trận chiến diễn ra ác liệt, không ai chịu nhượng bộ cho ai.
Kỳ Hạnh Trinh lùi lại, nói. “Được thôi, tôi không thấy anh động vào bàn làm việc của tôi. Nhưng ngoại trừ anh, không ai đến văn phòng của tôi cả, bây giờ tôi lại bị mất đồ, anh giải thích chuyện này như thế nào?”
“Tại sao em biết không có người khác đi vào trong phòng của em?”
“Trong phòng của tôi có camera.”
Kỳ Mẫn nhướng mày: "Em đặt camera ở phòng làm việc của mình?”
“Có người đặc biệt để ý đến từng nhất cử nhất động của tôi, tôi thuận tiện kiểm tra được không hả?
Đôi mắt của Kỳ Mẫn dường như muốn xuyên thấu qua hai mắt của Kỳ Hạnh Trinh để đi vào trong lòng cô rà quét, ánh mắt sắc bén mang theo chút sát khí lạnh lẽo.
Anh ta chợt hừ một tiếng đầy giễu cợt, "Anh nói anh không lấy, thì em sẽ tin anh sao?”
Kỳ Hạnh Trinh nghi ngờ nhìn anh ta một lát, rồi nói: "Nếu anh đã nói anh không lấy thì tôi không thể ép anh khai ra được. Nhưng mấy thứ này chẳng có ảnh hưởng gì đến tôi cả, chẳng qua đều là người trong gia đình mấy người tự gièm pha mà thôi. Hơn nữa, tôi rất thích làm công việc sao lưu, mỗi lần đều phải sao lưu thành vài bản, hiện tại xem ra đó đúng là một thói quen tốt.”
Cô xoay người rời đi, bước đi vẫn kiêu ngạo như vậy.
Kỳ Vẫn nhíu chặt mày, ngồi một lát mới gọi điện thoại cho bộ phận kỹ thuật: "Cô nhỏ, cô đang ở đâu vậy? Bây giờ cháu đi qua đó tìm cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro