Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam
.1: Sắc Kệ ( 19...
Lương Hạc
2024-08-15 02:54:09
Kỳ Hạnh Trinh nằm một lát thì ngủ mất, trong mơ màng cô cảm thấy có người đang sờ cái trán của mình, trong lòng bàn tay ấm áp là hơi thở ôn nhu, an toàn, thoải mái, quen thuộc…… Cô duỗi tay bám lấy cánh tay người nọ, nhẹ lay động, nỉ non: “Đừng rời đi, ôm con một cái, con thật là lạnh rất là lạnh……”
Cô bị ôm lấy, thật hạnh phúc, giống như quay trở về thời thơ ấu được mẹ ôm vào trong ngực, lúc tỉnh lại không cần lo lắng mẹ sẽ rời đi.
“Hạnh Trinh, Hạnh Trinh……”
Kỳ Hạnh Trinh muốn mở to mắt, cảm giác trong mông lung người nọ ở ngay bên người đang nhìn mình, nhưng mở mắt ra cũng không thấy rõ được người đó.
“Bác cả……” Cô theo bản năng gọi ra tiếng, nhưng người nọ cũng không trả lời, cô lại kêu một tiếng.
Người nọ dùng làn điệu châm chọc nói: “Em nhìn rõ xem tôi là ai, đừng có gọi bậy có được không?”
Kỳ Hạnh Trinh vừa nghe âm thanh này, lập tức tỉnh táo lại —— Là Kỳ Mẫn?!
Kỳ Hạnh Trinh còn không dám tin tưởng, dụi dụi mắt nhìn rõ người trước mắt, quả nhiên là cậu ấy!
“Sao anh lại tới đây?”
“Sợ em bị người ta ám hại, thành mỹ nhân ngủ say.” Kỳ Mẫn ngồi xuống đuôi giường: “Vừa rồi tại sao gọi em mở cửa em không ra, gọi điện thoại cho em cũng không kết nối được, kêu nhân viên đi lên mở cửa, nếu như gọi mãi em còn không dậy thì anh sẽ phải gọi cấp cứu rồi.”
Kỳ Hạnh Trinh vội vàng cầm điện thoại lên, từ trên máy bay xuống vẫn luôn đang ở chế độ máy bay, quên chưa có tắt, hiện tại đã 9 giờ hơn, thế mà cô lại ngủ lâu như vậy!
Có lẽ do ngậm thuốc trong miệng quá lâu nên cũng có chút tác dụng, đầu vẫn cô là có chút nặng nề, nhưng là cảm giác đau đớn đã biến mất.
Kỳ Hạnh Trinh vừa muốn đi lấy ly nước trên tủ đầu giường để uống, Kỳ Mẫn đè lại: “Em từ từ, anh đi lấy cho em ly nước mới, thuận tiện chứng minh được sự trong sạch của anh.”
Kỳ Hạnh Trinh cười: “Như thế nào? Còn ai có thể bỏ thuốc em nữa chứ?”
Kỳ Mẫn lấy bình nước khoáng từ trong tủ vặn ra đưa qua cho cô: “Vậy thì khó mà nói được, chuyện này em quen thuộc hơn anh.”
Kỳ Hạnh Trinh uống một miệng nước, cảm giác cả người mát lạnh hơn nhiều, lại tiếp tục hỏi: “Tại sao hôm nay anh lại có lòng tốt quan tâm đến em vậy?”
“Đừng hiểu lầm, là ba anh bảo anh lại đây xem thử, ông ấy đang nói chuyện cùng giám đốc công ty chi nhanh, muốn anh tới ở cùng với em.”
Kỳ Hạnh Trinh châm biếm: “Hiện tại anh là người thay thế của ba anh, về sau càng là như vậy, chuyện ông ấy làm không được, đều sẽ để cho anh tới làm, bao gồm cả chuyện làm sao để tống cổ em đi……”
Kỳ Mẫn cắm túi quần bễ nghễ: “Con người em tại sao lại không biết phân biệt tốt xấu gì hết vậy!”
Kỳ Hạnh Trinh vốn dĩ bị kích thích, hiện tại lại vừa mới thức dậy tính khí có hơi cộc cằn, liền chỉ vào cậu ấy nói: “Dù sao một nhà các người đều chán ghét em, đều hận không thể muốn em chết đi mới tốt! Nếu như mọi người thật sự không chấp nhận được em như vậy, vậy thì em sẽ đi, em cũng không cần bất cứ đồ vật nào của nhà họ Kỳ mấy người, mẹ em có tiền lương cùng bất động sản, chúng ta ai cũng không đói chết, mọi người cũng đừng tìm chúng em, coi như người nửa thân thích này đã chết rồi đi, hai người chúng em cách xa người nhà họ Kỳ càng xa càng tốt là được!”
Cô cũng không biết mình là bị gì, lúc này đầu óc nóng lên, một hai nhất định phải đem tủi thân và áp lực của mình đổ lên người này, những cái tra tấn cùng lạnh nhạt ngày xưa còn ở trong đầu xả ra một lần, sau đó lập tức nhảy xuống khỏi giường, nước mắt cũng chảy xuống như mưa, thân mình không còn chút sức nào, nhưng chí khí đang căng lên khiến cả người run rẩy lẩy bẩy, chạy vội tới trên kệ để hành lý lấy cái va li: “Nếu không thì hiện tại em lập tức đi, đi càng xa càng tốt, em và mọi người đều không còn quan hệ gì nữa!”
Lời này của cô thật ra còn có một tầng chua xót của mình —— Chỉ cần cô rời đi, cũng sẽ không còn chút quan hệ nào với mẹ cô!
Kỳ Mẫn một phen túm chặt cô, nhíu chặt mày, gầm nhẹ: “Em đang nổi điên cái gì vậy?”
“Anh buông em ra!”
“Em bình tĩnh lại một chút!”
“Em cứ không bình tĩnh đó! Ở cùng bọn anh em không thể nào bình tĩnh lại được!”
“Em còn làm loạn nữa đừng trách anh thu thập em!”
“Anh là dám động vào em, em liền kêu lên ảnh cưỡng gian!”
Lửa giận mạnh mẽ bùng phát, từ trường của hai người va chạm, hai người đều trừng mắt nhìn nhau không ai chịu nhường nhịn, giây tiếp theo, Kỳ Hạnh Trinh còn chưa có phản ứng lại được, Kỳ Mẫn đã khiêng cô lên, ném một phát ném tới trên giường, cả người cũng áp lại đây, một tay cởi bỏ cà vạt của mình, một tay kia lại bẻ hai cánh tay của Kỳ Hạnh Trinh lên trên, dùng cà vạt cột hai tay cô lại cố định ở trên đầu giường.
“Nè nè! Anh làm gì vậy! Chơi SM à! Anh buông em ra, Kỳ Mẫn! Anh muốn chết à! Cưỡng gian!”
Kỳ Hạnh Trinh thật đúng là gọi lên, lúc này Kỳ Mẫn đã cột chắc lại, duỗi tay liền che miệng cô lại, hai chân Kỳ Hạnh Trinh đá loạn lên nhưng lại bất đắc dĩ bị Kỳ Mẫn chặt chẽ đè ở dưới thân không có chút sức lực phản kháng.
Trong phòng ngủ chỉ có ánh đèn đầu giường chiếu sáng, khuôn mặt của Kỳ Mẫn ở dưới ánh đèn phá lệ hung ác nham hiểm, khóe miệng lại giơ lên, hai mắt đen bóng, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Nếu anh còn không trừng phạt em, thì em là không biết ai là anh em rồi.”
Nói xong, một tay của cậu ấy sờ soạng xuống dưới người cô, mặt cũng vặn vẹo, Kỳ Hạnh Trinh hít hà một hơi, thầm nghĩ, tên biến thái này là muốn làm cái gì? Hắn không phải là cấm dục trước kết hôn sao……
Nhưng mà còn chưa nghỉ nhiều như vậy, Kỳ Hạnh Trinh sẽ biết ——
“Lần trước em nói…… Phải thưởng cho anh, anh cũng đều đã vất vả tự sướng cho em xem, có phải em cũng nên thực hiện phần thưởng của em hay không?” Giọng nói của cậu ấy trầm thấp, thậm chí còn hơi khàn khàn, không có chút cảm tình phập phồng trong đó, nhưng chính là cái âm thanh này khiến người nghe được đều như nổ tung ra.
Kỳ Hạnh Trinh run lập cập, nghĩ thầm, còn không phải chỉ là nghe cậu ấy kéo đàn violon thôi hay sao?
Kỳ Mẫn giống như đã đoán được cô muốn nói cái gì, không nhịn được cười ra tiếng: “Anh chính là muốn kéo đàn violon a…… Ở thân thể của em…… để cho em nghe.”
Ngón tay của cậu ấy vói vào trong, Kỳ Hạnh Trinh đột nhiên co rụt lại, ngón chân cũng căng ra, âm thanh kêu rên đều ở trong lòng bàn tay của Kỳ Mẫn mà bạo phát.
Từ nông đến sâu, kéo ra, xoay chuyển, lại chậm rãi lại gần, giống như cầm cung đang tự nhiên kéo lên lùi xuống ở trên cầm huyền, ngón tay của cậu ấy cũng vậy, giống như một dây cung thô dài, móc kéo ở trên phần xương sườn của cô, nghiền nát, ra vào……
Cậu ấy giống như vẫn có thể nhạy bén mà nắm giữ được cảm giác của cô, giống như một người nghệ thuật gia chân chính, khi nào nên kéo thật nhanh khi nào nên kéo chậm lại, là ba hợp âm, hay là nên dừng lại.
Cô bị ôm lấy, thật hạnh phúc, giống như quay trở về thời thơ ấu được mẹ ôm vào trong ngực, lúc tỉnh lại không cần lo lắng mẹ sẽ rời đi.
“Hạnh Trinh, Hạnh Trinh……”
Kỳ Hạnh Trinh muốn mở to mắt, cảm giác trong mông lung người nọ ở ngay bên người đang nhìn mình, nhưng mở mắt ra cũng không thấy rõ được người đó.
“Bác cả……” Cô theo bản năng gọi ra tiếng, nhưng người nọ cũng không trả lời, cô lại kêu một tiếng.
Người nọ dùng làn điệu châm chọc nói: “Em nhìn rõ xem tôi là ai, đừng có gọi bậy có được không?”
Kỳ Hạnh Trinh vừa nghe âm thanh này, lập tức tỉnh táo lại —— Là Kỳ Mẫn?!
Kỳ Hạnh Trinh còn không dám tin tưởng, dụi dụi mắt nhìn rõ người trước mắt, quả nhiên là cậu ấy!
“Sao anh lại tới đây?”
“Sợ em bị người ta ám hại, thành mỹ nhân ngủ say.” Kỳ Mẫn ngồi xuống đuôi giường: “Vừa rồi tại sao gọi em mở cửa em không ra, gọi điện thoại cho em cũng không kết nối được, kêu nhân viên đi lên mở cửa, nếu như gọi mãi em còn không dậy thì anh sẽ phải gọi cấp cứu rồi.”
Kỳ Hạnh Trinh vội vàng cầm điện thoại lên, từ trên máy bay xuống vẫn luôn đang ở chế độ máy bay, quên chưa có tắt, hiện tại đã 9 giờ hơn, thế mà cô lại ngủ lâu như vậy!
Có lẽ do ngậm thuốc trong miệng quá lâu nên cũng có chút tác dụng, đầu vẫn cô là có chút nặng nề, nhưng là cảm giác đau đớn đã biến mất.
Kỳ Hạnh Trinh vừa muốn đi lấy ly nước trên tủ đầu giường để uống, Kỳ Mẫn đè lại: “Em từ từ, anh đi lấy cho em ly nước mới, thuận tiện chứng minh được sự trong sạch của anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Hạnh Trinh cười: “Như thế nào? Còn ai có thể bỏ thuốc em nữa chứ?”
Kỳ Mẫn lấy bình nước khoáng từ trong tủ vặn ra đưa qua cho cô: “Vậy thì khó mà nói được, chuyện này em quen thuộc hơn anh.”
Kỳ Hạnh Trinh uống một miệng nước, cảm giác cả người mát lạnh hơn nhiều, lại tiếp tục hỏi: “Tại sao hôm nay anh lại có lòng tốt quan tâm đến em vậy?”
“Đừng hiểu lầm, là ba anh bảo anh lại đây xem thử, ông ấy đang nói chuyện cùng giám đốc công ty chi nhanh, muốn anh tới ở cùng với em.”
Kỳ Hạnh Trinh châm biếm: “Hiện tại anh là người thay thế của ba anh, về sau càng là như vậy, chuyện ông ấy làm không được, đều sẽ để cho anh tới làm, bao gồm cả chuyện làm sao để tống cổ em đi……”
Kỳ Mẫn cắm túi quần bễ nghễ: “Con người em tại sao lại không biết phân biệt tốt xấu gì hết vậy!”
Kỳ Hạnh Trinh vốn dĩ bị kích thích, hiện tại lại vừa mới thức dậy tính khí có hơi cộc cằn, liền chỉ vào cậu ấy nói: “Dù sao một nhà các người đều chán ghét em, đều hận không thể muốn em chết đi mới tốt! Nếu như mọi người thật sự không chấp nhận được em như vậy, vậy thì em sẽ đi, em cũng không cần bất cứ đồ vật nào của nhà họ Kỳ mấy người, mẹ em có tiền lương cùng bất động sản, chúng ta ai cũng không đói chết, mọi người cũng đừng tìm chúng em, coi như người nửa thân thích này đã chết rồi đi, hai người chúng em cách xa người nhà họ Kỳ càng xa càng tốt là được!”
Cô cũng không biết mình là bị gì, lúc này đầu óc nóng lên, một hai nhất định phải đem tủi thân và áp lực của mình đổ lên người này, những cái tra tấn cùng lạnh nhạt ngày xưa còn ở trong đầu xả ra một lần, sau đó lập tức nhảy xuống khỏi giường, nước mắt cũng chảy xuống như mưa, thân mình không còn chút sức nào, nhưng chí khí đang căng lên khiến cả người run rẩy lẩy bẩy, chạy vội tới trên kệ để hành lý lấy cái va li: “Nếu không thì hiện tại em lập tức đi, đi càng xa càng tốt, em và mọi người đều không còn quan hệ gì nữa!”
Lời này của cô thật ra còn có một tầng chua xót của mình —— Chỉ cần cô rời đi, cũng sẽ không còn chút quan hệ nào với mẹ cô!
Kỳ Mẫn một phen túm chặt cô, nhíu chặt mày, gầm nhẹ: “Em đang nổi điên cái gì vậy?”
“Anh buông em ra!”
“Em bình tĩnh lại một chút!”
“Em cứ không bình tĩnh đó! Ở cùng bọn anh em không thể nào bình tĩnh lại được!”
“Em còn làm loạn nữa đừng trách anh thu thập em!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh là dám động vào em, em liền kêu lên ảnh cưỡng gian!”
Lửa giận mạnh mẽ bùng phát, từ trường của hai người va chạm, hai người đều trừng mắt nhìn nhau không ai chịu nhường nhịn, giây tiếp theo, Kỳ Hạnh Trinh còn chưa có phản ứng lại được, Kỳ Mẫn đã khiêng cô lên, ném một phát ném tới trên giường, cả người cũng áp lại đây, một tay cởi bỏ cà vạt của mình, một tay kia lại bẻ hai cánh tay của Kỳ Hạnh Trinh lên trên, dùng cà vạt cột hai tay cô lại cố định ở trên đầu giường.
“Nè nè! Anh làm gì vậy! Chơi SM à! Anh buông em ra, Kỳ Mẫn! Anh muốn chết à! Cưỡng gian!”
Kỳ Hạnh Trinh thật đúng là gọi lên, lúc này Kỳ Mẫn đã cột chắc lại, duỗi tay liền che miệng cô lại, hai chân Kỳ Hạnh Trinh đá loạn lên nhưng lại bất đắc dĩ bị Kỳ Mẫn chặt chẽ đè ở dưới thân không có chút sức lực phản kháng.
Trong phòng ngủ chỉ có ánh đèn đầu giường chiếu sáng, khuôn mặt của Kỳ Mẫn ở dưới ánh đèn phá lệ hung ác nham hiểm, khóe miệng lại giơ lên, hai mắt đen bóng, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Nếu anh còn không trừng phạt em, thì em là không biết ai là anh em rồi.”
Nói xong, một tay của cậu ấy sờ soạng xuống dưới người cô, mặt cũng vặn vẹo, Kỳ Hạnh Trinh hít hà một hơi, thầm nghĩ, tên biến thái này là muốn làm cái gì? Hắn không phải là cấm dục trước kết hôn sao……
Nhưng mà còn chưa nghỉ nhiều như vậy, Kỳ Hạnh Trinh sẽ biết ——
“Lần trước em nói…… Phải thưởng cho anh, anh cũng đều đã vất vả tự sướng cho em xem, có phải em cũng nên thực hiện phần thưởng của em hay không?” Giọng nói của cậu ấy trầm thấp, thậm chí còn hơi khàn khàn, không có chút cảm tình phập phồng trong đó, nhưng chính là cái âm thanh này khiến người nghe được đều như nổ tung ra.
Kỳ Hạnh Trinh run lập cập, nghĩ thầm, còn không phải chỉ là nghe cậu ấy kéo đàn violon thôi hay sao?
Kỳ Mẫn giống như đã đoán được cô muốn nói cái gì, không nhịn được cười ra tiếng: “Anh chính là muốn kéo đàn violon a…… Ở thân thể của em…… để cho em nghe.”
Ngón tay của cậu ấy vói vào trong, Kỳ Hạnh Trinh đột nhiên co rụt lại, ngón chân cũng căng ra, âm thanh kêu rên đều ở trong lòng bàn tay của Kỳ Mẫn mà bạo phát.
Từ nông đến sâu, kéo ra, xoay chuyển, lại chậm rãi lại gần, giống như cầm cung đang tự nhiên kéo lên lùi xuống ở trên cầm huyền, ngón tay của cậu ấy cũng vậy, giống như một dây cung thô dài, móc kéo ở trên phần xương sườn của cô, nghiền nát, ra vào……
Cậu ấy giống như vẫn có thể nhạy bén mà nắm giữ được cảm giác của cô, giống như một người nghệ thuật gia chân chính, khi nào nên kéo thật nhanh khi nào nên kéo chậm lại, là ba hợp âm, hay là nên dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro