Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam
.2: Sắc Kệ ( 18...
Lương Hạc
2024-08-15 02:54:09
Tiêu Hiền vội trả lời: “Sau khi ăn thuốc thì ngủ, thuốc…… Hiệu quả rất mau.”
Ánh mắt của Kỳ Trung Ngọc trở lại trên người anh ta, có chút tán thưởng: “Ừ, cậu làm việc tôi rất yên tâm. Cậu đi đi, canh ở cửa, đợi chút nữa Kỳ Trung Nam khẳng định sẽ qua đây.”
Tiêu Hiền đồng ý rồi liền đi ra ngoài.
Kỳ Anh Hàn cười khẽ: “Dì có cần làm cô ấy ngủ nhanh như vậy sao?”
Kỳ Trung Ngọc giấu không được vẻ chán ghét trên mặt: “Hô to gọi nhỏ, kêu mà giật mình, dì ngại ồn vào, vừa lúc cô ta cũng không thoải mái, nên cho cô ta đi ngủ sớm một chút cũng khá tốt.”
“Ha hả, dì là sợ cô ấy làm chậm trễ cuộc họp cháu chuẩn bị ngày mai đúng không?”
Kỳ Trung Ngọc nhìn thoáng qua Kỳ Anh Hàn thở dài: “Anh Hàn, nếu như ba cháu còn sống, dì cũng không cần phải lo lắng những điều này, thật là! Đáng tiếc ba cháu chết quá sớm, thật sự không có phúc khí……” Nói tới đây, vành mắt của cô ta đỏ, hít vào một hơi thật sâu: “Cháu cũng biết tình huống hiện tại là như thế nào, nếu như cháu muốn đứng vững gót chân, phải dựa vào chính mình, cháu cho rằng dì có thể giúp cháu sao? Dì không hại cháu đã là rất tốt rồi!”
Kỳ Anh Hàn đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn vào mặt biển mênh mông mờ mịt, anh ta muốn rít một điếu thuốc.
“Mặc kệ nói như thế nào, công tác hội báo lần này là lần đầu tiên cháu bộc lộ quan điểm ở trước đoàn lãnh đạo, cháu cần phải dùng tư thái tốt nhất bày ra cho cấp trên của tập đoàn nhìn thấy, cháu có thể mang lại lợi nhuận, thúc đẩy các đơn đặt hàng, một tay bảo đảm hoạt động.”
Kỳ Anh Hàn cười nhạt: “Cháu biết.”
Anh ta đương nhiên biết, giờ phút này anh ta như biển rộng quanh thuyền, núi nặng vờn quanh, nhưng lại không có một nơi nào để đặt chân, ngược lại lại có tầng tầng lớp lớp đè xuống, bao lấy con đường phía trước, thuyền cô khó căng, ba mất làm ảnh hưởng đến sự phù trợ của anh ta, nếu như anh ta muốn được việc, thật sự quá khó khăn!
Anh ta nhớ tới ngày ấy mình vừa mới bị Chu An tính kế dùng chiêu dùng sắc dụ, vừa qua đó liền nhận được điện thoại của cậu, nói nhà xưởng đã bị người ta mạnh mẽ thu mua, anh ta vội vàng về nhà tìm cậu mình, lại thấy dì Kỳ Trung Ngọc đã tới cửa tới chơi.
“Dì…… Sao dì lại tới đây?”
“Dì đi Thâm Quyến tham gia hội thảo kỹ thuật, xong việc liền tiện đường đến thăm cháu. Đúng lúc nghe nói bạn học của dì muốn thu mua một nhà điện cơ xưởng, dì nghĩ có thể là cậu của cháu hay không, sau khi nghe ngóng, đúng thật là cậu cháu!”
“Dì giúp đỡ, xưởng cậu không thể bán được, một nhà cậu còn phải dựa vào nhà máy này kiếm sống, còn có mẹ cháu, còn phải khám bệnh……” Nhắc tới mẹ mình, âm thanh của Kỳ Anh Hàn có hơi phát run, ánh mắt dừng ở người ngồi trên xe lăn trong phòng khách cách đó không xa, mẹ của anh ta liền ngồi ở nơi đó, mái tóc rối xù, già nua, thon gầy, mấy năm không gặp hiện tại đã giống như một bà già!
Chuyện càng nghiêm trọng hơn là mấy năm nay bệnh tình của bà ấy càng lúc càng nghiêm trọng, ánh mắt dại ra, không nhận ra người nào xung quanh nữa, vẫn cứ mãi một mình nhỏ giọng thì thầm, nếu tới gần thì sẽ nghe thấy được bà ấy đang lẩm nhẩm mắng —— hồ ly tinh, đôi cẩu nam nữ, chết không được tử tế ……
Kỳ Trung Ngọc ở một bên vừa thưởng thức trà xanh trong tay vừa không nhanh không chậm mà nói: “Dì đương nhiên biết tình huống của mẹ cháu, nếu không phải Tô Thuần Anh quyến rũ ba cháu, mẹ cháu có thể trúng gió chịu kích thích mà biến thành như vậy sao! Thật là, lại nói tiếp, dì còn rất đáng thương mẹ cháu, cùng là phụ nữ với nhau, sinh con dưỡng cái vất vả cả đời, kết quả lại biến thành bà thím già còn bị tiểu tam tuổi trẻ cướp mất ông xã, cho có nhiều tiền hơn cũng vô dụng, huống chi con tiện nhân Tô Thuần Anh kia quản ba cháu, năm đó mẹ cháu lấy không được một phần cổ phần, nếu không cũng không đến mức…… Ai, dì không phải nói ba cháu, tuy rằng hiện tại ông ấy không còn nữa, nhưng ở trên chuyện này dì vĩnh viễn trách ông ấy! Dì nghĩ chắc cháu cũng hận ông ấy nhỉ, đi theo sống cùng bọn họ, mấy năm nay, cháu đã chịu nhiều tủi thân, dì đều biết, nhưng mà cháu cũng phải biết, đây là uy hiếp của đàn ông của nhà họ Kỳ chúng ta —— quá dễ dàng bị phụ nữ mê hoặc, thật là!”
Kỳ Anh Hàn nắm chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Kỳ Trung Ngọc cúi đầu lại nhấp một ngụm trà —— Ừ, vừa vặn tốt, trà xanh thanh nhã, trong đắng có hương thơm, thơm lại có chút chua xót.
“Cô ta quyến rũ ba cháu, lại dùng con gái quyến rũ cháu, trên dưới nhà họ Kỳ có người đàn ông nào không bị cô ta quyến rũ chứ? Cô ta làm sao lên làm được chức tổng giám đốc, ai cũng đều biết rõ ràng…… Dì không quản được bác cả của cháu, nhưng dì không thể để cô ta hủy hoại toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Kỳ, cũng không thể làm cho cô ta làm hỏng cháu.”
Kỳ Anh Hàn nhắm mắt lại, lại mở ra, trước mắt là một mảnh quyết tuyệt: “Dì nói đi, phải làm sao bây giờ.”
“Không bằng cháu mua lại hai phần ba cổ phiếu nhà xưởng của cậu cháu, chênh lệch giá dì giúp cháu bổ sung, liền tính là đầu tư cho cháu, dì giúp cháu tìm nhân tài kỹ thuật, bác cả cháu không phải gọi Kỳ Trung Thái trở về tới sao? Cháu nghĩ cách liên thủ với cậu ta, bắt lấy việc kinh doanh nguồn năng lượng, con người bác cả của cháu này trọng lợi khinh nghĩa, có chỗ lợi có thể vớt thì không thể thiếu ông ta, khẳng định mừng rỡ thì thấy cháu giúp ông ta kiếm tiền, chờ sau khi cháu đem Thụy Phong cùng xưởng điện cơ mở rộng kinh doanh thì đứng vững vàng chân, đến lúc đó là có thể đá văng Kỳ Mẫn Kỳ Diệp, còn về phần Kỳ Trung Nam sao, ông ta còn có thể quản chuyện này được bao nhiêu năm? Cháu dùng Kỳ Hạnh Trinh kiềm chế ông ta, tập đoàn Tin Khoa còn không phải đều là của cháu hay sao?”
Sau khi khách sạn hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi vào mặt của Kỳ Trung Ngọc cùng Kỳ Anh Hàn, chiếu không được đầy đủ, còn lại đều bị che khuất trong bóng tối.
Kỳ Trung Ngọc đứng lên, nhìn nhìn di động: “Dì cũng phải trở về để sắp xếp tài liệu, mấy ngày nay phải mở cuộc họp liên tục, thật là! Dì cũng già rồi, mệt mỏi, nên tìm một người nối nghiệp, tương lai Phương Giảm vào công ty, còn phải nhờ cháu dìu dắt nó nhiều hơn nữa.”
Kỳ Anh Hàn đi qua đi mở cửa cho Kỳ Trung Ngọc, khóe miệng cong lên một đường hình cung, cười như không cười: “Dì thật sự lo lắng rồi.”
“Còn không phải sao.” Tắt đèn, hai người đi ra cửa, Tiêu Hiền còn ở đó, Kỳ Trung Ngọc vỗ vỗ bả vai anh ta: “Cậu cũng trở về đi, đứa trẻ này ngồi máy bay cả một ngày cũng đủ mệt rồi.”
Tiếng bước chân dần đi xa, toàn bộ căn phòng chìm vào trong bóng tối yên tĩnh, giống như rơi vào bẫy rập đêm tối, Kỳ Hạnh Trinh đang nằm ở trên giường chậm rãi mở to mắt, nhổ thuốc cô đang đè ở phía dưới lưỡi ra —— Đắng, con mẹ nó thật là đắng mà!
Cô vội vàng đi vào phòng vệ sinh súc miệng, nhổ ra ngoài vài miếng, dùng hết sức lực, nước mắt cũng chảy xuống dưới.
**********************************************************
Ánh mắt của Kỳ Trung Ngọc trở lại trên người anh ta, có chút tán thưởng: “Ừ, cậu làm việc tôi rất yên tâm. Cậu đi đi, canh ở cửa, đợi chút nữa Kỳ Trung Nam khẳng định sẽ qua đây.”
Tiêu Hiền đồng ý rồi liền đi ra ngoài.
Kỳ Anh Hàn cười khẽ: “Dì có cần làm cô ấy ngủ nhanh như vậy sao?”
Kỳ Trung Ngọc giấu không được vẻ chán ghét trên mặt: “Hô to gọi nhỏ, kêu mà giật mình, dì ngại ồn vào, vừa lúc cô ta cũng không thoải mái, nên cho cô ta đi ngủ sớm một chút cũng khá tốt.”
“Ha hả, dì là sợ cô ấy làm chậm trễ cuộc họp cháu chuẩn bị ngày mai đúng không?”
Kỳ Trung Ngọc nhìn thoáng qua Kỳ Anh Hàn thở dài: “Anh Hàn, nếu như ba cháu còn sống, dì cũng không cần phải lo lắng những điều này, thật là! Đáng tiếc ba cháu chết quá sớm, thật sự không có phúc khí……” Nói tới đây, vành mắt của cô ta đỏ, hít vào một hơi thật sâu: “Cháu cũng biết tình huống hiện tại là như thế nào, nếu như cháu muốn đứng vững gót chân, phải dựa vào chính mình, cháu cho rằng dì có thể giúp cháu sao? Dì không hại cháu đã là rất tốt rồi!”
Kỳ Anh Hàn đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn vào mặt biển mênh mông mờ mịt, anh ta muốn rít một điếu thuốc.
“Mặc kệ nói như thế nào, công tác hội báo lần này là lần đầu tiên cháu bộc lộ quan điểm ở trước đoàn lãnh đạo, cháu cần phải dùng tư thái tốt nhất bày ra cho cấp trên của tập đoàn nhìn thấy, cháu có thể mang lại lợi nhuận, thúc đẩy các đơn đặt hàng, một tay bảo đảm hoạt động.”
Kỳ Anh Hàn cười nhạt: “Cháu biết.”
Anh ta đương nhiên biết, giờ phút này anh ta như biển rộng quanh thuyền, núi nặng vờn quanh, nhưng lại không có một nơi nào để đặt chân, ngược lại lại có tầng tầng lớp lớp đè xuống, bao lấy con đường phía trước, thuyền cô khó căng, ba mất làm ảnh hưởng đến sự phù trợ của anh ta, nếu như anh ta muốn được việc, thật sự quá khó khăn!
Anh ta nhớ tới ngày ấy mình vừa mới bị Chu An tính kế dùng chiêu dùng sắc dụ, vừa qua đó liền nhận được điện thoại của cậu, nói nhà xưởng đã bị người ta mạnh mẽ thu mua, anh ta vội vàng về nhà tìm cậu mình, lại thấy dì Kỳ Trung Ngọc đã tới cửa tới chơi.
“Dì…… Sao dì lại tới đây?”
“Dì đi Thâm Quyến tham gia hội thảo kỹ thuật, xong việc liền tiện đường đến thăm cháu. Đúng lúc nghe nói bạn học của dì muốn thu mua một nhà điện cơ xưởng, dì nghĩ có thể là cậu của cháu hay không, sau khi nghe ngóng, đúng thật là cậu cháu!”
“Dì giúp đỡ, xưởng cậu không thể bán được, một nhà cậu còn phải dựa vào nhà máy này kiếm sống, còn có mẹ cháu, còn phải khám bệnh……” Nhắc tới mẹ mình, âm thanh của Kỳ Anh Hàn có hơi phát run, ánh mắt dừng ở người ngồi trên xe lăn trong phòng khách cách đó không xa, mẹ của anh ta liền ngồi ở nơi đó, mái tóc rối xù, già nua, thon gầy, mấy năm không gặp hiện tại đã giống như một bà già!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện càng nghiêm trọng hơn là mấy năm nay bệnh tình của bà ấy càng lúc càng nghiêm trọng, ánh mắt dại ra, không nhận ra người nào xung quanh nữa, vẫn cứ mãi một mình nhỏ giọng thì thầm, nếu tới gần thì sẽ nghe thấy được bà ấy đang lẩm nhẩm mắng —— hồ ly tinh, đôi cẩu nam nữ, chết không được tử tế ……
Kỳ Trung Ngọc ở một bên vừa thưởng thức trà xanh trong tay vừa không nhanh không chậm mà nói: “Dì đương nhiên biết tình huống của mẹ cháu, nếu không phải Tô Thuần Anh quyến rũ ba cháu, mẹ cháu có thể trúng gió chịu kích thích mà biến thành như vậy sao! Thật là, lại nói tiếp, dì còn rất đáng thương mẹ cháu, cùng là phụ nữ với nhau, sinh con dưỡng cái vất vả cả đời, kết quả lại biến thành bà thím già còn bị tiểu tam tuổi trẻ cướp mất ông xã, cho có nhiều tiền hơn cũng vô dụng, huống chi con tiện nhân Tô Thuần Anh kia quản ba cháu, năm đó mẹ cháu lấy không được một phần cổ phần, nếu không cũng không đến mức…… Ai, dì không phải nói ba cháu, tuy rằng hiện tại ông ấy không còn nữa, nhưng ở trên chuyện này dì vĩnh viễn trách ông ấy! Dì nghĩ chắc cháu cũng hận ông ấy nhỉ, đi theo sống cùng bọn họ, mấy năm nay, cháu đã chịu nhiều tủi thân, dì đều biết, nhưng mà cháu cũng phải biết, đây là uy hiếp của đàn ông của nhà họ Kỳ chúng ta —— quá dễ dàng bị phụ nữ mê hoặc, thật là!”
Kỳ Anh Hàn nắm chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Kỳ Trung Ngọc cúi đầu lại nhấp một ngụm trà —— Ừ, vừa vặn tốt, trà xanh thanh nhã, trong đắng có hương thơm, thơm lại có chút chua xót.
“Cô ta quyến rũ ba cháu, lại dùng con gái quyến rũ cháu, trên dưới nhà họ Kỳ có người đàn ông nào không bị cô ta quyến rũ chứ? Cô ta làm sao lên làm được chức tổng giám đốc, ai cũng đều biết rõ ràng…… Dì không quản được bác cả của cháu, nhưng dì không thể để cô ta hủy hoại toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Kỳ, cũng không thể làm cho cô ta làm hỏng cháu.”
Kỳ Anh Hàn nhắm mắt lại, lại mở ra, trước mắt là một mảnh quyết tuyệt: “Dì nói đi, phải làm sao bây giờ.”
“Không bằng cháu mua lại hai phần ba cổ phiếu nhà xưởng của cậu cháu, chênh lệch giá dì giúp cháu bổ sung, liền tính là đầu tư cho cháu, dì giúp cháu tìm nhân tài kỹ thuật, bác cả cháu không phải gọi Kỳ Trung Thái trở về tới sao? Cháu nghĩ cách liên thủ với cậu ta, bắt lấy việc kinh doanh nguồn năng lượng, con người bác cả của cháu này trọng lợi khinh nghĩa, có chỗ lợi có thể vớt thì không thể thiếu ông ta, khẳng định mừng rỡ thì thấy cháu giúp ông ta kiếm tiền, chờ sau khi cháu đem Thụy Phong cùng xưởng điện cơ mở rộng kinh doanh thì đứng vững vàng chân, đến lúc đó là có thể đá văng Kỳ Mẫn Kỳ Diệp, còn về phần Kỳ Trung Nam sao, ông ta còn có thể quản chuyện này được bao nhiêu năm? Cháu dùng Kỳ Hạnh Trinh kiềm chế ông ta, tập đoàn Tin Khoa còn không phải đều là của cháu hay sao?”
Sau khi khách sạn hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi vào mặt của Kỳ Trung Ngọc cùng Kỳ Anh Hàn, chiếu không được đầy đủ, còn lại đều bị che khuất trong bóng tối.
Kỳ Trung Ngọc đứng lên, nhìn nhìn di động: “Dì cũng phải trở về để sắp xếp tài liệu, mấy ngày nay phải mở cuộc họp liên tục, thật là! Dì cũng già rồi, mệt mỏi, nên tìm một người nối nghiệp, tương lai Phương Giảm vào công ty, còn phải nhờ cháu dìu dắt nó nhiều hơn nữa.”
Kỳ Anh Hàn đi qua đi mở cửa cho Kỳ Trung Ngọc, khóe miệng cong lên một đường hình cung, cười như không cười: “Dì thật sự lo lắng rồi.”
“Còn không phải sao.” Tắt đèn, hai người đi ra cửa, Tiêu Hiền còn ở đó, Kỳ Trung Ngọc vỗ vỗ bả vai anh ta: “Cậu cũng trở về đi, đứa trẻ này ngồi máy bay cả một ngày cũng đủ mệt rồi.”
Tiếng bước chân dần đi xa, toàn bộ căn phòng chìm vào trong bóng tối yên tĩnh, giống như rơi vào bẫy rập đêm tối, Kỳ Hạnh Trinh đang nằm ở trên giường chậm rãi mở to mắt, nhổ thuốc cô đang đè ở phía dưới lưỡi ra —— Đắng, con mẹ nó thật là đắng mà!
Cô vội vàng đi vào phòng vệ sinh súc miệng, nhổ ra ngoài vài miếng, dùng hết sức lực, nước mắt cũng chảy xuống dưới.
**********************************************************
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro