Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương
Chương 65
Chung Vãn Hạ
2025-03-05 07:28:50
Lần đầu tiên tìm kiếm những nội dung kiểu này, Dư Niệm như thể vừa mở cánh cửa đến một thế giới mới, cậu cuộn tròn trong chăn vừa la hét vừa lăn lộn như một kẻ phát điên.Mấy gã người mẫu trên ảnh dáng vóc còn kém xa chồng cậu mà lên hình đã đẹp đến thế, vậy thì khi chồng cậu mặc vào còn phải thế nào nữa đây…Á á á á, cứu mạng với!Dư Niệm đạp chân loạn xạ trong chăn.Đến lúc đó thì tranh thủ làm cái này cái kia, rồi lại cái kia cái này.Chồng mình, mình muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn, muốn sờ mó thế nào thì sờ mó! Niệm Niệm đã đứng lên rồi, Niệm Niệm đây sẽ vác cuốc lên mà hát vang! Thêm đầy vào giỏ hàng, chọn hết rồi thanh toán. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ có gió đông, yeah! Khi năm mới dương lịch sắp đến, trường của Dư Niệm được nghỉ sớm. Tối bảy giờ, dì Nhàn đang chuẩn bị bữa tối, Lương Tụng Thịnh vẫn chưa về.Dư Niệm vừa định nhắn tin cho anh thì cửa mở.Cậu lon ton chạy đến nhào vào lòng anh, “Chồng ơi, anh về rồi, Niệm Niệm nhớ anh quá!”Lương Tụng Thịnh ôm chặt cậu vào lòng, “Anh cũng nhớ em.” Cách đón tiếp này từ khi kết hôn đến giờ, mỗi ngày đều diễn ra, Dư Niệm thật lòng vui vẻ, Lương Tụng Thịnh trước sau như một.Dư Niệm giúp anh treo áo khoác, quay người lại thấy Lương Tụng Thịnh lấy từ cặp tài liệu ra một tờ giấy A4.Dư Niệm xích lại gần, khoác tay lên cánh tay anh, “Chồng ơi, anh đang xem gì thế?”Lương Tụng Thịnh đưa tờ giấy cho cậu, trên đó viết:Bảng đăng ký tiết mục cho buổi tiệc liên hoan của Bệnh viện tỉnh. Mắt Dư Niệm sáng lên, “Chồng cũng tham gia biểu diễn tiết mục à?” “Ừ, đang đau đầu vì chuyện này.”Dư Niệm nhảy cẫng lên, “Tuyệt quá! Người nhà có được đến xem không? Em muốn đi, em muốn đi lắm!”“Được thì được, nhưng tiết mục biểu diễn vẫn chưa quyết định.”Dư Niệm liếc nhìn bảng đăng ký, “Trước đây mọi người biểu diễn những gì vậy ạ?”Chương trình không có yêu cầu cụ thể, ca hát nhảy múa hay ảo thuật xiếc cũng đều được.Lương Tụng Thịnh: “Đây là lần đầu tiên anh tham gia.”Bệnh viện năm nào cũng tổ chức liên hoan nhưng các bác sĩ và y tá khoa trọng điểm công việc bận rộn căn bản không có thời gian tham gia. Cho dù hôm đó không phải đi làm cũng chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi.Cuối cùng, mỗi năm tiệc liên hoan đều là do các bác sĩ thực tập, nhân viên bảo vệ, hậu cần… tham gia.Để nâng cao tinh thần tham gia của mọi người, từ năm ngoái bệnh viện đã đưa ra một chính sách. Hoạt động không bắt buộc nhưng nhân viên nào muốn đổi ca hoặc nghỉ phép vào dịp Tết thì phải đăng ký một tiết mục.Quy định này chẳng liên quan gì đến Lương Tụng Thịnh những năm trước. Nhưng năm nay anh và Dư Niệm đã hẹn nhau đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài nên bắt buộc phải tham gia buổi liên hoan. Dư Niệm chống cằm, ngón tay gõ gõ, “Hay là em dạy anh nhảy một điệu nhé?”Vẻ mặt Lương Tụng Thịnh phức tạp, “Niệm Niệm, em chắc chứ?”“Ôi dào, không phải ‘nhảy otaku’ đâu, chỉ là nhảy hiện đại thôi, loại đơn giản ý mà.” Dư Niệm đứng dậy, vung vẩy tay chân nhảy thử hai cái, “Anh xem này, động tác này thôi, dễ lắm luôn, một hai ngày là học được ngay ấy mà.”“Với em thì dễ, với anh thì không dễ.” Lương Tụng Thịnh kéo Dư Niệm đang xoay vòng lại, ôm cậu lên đùi, “Thử tưởng tượng xem, chồng em đứng trên sân khấu, phiêu diêu nhảy múa.”Không nghĩ thì thôi, hễ nghĩ thì đúng là…Một lão cổ hủ mặt mày cứng đờ, mặc bộ trang phục sặc sỡ nhảy nhót theo một điệu nhạc vui nhộn.“Phì.” Dư Niệm tự mình đã bật cười. Hết cả uy nghiêm.Không được không được.“Vậy hát thì sao?” Dư Niệm đảo mắt, “Có thể hát một bài nghiêm túc một chút.”Không có động tác, chỉ đứng yên đó chắc sẽ không sụp đổ hình tượng. Lương Tụng Thịnh: “Nói cho em một bí mật nhé.”Dư Niệm ghé tai lại, “Gì thế ạ?” “Chồng em, hát rất lệch tông.”Dư Niệm nhịn cười, “Em không tin, hát thử hai câu em nghe xem nào.” “Đợi trước khi đi ngủ anh hát cho em nghe.”Dư Niệm chu môi, “Sao lại cứ phải đợi trước khi ngủ mới hát, lỡ hát xong em không buồn ngủ thì sao?”“Nếu không buồn ngủ…” Lương Tụng Thịnh ghé sát vào cậu, “Vậy thì chúng ta sẽ làm thêm vài động tác thể dục trước khi ngủ, để dễ ngủ hơn.”Dư Niệm rúc vào lòng anh, đấm vào ngực anh, “Đồ lưu manh đáng ghét!”“Được rồi, giải quyết vấn đề trước đã.”Dư Niệm suy nghĩ một lát, thẳng lưng lên, “Hay là em tham gia thay anh?”“Thay anh?”“Đúng đó.” Dư Niệm lấy tờ đăng ký, “Trên này có nói là không cho người nhà tham gia đâu. Còn nữa, anh xem này, chỗ này còn đặc biệt nhấn mạnh, nếu cả vợ chồng đều là nhân viên của bệnh viện thì có thể lấy gia đình làm đơn vị, biểu diễn một tiết mục.” Tiệc liên hoan của bệnh viện mục đích cuối cùng cũng chỉ là làm không khí thêm vui vẻ, sẽ không có ai để ý mấy chuyện này. Hơn nữa, Dư Niệm là một vũ công chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ khiến chương trình thêm phần đặc sắc.Lương Tụng Thịnh: “Em muốn nhảy gì?”Dư Niệm nói: “Nói về không khí thì chuyên môn của em không dùng đến đâu.”Khán giả bình thường có hiểu gì đâu, xem xong chỉ thấy giỏi, thế thôi. Muốn mọi người phải sáng mắt lên, lại còn để lại ấn tượng sâu sắc thì chắc chắn là phải “nhảy otaku”, đã vậy còn phải mặc đồ cosplay để nhảy.Lương Tụng Thịnh nhận ra ý định của cậu qua ánh mắt, “Em định mặc gì?”“Anh nói xem?”“Mỏng manh hở hang thì không được.” “Cái này em biết mà, chắc chắn rồi.” “Đồ con gái cũng không được.”“Em hiểu, em hiểu hết mà.”Thật đúng là kiểu “cho quan đốt đèn, dân thường thì cấm châm lửa”. Những thứ gợi cảm chỉ được cho chồng ngắm một mình thôi.Cằm Dư Niệm tựa lên vai anh: “Vậy có phải là không mặc đồ con gái, không mặc đồ gợi cảm thì sao cũng được không?”Lương Tụng Thịnh điền vào bảng đăng ký, “Trước khi mặc phải cho anh xem trước đã.”Dư Niệm: “Dạ, biết rồi ạ.”Đồ keo kiệt, đồ cuồng ghen tuông. Vào thời điểm này mỗi năm hiếm khi sảnh lớn bệnh viện vắng vẻ, náo nhiệt đều dồn lên hội trường tầng thượng.Thời An vừa hay phải tăng ca, bỏ lỡ mất mấy tiết mục hay ho đầu tiên. Năm nay cậu đã đổi ca trước, đến sớm, cố tình chiếm một chỗ hàng đầu. Thời An không ngừng xem giờ, vặn cổ nhìn về phía sau, “Sảng ca, Tứ ca, chỗ này, ở chỗ này!”Năm xưa, ba người họ đều thực tập ở Bệnh viện tỉnh, lần lượt được sắp xếp dưới trướng ba “ông trùm”, được gọi là “anh em cùng khổ”, cuối cùng chỉ có Thời An ở lại.Trương Sảng về bệnh viện huyện, Quý Tứ về phòng khám đông y ở quê nhà.Bệnh viện ở đó tương đối nhàn nhã, đi làm về đúng giờ, gần như không có ca phẫu thuật, cuộc sống cũng khá thoải mái. Ngày đầu năm mới được nghỉ phép, nghe nói bệnh viện tỉnh tổ chức liên hoan, Trương Sảng và Lý Tứ cũng đến xem cho vui.Thời An gọi hai người vào ngồi, “Theo nguồn tin đáng tin cậy, năm nay ba ‘ông trùm’ đều có tiết mục đấy.”“Đệt, thật hay giả vậy?” Lý Tứ nói: “Bọn họ là tham gia tiết mục hay là đi đòi mạng vậy?”Trương Sảng sợ đến toát cả mồ hôi, “Tôi, tôi bây giờ chạy còn kịp không?”“Cậu có thể có chút tiền đồ không hả?” Thời An đè hắn lại, “Bây giờ cậu không còn chịu sự quản lý của anh ta nữa, sợ cái gì?”Tuy nói là vậy nhưng sự áp bức của Lương Tụng Thịnh đối với Trương Sảng vẫn là một nỗi ác mộng.Năm đó Lương Tụng Thịnh dẫn theo ba bác sĩ thực tập. Mặc dù Trương Sảng không thể tìm ra nguyên nhân nhưng hắn vẫn cảm thấy bác sĩ Lương có một sự thù địch rất lớn với hắn.Mà hắn đã chọc ai vào đâu chứ? Tiệc liên hoan chính thức bắt đầu, bộ phận tuyên truyền chuẩn bị rất kỹ lưỡng, sân khấu rộng rãi sáng sủa, hiệu ứng ánh sáng cực kỳ tốt.Tiết mục đa dạng, mang đến cho khán giả những tiếng cười vui vẻ. Tiếp theo là tiết mục của Từ Bách Chương.Mặc dù ai cũng biết chuyện anh đã kết hôn, thân phận của người bạn đời cũng chẳng còn là bí mật. Nhưng khi anh nắm tay người dẫn chương trình nổi tiếng lên sân khấu, cất giọng hát tình ca đầy tình cảm, Thời An vẫn cảm thấy không chân thật.Tạm không bàn đến việc “nam thần quốc dân”, người dẫn chương trình mà trước đây chỉ có thể thấy trên TV lại đang hát tình ca trước mặt cậu. Chỉ riêng “ông trùm” Từ thôi cũng đã khiến người ta cạn lời.Thời An không biết phải hình dung cảm giác này thế nào, đại khái là một nhà tu khổ hạnh thanh tâm quả dục bỗng biến thành một gã đẹp trai, nắm tay một người dẫn chương trình nổi tiếng.Hai người nhìn nhau đầy tình ý, ánh mắt như vương tơ. Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng mà cứ nghĩ đến hình tượng “nhà tu khổ hạnh” thì lại thấy rợn người.Giọng hát của Vu Thanh Đường hoàn toàn khác với khi anh dẫn chương trình thời sự, nếu nói cái nào hay hơn thì Thời An cũng không biết phải tả thế nào, hoặc là cả hai đều hay. Nhưng nhìn ánh mắt si mê của những người xung quanh, Thời An cảm thấy, “ông trùm” Từ quả thật cần phải để ý hơn. Giọng của Từ Bách Chương cũng rất kinh ngạc, trước đây chỉ thấy giọng anh trầm, mấy cô y tá thích gọi anh là “low-bass”, hôm nay mới thực sự được trải nghiệm, thế nào là “low-bass” đúng nghĩa.Từ Bách Chương có chất giọng vang vọng tự nhiên, kết hợp với giọng trong trẻo của Vu Thanh Đường khiến cho bài tình ca bình thường cũng trở nên đặc biệt hơn.Bài hát kết thúc, Từ Bách Chương nhận lại micro từ tay Vu Thanh Đường.Trước mặt mọi người, bàn tay vừa nắm tay giờ lại ôm eo rất tự nhiên, dìu Vu Thanh Đường xuống sân khấu.Thời An xoa xoa sống mũi, cái mùi chua lè mùi của tình yêu, thật là khó ngửi.Hoạt động đi đến hồi kết, người dẫn chương trình lên sân khấu, “Thưa quý vị khán giả, thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, chương trình sắp đi đến hồi kết. Tiếp theo sau đây là một điệu nhảy của một người nhà mang đến cho chúng ta.”“Xin phép được giữ bí mật một chút, tạm thời không nói là người nhà của ai, chúng ta hãy cùng thưởng thức điệu nhảy này trước nhé.”“Xin mời mọi người cùng xem điệu nhảy, đáng yêu như thế này thật là xin lỗi.”Bài hát này đối với người khác có lẽ rất xa lạ nhưng đối với Thời An, Trương Sảng và Lý Tứ thì lại quá quen thuộc.Giai điệu vui nhộn vang lên, người biểu diễn trong bộ trang phục “loli” dễ thương bước ra.Tiếng reo hò làm rung cả trần nhà. Mắt Thời An suýt lồi cả ra.Má ơi, “ông trùm” Lương mời người nhà đến thật kìa!Giây tiếp theo, cậu đã bị Trương Sảng làm cho điếc tai, “Niệm-chan! Niệm-chan! A di xi tê rư!” (“Tôi yêu bạn” trong tiếng Nhật).Trương Sảng phát điên, “Niệm-chan! Là tôi đây! Niệm-chan nhìn tôi này! Niệm-chan, ở đây này!”“Cậ-cậu nói cái gì?” Đầu Thời An như bị sét đánh, “Cậu ta là ai?” Mắt Trương Sảng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, “Niệm-chan đấy! Trên D-trạm, Niệm-chan của tôi đấy!”Thời An rối bời, “Không phải, Niệm-chan có bao giờ lộ mặt đâu, sao cậu biết là cậu ta?”Trương Sảng nhún nhảy theo điệu nhạc, “Niệm-chan là thần của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhận lầm!”Thời An không tin, lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể nào, không thể nào, cậu chắc chắn nhìn nhầm rồi!” “Tôi đã chụp ảnh chung với Niệm-chan, mỗi tối tôi đều phải ngắm ảnh cậu ấy một tiếng đồng hồ, động tác, ánh mắt, giọng điệu của cậu ấy tôi đều thuộc lòng rồi, tuyệt đối không thể sai được.”“Cậu ấy là thần của tôi, là Niệm-chan yêu quý của tôi!”Trương Sảng không thèm để ý đến cậu nữa, toàn bộ sự chú ý đều dồn lên sân khấu, cất tiếng hát theo người biểu diễn.Còn Thời An: “…”Ngồi trên đống lửa, lưng như có gai, như có xương hóc trong cổ họng. “Niệm-chan” và “Dư Niệm”.Mẹ kiếp! Sao mình không nghĩ ra sớm hơn chứ!Kết thúc biểu diễn, Trương Sảng vội vàng chạy về phía hậu trường. Thời An giữ cậu lại, “Cậu đi đâu đấy?”Trương Sảng: “Đi tìm Niệm-chan, biết đâu cậu ấy còn nhớ tôi.” Thời An đau đầu, “Sảng ca, cậu từ bỏ đi, không có hy vọng đâu.”“Niệm-chan tốt bụng như vậy, cậu ấy nhất định còn nhớ tôi, trời cũng đã muộn rồi, tôi phải đưa cậu ấy về nhà.”“Ý tôi không phải thế, ý tôi là…”Trương Sảng cắt ngang lời cậu, “Mặc kệ cái gì, tôi phải đưa Niệm-chan về nhà!”Thời An liều mạng ngăn cậu lại, “Không phải, Sảng ca cậu nghe tôi nói này, Niệm-chan thực ra là…”Lời còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy giọng của người dẫn chương trình, “Chúng ta cùng cảm ơn người nhà của bác sĩ Lương, đã mang đến cho chúng ta một tiết mục đặc sắc.”“Một người nhà đáng yêu như vậy, ai mà không thích chứ, bác sĩ Lương thật có phúc.”Trương Sảng sững người, mặt mày kinh hoàng. Thời An thở dài, vỗ vai cậu, thể hiện sự tiếc nuối.Trương Sảng tự thôi miên, “Ông trùm Lương có một đứa cháu trai, Niệm-chan chắc chắn là cháu trai của anh ta.”Thời An thật muốn tát cho cậu một cái, “Tôi gặp cháu trai anh ta rồi, không phải người này. Sảng ca, chúng ta đối diện với sự thật đi được không?”“Tôi không tin, không thể nào!” Trương Sảng hùng hồn, “Niệm-chan tốt bụng, đáng yêu, ngây thơ như vậy, sao có thể ở bên một lão cổ hủ chứ, bác sĩ Lương hơn cậu ấy những mười mấy tuổi, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”Trong lúc đang giằng co rối rắm, Dư Niệm từ hậu trường chạy ra.Cậu mặc bộ quần yếm đáng yêu, trên môi nở nụ cười, nhanh chân chạy về phía trước. Sau đó cậu nhào vào vòng tay của Lương Tụng Thịnh đang chờ sẵn.Lương Tụng Thịnh cưng chiều nhìn cậu, khoác áo cho cậu.Lúc này lão cổ hủ không còn là lão cổ hủ nữa, đôi mắt anh lấp lánh ánh sao, là do chàng trai trong lòng anh soi sáng. Sáng hơn nữa là cặp nhẫn ngọc giống nhau không có điểm khác biệt trên ngón áp út của hai người. Bên kia sáng lấp lánh, bên này nước mắt của Trương Sảng cũng long lanh. Hơn hai mươi năm, Trương Sảng chưa từng khóc như vậy, giờ phút này, hắn đau đớn đến xé lòng.Niệm Niệm! Niệm-chan của tôi ơi!Không, là Niệm-chan của ông trùm Lương a a a a! Kết thúc buổi liên hoan, Dư Niệm và Lương Tụng Thịnh tay trong tay rời đi.Tim Dư Niệm vẫn chưa hết đập nhanh, cậu hỏi Lương Tụng Thịnh, “Chồng ơi chồng ơi, vừa nãy em biểu diễn thế nào ạ?”Lương Tụng Thịnh: “Nhảy rất tốt, nhưng đây là lần cuối cùng.” “Tại sao ạ? Em còn nhảy rất vui mà.”Vừa nãy ở trên sân khấu, khán đài khá tối, cậu tuy không nhìn thấy phản ứng của khán giả, nhưng tiếng reo hò và vỗ tay đều chứng minh cho cậu thấy hiệu ứng của tiết mục rất tốt.Lương Tụng Thịnh lấy điện thoại ra đưa cho cậu, “Tự xem đi.” Dư Niệm nhận lấy, “Xem cái gì ạ?”“Wechat, tin nhắn, đều xem cả đi.”Lương Tụng Thịnh lái xe, Dư Niệm mở ứng dụng màu xanh lá cây. Mấy chục tin nhắn chưa đọc.Cậu không bấm vào, chỉ cần nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy được đại khái.「Bác sĩ Lương, người nhà của anh đáng yêu quá.」「Bác sĩ Lương, em yêu chết cậu ấy mất.」「A a a a cậu ấy tên là Niệm Niệm phải không?」「Không ngờ anh lại là người kín tiếng như vậy, trong nhà lại giấu một bảo bối thế này.」「Năm sau lại cho em ấy đến nhé!」「Em là fan của cậu ấy!!」「Có thể cho em xin thông tin liên lạc của cậu ấy không?」「Bác sĩ Lương, anh có phúc quá đấy.」「Thảo nào gu của anh cao như vậy.」「Điệu nhảy tên là gì vậy? Đẹp quá đi.」 「Tụng Thịnh, anh ăn ngon quá đấy!」「Em thích cậu bạn nhỏ nhà anh quá đi.」「Có thể cho tôi làm quen với người yêu của anh được không?」「Tiểu Lương à, trường của nhà tôi sắp có buổi dạ hội, có thể mời cậu ấy đến không?」「Người yêu của anh có mở lớp không? Con chúng tôi muốn học.」Dư Niệm không xem tiếp nữa, cậu tắt điện thoại, mím môi cười, “Cũngđâu có ai nói em không được mà.”Lương Tụng Thịnh: “Nhưng anh cảm thấy không được.” Dư Niệm: “Tại sao ạ?”Lương Tụng Thịnh lái xe, không trả lời cậu.Dư Niệm nói: “Lẽ nào chồng em có chút ghen rồi sao?”“Không phải là có chút.” Mặt Lương Tụng Thịnh căng thẳng, “Mà là rất nhiều.”“Ồ.” Dư Niệm cố nhịn cười, “Vậy sau này em không nhảy nữa, được chưa?”Lương Tụng Thịnh: “Không đủ.”Dư Niệm lén nhìn phản ứng của anh, có người đúng là nhỏ mọn thật đấy. “Vậy lát nữa về đến nhà, em sẽ nhảy cho anh xem, mà người khác không nhìn thấy được, nhé?”Lương Tụng Thịnh: “Không đủ.” “Mặc váy cho anh xem nhé.” Lương Tụng Thịnh: “Không đủ.”“Vậy chồng nói xem, còn phải thế nào nữa?” “Vừa cởi, vừa nhảy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro