Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương
Chương 64
Chung Vãn Hạ
2025-03-05 07:28:50
Trong phòng ngủ, điều hòa nhiệt độ đang ở mức thấp, ánh nắng xuyên qua rèm cửa len lỏi, trong chăn ấm áp và mềm mại vô cùng.Dư Niệm đã tỉnh từ sớm nhưng cậu vẫn nằm im không nhúc nhích. Chồng cậu vẫn còn đang ngủ, anh ôm chặt lấy cậu ngủ ngon lành.Cả đêm qua Dư Niệm đều được ôm ấp trong vòng tay, tuy rằng tiên sinh không mềm mại như gấu bông Duffy nhưng cậu có thể gác chân lên eo anh, lại còn được tha hồ sờ mó cơ ngực và cơ bụng, đạp chăn ra thì có người đắp lại, lăn ra mép giường liền có người ôm vào, hôn một cái còn dỗ dành cho ngủ, thông minh hơn gấu bông, lại còn thoải mái hơn gấu bông nữa.Quá là hài lòng!Đầu Dư Niệm tựa vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại hồi tưởng lại đủ chuyện đêm qua.Thì ra là cậu đã trách oan ông Mã rồi, phương pháp này thực sự có tác dụng, uổng công tiên sinh nhà cậu kiên trì lâu như vậy.Cả quá trình đều rất vui vẻ. Trơn trượt, ăn no căng bụng. Cậu còn muốn ăn nữa.Cả “vòi voi nhỏ” cũng được chăm sóc đến nơi đến chốn, bị nuốt trọn không biết bao nhiêu lần, cả đêm nó là thứ bận rộn nhất.Nhưng cũng có những chỗ chưa hài lòng, đêm qua tiên sinh sợ cậu phát sốt, lo cậu mệt, mới được vài lần đã đòi ôm cậu đi tắm rồi đi ngủ, căn bản không thèm quan tâm đến cảm xúc của “voi lớn” và “voi nhỏ”.Anh còn nói cái gì mà “từ từ tiến tới”, sau này còn nhiều cơ hội. Như thế thì làm sao giống nhau được chứ? Niềm vui hôm nay phải được tận hưởng ngay trong hôm nay, ngày mai còn có niềm vui mới! Như vậy chẳng phải là lãng phí niềm vui của ngày hôm qua sao?Dư Niệm giật sợi dây dưới gối, giấu trong chăn vặn vặn. Đây là đạo cụ trên quần áo của tiên sinh, buộc ở cơ ngực, thít chặt đến mức cậu phải loay hoay mãi mới cởi ra được.Chị Chi Chi quả thực có thiên phú dị bẩm trong việc thiết kế quần áo, rốt cuộc chị ấy làm cách nào mà nghĩ ra được những kiểu dáng “gợi cảm” thế này? Khiến cho vóc dáng đẹp của tiên sinh nhà cậu được phô diễn một cách triệt để.Câu dẫn, quyến rũ, lại còn mang vẻ “cấm dục” đến bùng nổ.Dư Niệm lén mở mắt, khẽ vuốt v.e vài cái lên ngực Lương Tụng Thịnh. Đêm qua chỗ này bị dây thừng buộc chặt, giờ vẫn còn vết hằn đỏ càng thêm gợi cảm.Oa hu hu hu, ai mà ngờ được bên trong chiếc áo blouse trắng của bác sĩ lại là… Ơ?!Ngón tay bị người khác nắm lấy, mặt Dư Niệm áp vào lồng ngực. Lương Tụng Thịnh hôn lên trán cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Không ngủ nữa sao?”Dư Niệm gật gật đầu, căng thẳng đến mức không dám mở miệng. Vừa tỉnh dậy đã muốn ôm ôm hôn hôn rồi.Lương Tụng Thịnh trượt tay từ cổ tay cậu xuống hông, nhẹ nhàng xoa bóp, “Có chỗ nào không thoải mái không?”Dư Niệm thẳng người, khẽ hừ một tiếng, “Không có.” Mới có mấy lần, coi thường ai đấy!Cậu siêu lợi hại, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.Lương Tụng Thịnh vẫn không yên tâm, nhất định phải kiểm tra toàn thân cho cậu.Dư Niệm lấy gối che mặt, cả người từ đầu đến chân đều nóng ran.Sau khi xác nhận xong, Lương Tụng Thịnh giúp cậu mặc quần áo, gói cậu vào trong chăn, “Ngủ thêm chút nữa? Dậy? Hay là… vận động một chút?”Dư Niệm người đều tê rần, chui ra khỏi chăn chạy vội vào nhà vệ sinh, “Em, em đi đánh răng!”Cậu đứng trước gương nhìn bản thân đang ửng đỏ.tiên sinh cậu vừa nãy nhất định đã phát hiện “vòi voi nhỏ” dựng lên rồi, Dư Niệm cúi đầu nhìn khu vực hơi nhô lên.Không thể nào giữ kẽ một chút được sao?Sáng sớm đã nghênh nghênh, thật là không có tiền đồ.Dư Niệm dùng nước mát vỗ lên trán, ấn nút bật bàn chải điện, theo tiếng động quay đầu lại.“Khụ khụ khụ…!”Dư Niệm nghẹn đỏ cả mặt, suýt nữa thì bị sặc.Lương Tụng Thịnh bước vào nhà vệ sinh, nửa thân trên trần tr.ụi, cầm bàn chải đánh răng. Trên ngực anh ngoài vết hằn của dây thừng còn có dấu vết bị cậu cào cấu, cắn xé khi cao trào.Lương Tụng Thịnh không hề để ý còn Dư Niệm thì vẫn canh cánh trong lòng. Bàn chải đánh răng điện kêu vo vo liên hồi, Dư Niệm cúi đầu nhìn tay, móng tay đâu có dài lắm đâu sao lại có từng vệt từng vệt thế này.“Ưm ưm, khụ khụ khụ…!” A a a a a cứu mạng a!Lương Tụng Thịnh đưa cốc nước cho cậu, “Sao vậy?” Dư Niệm: “…”Anh hỏi sao?Quần áo cũng không mặc, đột nhiên từ phía sau ôm mình, ngực áp vào vai, tay thì sờ loạn trên eo, còn hôn cả tai mình nữa.Dư Niệm cố tỏ ra bình tĩnh, tìm một cái cớ, “Kem đánh răng hơi lạnh.” Lương Tụng Thịnh buông cậu ra, “Anh đi lấy cái mới ở phòng em.” “Không cần đâu.” Dư Niệm kéo người lại, “Em thích ứng một chút là được.”Lương Tụng Thịnh: “Còn đánh nữa không?” Dư Niệm gật đầu: “Đánh.”Hai chiếc bàn chải đánh răng điện kêu không ngừng, qua tấm gương nửa người, Dư Niệm nhìn đối phương, thật là xứng đôi.Sau khi súc miệng xong, Lương Tụng Thịnh hỏi cậu: “Thích ứng được với vị kem đánh răng chưa?”Dư Niệm mím chặt đầu lưỡi tê rần, “Hơi cay.” Vị kẹo ngọt vẫn là ngon nhất.“Vậy sao? Anh thử một chút.” “A? Sao ừm?”Dư Niệm bị người đàn ông cao lớn ôm vào lòng, cằm hơi nhếch lên, dùng nụ hôn đáp lại sự nhiệt tình của người yêu.Kết hôn thích mê, thích cả nụ hôn vị bạc hà nữa~~~.Hiếm khi có kỳ nghỉ phép sau kết hôn, bọn họ cho dì Nhàn nghỉ phép dài ngày, chuẩn bị tận hưởng thế giới hai người.Dư Niệm ngồi ở bàn ăn, nhận lấy miếng bánh mì phết sữa đặc, “Đúng rồi, tiên sinh có thể giảm bớt một chút số lượng bệnh án cho anh Thời được không? Anh ấy vất vả quá.”Lương Tụng Thịnh: “Cậu ấy bảo em nói à?”“Không có không có.” Dư Niệm lắc đầu như trống bỏi, “Hôm đám cưới thấy anh ấy buồn bã không vui, em chủ động hỏi thăm.”“Vậy nên,” Dư Niệm tiếp lời, “anh nhân từ một chút đi mà?”Lương Tụng Thịnh xoa mũi cậu, “Không được, đó là trách nhiệm của bác sĩ, nhân từ với nhân viên y tế chính là tàn nhẫn với bệnh nhân.” Dư Niệm tự biết có lý, “Ồ, vậy thôi vậy.”Lương Tụng Thịnh khẽ cọ vào sống mũi cậu, “Nhưng anh sẽ điều chỉnh thích hợp, nhanh chóng để cậu ấy về lại khoa cấp cứu.” “Ừm, tiên sinh nhà em là tốt nhất!” “Bẹp” một tiếng, khóe môi dính sữa đặc.Người đàn ông l.iếm môi, vị ngọt ngào lan tỏa.Dư Niệm tò mò, “Đúng rồi, rốt cuộc anh Thời có đang hẹn hò với bác sĩ Chung không vậy? Cảm giác bọn họ vừa thân thiết lại vừa không thân thiết ấy.”Lương Tụng Thịnh: “Chắc là không có qua lại chính thức.” Dư Niệm: “Bác sĩ Chung có thích bác sĩ Thời không?”“Anh chỉ có thể nói quen biết nhau mười mấy năm, anh chưa từng thấy cậu ấy nghiêm túc với ai như vậy.”“Vậy à, vậy thì chúc anh Thời và bác sĩ Chung sớm tu thành chính quả vậy.” Dư Niệm cắn miếng bánh mì, “Mong chờ được tham gia đám cưới của họ, gửi phong bì lì xì thật lớn cho họ.”Khóe miệng Lương Tụng Thịnh cong lên, “Ăn xong chưa? Hôm nay còn phải dọn tủ quần áo.”Dư Niệm uống cạn sữa, “Được!”Trước đó vài ngày bọn họ đã dọn dẹp một lượt tủ quần áo rồi nhưng khổ nỗi quần áo của Dư Niệm quá nhiều, chuyển qua chỗ Lương Tụng Thịnh là một công trình lớn.May mà Dư Niệm rất thích dọn dẹp tủ quần áo, cậu đứng lên ghế, được Lương Tụng Thịnh giúp đỡ, từng cái từng cái xếp quần áo đã gấp gọn vào trong ngăn tủ.Quần áo của Lương Tụng Thịnh không nhiều, phòng thay đồ đều là Dư Niệm dùng, nửa tủ quần áo cũng có thể dành chỗ cho cậu.Dư Niệm dọn dẹp ngăn trên, sờ thấy một chiếc hộp hình chữ nhật, không lớn lắm, bao bì tinh xảo, “Đây là gì vậy?”Lương Tụng Thịnh suýt nữa thì quên mất, “Quà anh mua cho em ở Singapore.”“Singapore?” Dư Niệm lắc lắc hộp, “Đều là chuyện bốn năm trước rồi.” “Ừm, mở ra xem đi, có thích không?”Dư Niệm xé mở bao bì, bìa in hình Disney, chắc là đồ lưu niệm theo chủ đề, cậu mở hộp ra, mặt nóng bừng như bốc khói.Đồ lưu manh!Sớm như vậy đã mua thứ này rồi.Lương Tụng Thịnh ôm cậu xuống khỏi ghế, rút ra chiếc quần l.ót in hình gấu Duffy, “Thử xem?”Dư Niệm ngượng ngùng, “Bây giờ sao?” Lương Tụng Thịnh gật đầu, “Rất muốn xem.” Dư Niệm hai chân gượng gạo, “Ở đây sao?”Lương Tụng Thịnh ôm cậu lên giường, “Hay là, anh giúp em thay?” Dư Niệm trốn tránh, cắm đầu bỏ chạy, “Không cần, em tự mình làm được!”Thay một chiếc quần l.ót không đến vài phút nhưng Dư Niệm vào trong đó hai mươi phút vẫn chưa thấy ra.Lương Tụng Thịnh gõ cửa, “Niệm Niệm, em có sao không?” Dư Niệm vội vàng đáp, “Vẫn, vẫn ổn.”“Thay xong chưa?”“Xong rồi, a không không không, vẫn còn chút xíu nữa.” Lương Tụng Thịnh: “Có cần anh giúp không?”Dư Niệm: “Không cần, không cần.” “Hay là không thích?”“Không phải là không thích, chỉ là… ai da.”Lương Tụng Thịnh lại gõ cửa, “Ngoan, để anh xem xem.”Cánh cửa từ từ mở ra, Dư Niệm mặc áo ngủ ở trên, nửa thân dưới trần tr.ụi hai cẳng chân dài, trắng trẻo và thon thả.Áo ngủ hơi dài, vạt áo vừa vặn che tới đùi.Dư Niệm hai tay đan vào nhau, che trước ngực, mặt thì ửng hồng. Lương Tụng Thịnh kéo cậu ra, “Sao vậy, nếu không thích thì đừng thay nữa.”“Không phải là không thích.” Dư Niệm rúc vào lòng anh, “Chỉ là… em mặc không đẹp lắm.”Lương Tụng Thịnh ôm cậu đến mép giường, khẽ vén vạt áo lên. Anh dừng tay lại nhưng nụ cười không thể giấu được.Dư Niệm sốt ruột vùi đầu vào lòng anh, “Không được cười!”“Tại anh, là do anh chưa nuôi em tốt, bốn năm rồi mà vẫn gầy thế này, quần l.ót cỡ nhỏ cũng không giữ được.”Dư Niệm vặn vẹo người đẩy anh ra, “Là do cỡ lớn quá, không phải là em nhỏ. Đáng ghét đáng ghét, không phải không phải!”Lương Tụng Thịnh bị cậu làm nũng trêu chọc đến mức nổi cả da gà, anh ôm cậu lên đùi, “Đều tại anh không tốt, Niệm Niệm của chúng ta không hề nhỏ.”Dư Niệm hờn dỗi, “Vậy mà anh còn cười em.” “Anh thích đến không chịu nổi, cười vui vẻ.”Mông Dư Niệm không ngừng cọ xát trên đùi anh, “Xấu như vậy, có gì đáng thích chứ.”“Không xấu, rất đáng yêu.”Quần l.ót có nền màu vàng nhạt, mặt trước mặt sau đều in một hình đầu gấu, nhìn bên ngoài thì không khác biệt nhiều so với kiểu dáng Dư Niệm hay mặc. Nhưng kích cỡ lớn hơn một cỡ, kết cấu lỏng lẻo không giữ được “nội dung bên trong”, vật mềm mại men theo một bên ống quần, lộ ra bên ngoài.“Là vấn đề của anh.” Lương Tụng Thịnh nói, “Lần sau nhất định sẽ không mua nhầm.”Vào khoảng thời gian mua quần l.ót đó, tình cảm của hai người vẫn chưa có tiến triển thực chất, Lương Tụng Thịnh không hề hiểu rõ kích cỡ của Dư Niệm.Anh cũng không ngờ rằng chiếc quần l.ót nhỏ hơn của anh một cỡ vẫn to đến mức không giữ được.Dư Niệm cắn vào cổ anh, “Ai cần anh mua quần l.ót chứ.”Lương Tụng Thịnh uy hiếp, cù vào eo cậu, “Không cho anh mua, còn để ai mua?”Dư Niệm cố tình hờn dỗi, “Tự mua không cần anh mua.”Lương Tụng Thịnh ôm cậu lên giường, tay đặt ở mép chiếc quần l.ót quá khổ, “Hỏi lại lần nữa, có cho mua không?”Dư Niệm vừa cười vừa đẩy anh ra, “Không cho!”Chiếc quần l.ót rơi xuống, Dư Niệm bị ấn xuống giường. Lương Tụng Thịnh đè lên người cậu, “Nói lại lần nữa xem?”Dư Niệm cười khúc khích không ngừng, “Aiya ai ya, nhột chết đi được, cho cho cho, cho tiên sinh nhà em mua, đều cho tiên sinh nhà em mua.” “Tiên sinh, không được không được, nhột quá, xin tha cho em!”Lương Tụng Thịnh nắm lấy cổ chân cậu, nâng lên, “Không kịp rồi.” Hàng cúc áo của Dư Niệm đã bị cởi hai chiếc, quần áo nhăn nhúm. Ngay khi cảm giác căng tr.ướng sắp đến, cậu nghe thấy có người nói bên tai: “Niệm Niệm, anh yêu em.”“Niệm Niệm cũng yêu anh.”Lương Tụng Thịnh: “Có thể đổi cách xưng hô không?” Dư Niệm: “Gì cơ?”“Anh có hơi xa cách.”Dư Niệm nhìn sự kiềm chế gượng ép của đối phương, và gương mặt đang mong chờ cậu lên tiếng, “Ông xã, Niệm Niệm thích anh lắm.” Cơ thể bị lấp đầy, cả thế giới đều là tình yêu nồng cháy.“Ông xã của Niệm Niệm cũng thích Niệm Niệm lắm.”Kỳ nghỉ phép kết hôn của Lương Tụng Thịnh có một tuần, nhưng là người nhà của bác sĩ ngoại khoa, Dư Niệm đã sớm có giác ngộ.Ngày thứ ba của kỳ nghỉ phép, Lương Tụng Thịnh bị điện thoại gọi đi. Người đàn ông lưu luyến không rời, ở cửa hôn năm phút, ôm năm phút nữa mới chịu rời đi. Dư Niệm sớm đã sốt ruột rồi, nhìn chiếc xe của Lương Tụng Thịnh dần dần đi xa.Cậu đóng cửa phòng lại, nhảy cẫng lên. Yohoo! Ông xã không có nhà, quá vui!Dư Niệm chạy về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại chui vào trong chăn, nhét tai nghe vào. Lôi ra chiếc MP3 mà anh Thanh Phong đã nhét cho cậu vào ngày cưới.Dư Niệm khắc ghi lời dặn dò của anh Thanh Phong, tuyệt đối không được nói, cũng không được cho bất cứ ai nghe. Cậu mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng cũng đợi được cơ hội.Dư Niệm ôm gấu Duffy, màn hình hiển thị có ba file âm thanh. Theo thứ tự, Dư Niệm nghe file đầu tiên trước.Mười giây sau, là giọng của anh Thanh Phong, “Niệm Niệm, tân hôn vui vẻ.”“Từ 2D đến 3D, từ bạn bè quen biết ngoài đời, đến bạn nhỏ của bạn bè của chồng anh, nếu không phải tự mình trải qua, anh cũng không dám tin là có loại duyên phận này.”“Niệm Niệm, em là một cậu bé tươi sáng và đáng yêu, rất vui khi được quen biết em, cũng vui mừng vì chồng của chúng ta, khiến cho chúng ta càng thêm thân thiết.”“Anh biết em không thiếu thứ gì nhưng lại rất muốn thứ này. Cho nên anh đã cố gắng rất nhiều mới có cơ hội đem món quà này tặng cho em, là tấm lòng chung của anh và chồng anh.”“Nhớ kỹ, không được tùy tiện tuyên truyền, không được nói cho bất cứ ai, ở trong không gian riêng tư mà tự nghe.”“Chuẩn bị xong chưa? Câu chuyện sắp bắt đầu rồi.” Tim Dư Niệm đập nhanh, hô hấp không thông.Cậu cuộn tròn trong chăn, chờ hệ thống chuyển sang file âm thanh tiếp theo.Hơn hai mươi phút của một vở kịch truyền thanh, cậu từ hưng phấn đến tò mò, rồi đến tim đập nhanh, k.ích thích đặc sắc, toàn thân cứng đờ, huyết mạch sôi trào, hét lên đến phát cuồng.Nghe được rồi!Vở kịch truyền thanh trong truyền thuyết, cậu thật sự nghe được rồi! Mười mấy năm trước, giọng của anh Thanh Phong càng thêm non nớt, trong trẻo không vướng bụi trần, nhưng lại rất dụ hoặc, rất gợi cảm, rất biết cách trêu chọc! Ai mà chịu nổi chứ!Còn có cái giọng công kia, giọng trầm kiểu đại tổng công chính hiệu, a a a a a a a quá “A” rồi cứu mạng wa wa wa!Khoan đã, không đúng, có gì đó sai sai. Dư Niệm lại tua lại, giọng của công này sao mà quen tai thế? Hình như đã nghe ở đâu rồi?Dư Niệm hồi tưởng lại tin nhắn trước đó của Thanh Phong: là tấm lòng chung của anh và chồng anh.Anh và chồng anh, Chung,Tấm lòng!A a a a a a a a!!!!Vậy thì, cái giọng công phía sau là bác sĩ Từ? Bọn họ mười mấy năm trước đã quen biết?Bây giờ còn kết hôn rồi? Cứu mạng wa! Trúng tủ rồi!Rốt cuộc đây là thứ tình yêu tuyệt mỹ gì vậy!Điện thoại rung lên dọa Dư Niệm hồn vía lên mây, cậu vội nhét MP3 vào trong gối, bắt máy, “Alo, ông xã.”“Niệm Niệm, em ở nhà à?” “A ừ, ở nhà, sao vậy?”“Người giao đồ ăn gõ cửa, nói trong nhà không có ai.”Dư Niệm vội vàng tháo tai nghe, nghểnh cổ nghe ngóng ra bên ngoài, “Không có mà, em không nghe thấy ai gõ cửa.”“Anh bảo người ta đi rồi, đã đặt bánh kem trái cây và trà sữa cho em, để ở ngoài cửa, lát nữa em ra lấy.”“Ồ, được ạ.” Dư Niệm xuống lầu mở cửa, “Lấy được rồi, cảm ơn ông xã nha.”Lương Tụng Thịnh: “Niệm Niệm không thoải mái ở đâu à?” “Không, không có mà, em khỏe lắm.”Lương Tụng Thịnh: “Nhịp thở của em rất gấp, nhịp tim hình như cũng nhanh.”Vở kịch truyền thanh gợi cảm quá hại người rồi, anh Thanh Phong và bác sĩ Từ quá giỏi, chiêu sát thương tuyệt đỉnh ư ư ư.Ban ngày ban mặt mà khiến người ta nóng bừng cả lên. Dư Niệm ấn tay lên ngực, “Không sao, em khỏe lắm.”Lương Tụng Thịnh: “Ừm, anh đi làm trước đây, có gì gọi điện thoại.” “Chờ một chút, ông xã, khi nào anh về vậy?” Dư Niệm cắn môi, “Thì là, “vòi voi nhỏ” hơi nhớ “vòi voi lớn” rồi.”Lương Tụng Thịnh ngẩn người một chút, giọng nói đè thấp xuống, “Chỉ có nó nhớ thôi sao?”Dư Niệm ôm gối, kẹp chặt hai chân, “Em cũng nhớ.”Tiếng cười của Lương Tụng Thịnh trầm thấp đầy quyến rũ, “Về ngay đây, tối nay sẽ ở bên em cả đêm.” Tháng thứ nhất sau khi kết hôn, cuộc hôn nhân của Dư Niệm xuất hiện một phiền não lớn. Cậu khổ sở suy nghĩ hơn nửa tháng, quyết định lên mạng cầu cứu dân mạng.Một diễn đàn nào đó, mục “Sinh hoạt tình d.ục”. Bài đăng của chủ thớt: [Nhà bác sĩ có cá nhỏ]Chủ đề bài đăng: Xin hỏi mọi người, tôi và chồng mới kết hôn được một tháng, tình cảm rất tốt, chồng thương tôi, cũng rất chăm sóc tôi, mọi mặt chúng tôi đều rất hòa hợp. Nhưng chồng tôi có một tật xấu, vốn dĩ tôi có thể chấp nhận, nhưng dạo gần đây tật xấu này quá thường xuyên rồi, muốn hỏi mọi người có biện pháp nào hay không? [Vậy tật xấu là gì?][Nửa ngày rồi mà vẫn chưa nói vào trọng tâm.] [Bạn ơi, bạn rất biết cách thả mồi đấy.][Bạn nên hiểu, chúng tôi trước giờ chỉ khuyên chia tay chứ không khuyên làm hòa.]Nhà bác sĩ có cá nhỏ: [Mọi người đừng nghĩ nhiều, tật xấu của chồng tôi cũng không nghiêm trọng lắm đâu, nhưng không giải quyết được thì tôi lại hơi khó chịu.][Vậy thì sao? Bạn vẫn chưa nói?] [Bé ơi, em định câu giờ ai vậy?][Hay lắm, cậu đã thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy.]Nhà bác sĩ có cá nhỏ: [emmm… thì là, chồng em rất thích mua quần l.ót cho em. Mỗi lần anh ấy đi công tác đều mua, đi các nước khác nhau mua, không đi công tác cũng mua, mỗi lần đi trung tâm thương mại siêu thị đều mua. Ở nhà nhiều quá rồi, em bảo anh ấy đừng mua nữa, anh ấy cũng không nghe, nhiều quần l.ót như vậy em căn bản mặc không hết.] [Vậy mà cũng tính là tật xấu?][Em còn chưa đủ thỏa mãn à?][Mua cho người khác thì em vui hơn à?]Nhà bác sĩ có cá nhỏ: [Nhưng mà, anh ấy toàn mua quần l.ót đủ các kiểu dáng và hình vẽ, mỗi lần đều mua một hộp cỡ bình thường, một hộp cỡ lớn. Còn tự tay giặt sạch cho em, giặt xong lại tự tay mặc cho em. Nhất là quần cỡ lớn, mỗi lần mặc vào đều lộ “vòi voi”, anh ấy thích chết đi được, sẽ ôm em lên giường, tự tay c.ởi quần l.ót ra, ôm ôm hôn hôn rất lâu. Em thì khả năng tự chủ kém, không chịu nổi sự dụ dỗ của anh ấy, chờ đến khi tỉnh táo lại thì đã, đã trần như nhộng rồi…]Nhà bác sĩ có cá nhỏ: [Mọi người ơi có ai có cách nào hay không, có thể hơi chế ngự tật xấu của chồng em một chút không ạ.][Má ơi, k.ích thích thế!][Bài đăng này sẽ bị xóa mất thôi.] [Chồng em chiều em như vậy, còn giặt quần l.ót cho em, em còn không thỏa mãn cái gì?][Mọi người giải tán đi, cái tên này lên đây để khoe hạnh phúc, chọc tức chúng ta đấy.][Tôi vẫn là sang phòng bên xem tiểu ca ca đại chiến vậy.]Nhà bác sĩ có cá nhỏ: [Mọi người dừng bước! Em biết chồng em tốt, tuy rằng em cũng rất thích, nhưng mà, mỗi lần đều bị anh ấy làm cho xấu hổ như vậy, em cũng có chút không cam tâm, em cũng muốn lợi hại một lần.][Nhìn người ta hạnh phúc, thật là chua xót!] [Niềm vui này là có thật sao?][Một đứa FA từ trong trứng như tôi không xứng vào bài đăng này.] [Dễ thôi mà, anh ấy mua quần l.ót cho em thì em cũng mua cho anh ấyđi! Mua loại cấp hạn chế một chút, để anh ấy thay trước mặt em, sau đó em không phải là có thể, hì hì, nước chảy thành sông, hì hì…]Dư Niệm nhìn màn hình, mắt sáng lên! Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ ra chứ. Nhà bác sĩ có cá nhỏ: [Cảm ơn, em hiểu rồi!]Dư Niệm thoát khỏi diễn đàn, mở Taobao, tìm kiếm. [Nam tính gợi cảm, quyến rũ cấm dục, quần l.ót cỡ lớn]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro