Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam
.2: Đệ Tam X -...
Lương Hạc
2024-08-15 02:54:09
“Anh muốn đụ em đến phát điên rồi.” Kỳ Anh Hàn cởi quần áo của mình ra sau đó ném Kỳ Hạnh Trinh lên giường.
Kỳ Hạnh Trinh vẫn còn giận anh trai của mình… Anh ta còn chưa nói gì với cô, hơn nữa tốc độ phản chiến lại nhanh như vậy! Cô vẫn còn nhớ rõ, tháng trước anh ta oanh oanh yến yến tiếp nhận một người đẹp lai Tây, trong lòng cô dâng lên một trận ghê tởm, theo bản năng nhấc một chân lên đá về phía anh ta. “Ở bên ngoài anh chơi vui vẻ quá nhỉ!”
Kỳ Anh Hàn không dự đoán được việc này, cô đá thẳng vào xương bắp chân của anh ta khiến anh ta đau đớn hét lên một tiếng.
“Em làm cái gì vậy?” Hai tháng qua Kỳ Anh Hàn đã không vui vẻ gì, vừa mệt mỏi vừa bực bội, mỗi ngày anh ta đều nhớ đến Kỳ Hạnh Trinh đang ở nhà, nhưng không ngờ vừa về đến nhà đã bị cô lạnh nhạt, anh ta cảm thấy rất khổ sở. Buổi tối có uống chút rượu, trong lòng vốn dĩ đã bực bội vô cớ, bây giờ lửa nóng lại càng tràn ra, anh ta trực tiếp lao đến đè cô xuống dưới thân, siết chặt hai cánh tay của cô lại, cúi đầu xuống gặm cắn phần cổ của cô, Kỳ Hạnh Trinh nhổ nước bọt vào mặt anh ta. “Phi, phi! Chó điên! Lưu manh!”
“Hai chúng ta ai mới là chó điên?” Sức lực của anh ta rất lớn, Kỳ Hạnh Trinh không thể chống lại được, bị anh ta cắn mạnh vào cổ không nhả như vậy khiến cô gào thét chói tai. “Anh đừng có chạm vào em! Đừng chạm vào em! Cứu mạng!”
Dưới tác dụng của cồn, sự tức giận của Kỳ Anh Hàn tràn lên, anh ta không quan tâm đến cô, cô càng phản kháng anh ta càng muốn cô phải khuất phục. Anh ta cũng biết Tô Thuần Anh sẽ không đi vào đây, từ trước đến nay bà ấy đều mặc kệ con gái mình. Giống như hồi còn nhỏ, bà ta đưa cô vào đấu trường rộng lớn này, ném cô cho những con thú hung ác, để bọn họ vây quanh cô tuỳ ý cắn xé, lăng nhục, cô lập cô.
Kỳ Hạnh Trinh nhớ lại thời thơ ấu của mình…
Khi ấy, cô theo mẹ của mình vào nhà họ Kỳ, nhìn xung quanh một vòng toàn là đàn ông con trai cao lớn hơn cô, cô bị khinh thường, bỏ mặc, thỉnh thoảng lại có xung đột bằng chân tay để bắt nạt cô.
Đặc biệt là Kỳ Anh Hàn, cùng sống chung dưới một mái nhà, chỉ hơn nhau có một vài tuổi, nhưng anh ta lại chán ghét cô. Mà mẹ của cô, người vì lấy lòng cha dượng, mà sẵn sàng trách mắng Kỳ Hạnh Trinh chứ không chịu mắng mỏ Kỳ Anh Hàn một câu nào, rõ ràng từ trước đến nay đều là anh ta bắt nạt cô!
Tức giận… Thù hận…
Muốn chống cự.
Kẻ yếu không phản kháng lại thì sẽ bị kẻ mạnh ăn tươi nuốt sống, nếu anh ta dám đánh cô một cái, cô sẽ dùng sức mạnh gấp mười lần để đánh trả anh ta, mặc dù chuyện này rất khó tin, nhưng để giữ lại mạng sống của mình, thì mấy việc phát điên và hét chói tai chẳng là gì đối với cô.
Anh ta giật mạnh tóc của cô về phía mình, cô cũng há miệng cắn mạnh vào ngón tay của anh ta, không chịu nhả ra. Anh ta áp chế cô, cô cũng không chịu thua mà phản kháng lại, muốn giao chiến với một con rồng hung ác, thì bản thân cũng phải trở thành một con rồng mạnh mẽ.
Cô đã ở chung với anh ta và quan sát anh ta trong một khoảng thời gian dài, rất lâu rất lâu, lâu đến mức cô có thể đọc và viết chữ, hiểu rõ đạo lý lấy nhu thắng cương*. Cô trưởng thành trong một đấu trường lớn như vậy, cô có vũ khí cho riêng mình và lần này cô quyết định chủ động xuất kích.
Câu dẫn, dụ dỗ anh ta, sau đó chỉ cần dùng sáo thần là có thể điều khiển con dã thú theo ý của mình. Cô chứng kiến anh ta từng bước chui vào cái bẫy mà cô đã thiết kế rất cẩn thận, thu lưới lại một cách từ từ mà chậm rãi.
Nhưng Kỳ Anh Hàn không phải kẻ ngốc, anh ta vui vẻ với Kỳ Hạnh Trinh rất nhiều lần… Ôm ấp, hôn môi, nắm tay, sờ vú, nhưng anh ta không dám làm đến bước cuối cùng kia… Anh ta đề phòng cô.
Mãi cho đến khi cô trúng tuyển đại học, trong buổi tiệc ăn mừng, anh ta bị cô dụ dỗ uống quá nhiều rượu, cuối cùng lấy sắc mê hoặc khiến anh ta rơi vào bẫy của cô.
Nhưng hiện tại thì Kỳ Hạnh Trinh lại nghĩ, có lẽ tất cả đàn ông trên đời này đều giống nhau, không muốn thì chính là không muốn. Kỳ Mẫn nói không sai, đàn ông đều là đại móng heo!
Có khi nào từ trước đến giờ cô đều bị Kỳ Anh Hàn chơi một vố không?
Nghĩ đến đây, Kỳ Hạnh Trinh càng tức giận hơn, cô nhất định phải đánh lại anh trai của mình, đánh thật mạnh, hận mới hận cũ, xả hết tất cả những sự bực bội trong lòng mấy năm nay lên người anh ta.
Bình thường anh ta cũng không chịu để yên cho cô làm càn như vậy, nhưng hôm nay uống quá nhiều rượu khiến cơ thể mệt mỏi nên không thể dùng quá nhiều lực cùng một lúc như vậy, anh ta bị cô tát cho mấy cái đến choáng váng.
Vì vậy, khi Kỳ Mẫn đẩy cửa xông vào, cảnh tượng mà cậu ấy nhìn thấy chính là: Mặc dù tóc của Kỳ Hạnh Trinh rối tung, váy cũng bị kéo đến ngực, trên cơ thể loang lổ đầy dấu răng và dấu tay… Nhưng khí thế thật đúng là lợi hại, cô đang ngồi trên người của Kỳ Anh Hàn, bàn tay liên tục tát vào mặt anh ta.
Kỳ Anh Hàn nằm phía dưới dơ tay che chắn, “Ah, này, em làm cái trò gì vậy, em muốn giết chết ông xã của em thật đấy à…”
Kỳ Hạnh Trinh vẫn còn giận anh trai của mình… Anh ta còn chưa nói gì với cô, hơn nữa tốc độ phản chiến lại nhanh như vậy! Cô vẫn còn nhớ rõ, tháng trước anh ta oanh oanh yến yến tiếp nhận một người đẹp lai Tây, trong lòng cô dâng lên một trận ghê tởm, theo bản năng nhấc một chân lên đá về phía anh ta. “Ở bên ngoài anh chơi vui vẻ quá nhỉ!”
Kỳ Anh Hàn không dự đoán được việc này, cô đá thẳng vào xương bắp chân của anh ta khiến anh ta đau đớn hét lên một tiếng.
“Em làm cái gì vậy?” Hai tháng qua Kỳ Anh Hàn đã không vui vẻ gì, vừa mệt mỏi vừa bực bội, mỗi ngày anh ta đều nhớ đến Kỳ Hạnh Trinh đang ở nhà, nhưng không ngờ vừa về đến nhà đã bị cô lạnh nhạt, anh ta cảm thấy rất khổ sở. Buổi tối có uống chút rượu, trong lòng vốn dĩ đã bực bội vô cớ, bây giờ lửa nóng lại càng tràn ra, anh ta trực tiếp lao đến đè cô xuống dưới thân, siết chặt hai cánh tay của cô lại, cúi đầu xuống gặm cắn phần cổ của cô, Kỳ Hạnh Trinh nhổ nước bọt vào mặt anh ta. “Phi, phi! Chó điên! Lưu manh!”
“Hai chúng ta ai mới là chó điên?” Sức lực của anh ta rất lớn, Kỳ Hạnh Trinh không thể chống lại được, bị anh ta cắn mạnh vào cổ không nhả như vậy khiến cô gào thét chói tai. “Anh đừng có chạm vào em! Đừng chạm vào em! Cứu mạng!”
Dưới tác dụng của cồn, sự tức giận của Kỳ Anh Hàn tràn lên, anh ta không quan tâm đến cô, cô càng phản kháng anh ta càng muốn cô phải khuất phục. Anh ta cũng biết Tô Thuần Anh sẽ không đi vào đây, từ trước đến nay bà ấy đều mặc kệ con gái mình. Giống như hồi còn nhỏ, bà ta đưa cô vào đấu trường rộng lớn này, ném cô cho những con thú hung ác, để bọn họ vây quanh cô tuỳ ý cắn xé, lăng nhục, cô lập cô.
Kỳ Hạnh Trinh nhớ lại thời thơ ấu của mình…
Khi ấy, cô theo mẹ của mình vào nhà họ Kỳ, nhìn xung quanh một vòng toàn là đàn ông con trai cao lớn hơn cô, cô bị khinh thường, bỏ mặc, thỉnh thoảng lại có xung đột bằng chân tay để bắt nạt cô.
Đặc biệt là Kỳ Anh Hàn, cùng sống chung dưới một mái nhà, chỉ hơn nhau có một vài tuổi, nhưng anh ta lại chán ghét cô. Mà mẹ của cô, người vì lấy lòng cha dượng, mà sẵn sàng trách mắng Kỳ Hạnh Trinh chứ không chịu mắng mỏ Kỳ Anh Hàn một câu nào, rõ ràng từ trước đến nay đều là anh ta bắt nạt cô!
Tức giận… Thù hận…
Muốn chống cự.
Kẻ yếu không phản kháng lại thì sẽ bị kẻ mạnh ăn tươi nuốt sống, nếu anh ta dám đánh cô một cái, cô sẽ dùng sức mạnh gấp mười lần để đánh trả anh ta, mặc dù chuyện này rất khó tin, nhưng để giữ lại mạng sống của mình, thì mấy việc phát điên và hét chói tai chẳng là gì đối với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta giật mạnh tóc của cô về phía mình, cô cũng há miệng cắn mạnh vào ngón tay của anh ta, không chịu nhả ra. Anh ta áp chế cô, cô cũng không chịu thua mà phản kháng lại, muốn giao chiến với một con rồng hung ác, thì bản thân cũng phải trở thành một con rồng mạnh mẽ.
Cô đã ở chung với anh ta và quan sát anh ta trong một khoảng thời gian dài, rất lâu rất lâu, lâu đến mức cô có thể đọc và viết chữ, hiểu rõ đạo lý lấy nhu thắng cương*. Cô trưởng thành trong một đấu trường lớn như vậy, cô có vũ khí cho riêng mình và lần này cô quyết định chủ động xuất kích.
Câu dẫn, dụ dỗ anh ta, sau đó chỉ cần dùng sáo thần là có thể điều khiển con dã thú theo ý của mình. Cô chứng kiến anh ta từng bước chui vào cái bẫy mà cô đã thiết kế rất cẩn thận, thu lưới lại một cách từ từ mà chậm rãi.
Nhưng Kỳ Anh Hàn không phải kẻ ngốc, anh ta vui vẻ với Kỳ Hạnh Trinh rất nhiều lần… Ôm ấp, hôn môi, nắm tay, sờ vú, nhưng anh ta không dám làm đến bước cuối cùng kia… Anh ta đề phòng cô.
Mãi cho đến khi cô trúng tuyển đại học, trong buổi tiệc ăn mừng, anh ta bị cô dụ dỗ uống quá nhiều rượu, cuối cùng lấy sắc mê hoặc khiến anh ta rơi vào bẫy của cô.
Nhưng hiện tại thì Kỳ Hạnh Trinh lại nghĩ, có lẽ tất cả đàn ông trên đời này đều giống nhau, không muốn thì chính là không muốn. Kỳ Mẫn nói không sai, đàn ông đều là đại móng heo!
Có khi nào từ trước đến giờ cô đều bị Kỳ Anh Hàn chơi một vố không?
Nghĩ đến đây, Kỳ Hạnh Trinh càng tức giận hơn, cô nhất định phải đánh lại anh trai của mình, đánh thật mạnh, hận mới hận cũ, xả hết tất cả những sự bực bội trong lòng mấy năm nay lên người anh ta.
Bình thường anh ta cũng không chịu để yên cho cô làm càn như vậy, nhưng hôm nay uống quá nhiều rượu khiến cơ thể mệt mỏi nên không thể dùng quá nhiều lực cùng một lúc như vậy, anh ta bị cô tát cho mấy cái đến choáng váng.
Vì vậy, khi Kỳ Mẫn đẩy cửa xông vào, cảnh tượng mà cậu ấy nhìn thấy chính là: Mặc dù tóc của Kỳ Hạnh Trinh rối tung, váy cũng bị kéo đến ngực, trên cơ thể loang lổ đầy dấu răng và dấu tay… Nhưng khí thế thật đúng là lợi hại, cô đang ngồi trên người của Kỳ Anh Hàn, bàn tay liên tục tát vào mặt anh ta.
Kỳ Anh Hàn nằm phía dưới dơ tay che chắn, “Ah, này, em làm cái trò gì vậy, em muốn giết chết ông xã của em thật đấy à…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro