Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Về Nhà

Chung Vãn Hạ

2025-03-05 07:28:50

◎Tai mèo, váy ngắn, khẩu trang, tất trắng.◎ Dư Niệm không còn gọi điện đến Shigatse nữa. Cậu biết, cho dù hỏi bao nhiêu lần cũng chỉ nhận được cùng một câu trả lời.Mỗi ngày cậu đều xem tin tức, chú ý đến thông tin ở bên đó, cho dù là đang lên lớp điện thoại cũng không dám để chế độ im lặng.Dư Niệm đã xin ở bán trú, mỗi lần về nhà đều mong chờ một điều bất ngờ. Nhưng ngóng chờ mãi vẫn không thể nào nhận được tin tức của anh.Mỗi ngày cậu đều ở giữa thất vọng và hy vọng, tiến hành vô số những vòng luẩn quẩn dây dưa không dứt.Sau đó, cậu dành tất cả thời gian rảnh rỗi cho việc nhảy múa.Cậu liều mình nhảy, cố gắng nhảy, nhảy đến mệt lả, nhảy đến kiệt sức, nhảy đến mức ngã xuống là ngủ ngay, nhảy đến mức không còn thời gian để nghĩ lung tung nữa.Cậu tưởng rằng làm như vậy sẽ có thể ngủ một giấc ngon lành, nhưng vẫn cứ giật mình tỉnh giấc vào đêm khuya, ôm gấu bông khóc sưng cả mắt.Chờ đợi không có thời hạn, còn dài hơn cả sinh mệnh.Cậu tủi thân, buồn bã, đau khổ, bối rối, muốn nổi giận, muốn oán trách, muốn nổi nóng, nhưng đến cả một người để xả giận cũng không có.Chỉ có thể ôm chiếc điện thoại không có hồi đáp, trong hết lần thất vọng này đến lần thất vọng khác, không ngừng tự tạo hy vọng cho mình.Anh nói sẽ về, thì nhất định sẽ về.    Shigatse.Đêm thứ hai điện thoại hết pin, tuyết bão đã ngừng, bên ngoài hang động lạnh lẽo hiểm trở.Lương Tụng Thịnh tuy đã được bổ sung năng lượng, nhưng vì thời gian dài không nạp protein, cơ thể đã bước vào giai đoạn cảnh báo. Bây giờ mạo hiểm ra ngoài, khả năng sống sót gần như bằng không.Anh kiểm tra đồng hồ định vị, vẫn còn tám phần trăm pin, dự kiến có thể dùng được ba đến năm ngày.Anh lại một lần nữa gửi tín hiệu cầu cứu đến trung tâm y tế, xác định vị trí trong phạm vi năm mươi mét.    Ngày bão tuyết ngừng, Chung Nghiêm dẫn đội, dưới sự hướng dẫn của đoàn cứu hộ bắt đầu công việc tìm kiếm những người gặp nạn.Vượt qua vô vàn khó khăn, cuối cùng họ cũng tìm thấy Lương Tụng Thịnh tiều tụy không chịu nổi vào chiều ngày hôm sau.Nhiệt độ cơ thể anh quá thấp, cánh tay trái bị thương, các dấu hiệu sinh tồn đều đạt đến mức giới hạn, may mà thể chất của anh quá tốt nên cuối cùng cũng cầm cự được.Chung Nghiêm đeo mặt nạ oxy và choàng áo khoác lớn lên người anh. Lương Tụng Thịnh túm lấy anh, “Bách Chương đâu, sao rồi?”“Vẫn đang tìm.” Chung Nghiêm gõ gõ vào thiết bị đo nhịp tim, “Yên tâm đi, vẫn còn sống, đang ở quanh đây thôi.”Lương Tụng Thịnh nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.“À đúng rồi.” Chung Nghiêm dừng bước, quay người lại, “Đến được trung tâm y tế rồi thì gọi điện báo bình an cho vị hôn phu nhỏ của cậu trước đi.”“Nếu không tìm thấy cậu, cậu ấy sẽ nuốt sống tôi luôn đấy.”    Dương Thành.Ngày hôm đó kết thúc buổi luyện tập nhảy đã là mười giờ tối, Dư Niệm tắm xong, điện thoại trên đầu giường rung loạn cả lên.Là số điện thoại cố định kia.Thuộc địa phận Shigatse, Tây Tạng.Dư Niệm run rẩy tay, trong mấy giây đã tưởng tượng ra vô số tình huống.Có thể là Lương Tụng Thịnh, cũng có thể không phải, có thể là báo bình an, cũng có thể là ngược lại với bình an.Cậu đứng không vững, cũng không ngồi xuống được, chân mềm nhũn dựa vào tường. Đầu ngón tay không nên hồn bấm ba lần mới ấn trúng nút nghe màu xanh lá cây.“Alo…”Dư Niệm ghét giọng nói run rẩy của mình nhưng cậu không có cách nào. “Niệm Niệm, là anh.”Ánh nắng ấm áp bùng nổ trong tim, “Anh, anh về rồi.” “Ừ, về rồi.”Dư Niệm: “Anh, anh không sao chứ.” Lương Tụng Thịnh: “Không sao, rất tốt.”Nỗi ấm ức đã kìm nén suốt mấy ngày qua cùng với những nhớ nhung chồng chất như núi vào giây phút này lại bị não xóa bỏ sạch sẽ.Trong lòng có rất nhiều lời oán trách nhưng nghĩ nát óc cũng chỉ thốt ra được một chữ, “Ừm.”Lương Tụng Thịnh: “Khóc nhè rồi à?”Dư Niệm dùng tay áo lau, “Không có, đừng có vu oan.” “Ừm, không khóc là đúng rồi.”Dư Niệm dùng vẻ hung dữ để che giấu nỗi nhớ, “Khi nào anh về nhà?” “Lập tức. Gọi điện cho em là để báo, nửa tiếng nữa anh xuất phát, khoảng bốn tiếng sau sẽ đến chỗ có sóng. Xem xét ảnh hưởng của tình hình giao thông, muộn nhất không quá năm tiếng, là có thể sử dụng điện thoại bình thường rồi.”“Trong khoảng thời gian này nếu muốn liên lạc với anh, có thể nhắn tin, muộn nhất năm tiếng, anh sẽ trả lời từng tin một.”Dư Niệm ôm chân, giấu nước mắt vào đầu gối, “Ừm.” “Buồn ngủ thì ngủ đi, lát nữa liên lạc.”Giọng Lương Tụng Thịnh khiến cậu không thể phân biệt được, rốt cuộc là dịu dàng hay là tiều tụy, “Ngoan.”Cúp điện thoại, Dư Niệm hoàn toàn không buồn ngủ.Cậu đặt đồng hồ báo thức bốn tiếng, mắt mở trừng trừng, vùi mình trong chăn soạn tin nhắn.「Gửi như vậy thật sự nhận được sao?」「Thật sự sẽ trả lời từng tin một sao?」「Vừa nãy quên hỏi, tại sao lâu như vậy mới liên lạc với em? Có phải gặp chuyện phiền phức không?」「Em gọi điện thoại đến đó, có một bác sĩ tên Chung Nghiêm nói anh không sao, chỉ là bận thôi, có thật là không sao không?」「Ở đó có lạnh không, có bị thương không?」「Những bác sĩ y tá khác đều an toàn chứ?」「À đúng rồi, mấy giờ thì về được?」「Đi máy bay hay tàu hỏa?」「Em có thể đến đón anh được không?」「Hỏi nhiều như vậy có phải là làm phiền anh không?」「Là anh bảo em hỏi mà, không trách em được đâu nha.」Tin nhắn cứ liên tục gửi đi, từ việc hỏi han quan tâm ban đầu, chuyểnsang những chuyện lặt vặt. Đến cuối cùng, ngay cả những con mèo con chó lang thang trước cửa nhà cậu cũng đã nói chuyện qua một lượt, Dư Niệm mới ôm điện thoại, hoàn toàn ngủ thiếp đi.    Trên đường về nhà nghỉ, Lương Tụng Thịnh liên tục nhìn vạch sóng, mong ngóng nhận được tin nhắn của Dư Niệm.Nghĩ lý trí thì thật là nực cười.Chuyến bay đến Dương Thành sẽ cất cánh sau ba tiếng nữa, mọi người đều đang thu dọn hành lý.Chung Nghiêm gõ cửa đi vào, thấy Lương Tụng Thịnh đang cởi trần, tự mình dán lớp chống thấm nước lên vết thương, vì thao tác bằng một tay nên có chút khó khăn.“Dán cái đó làm gì?” Chung Nghiêm qua giúp anh. Lương Tụng Thịnh: “Tắm.”Chung Nghiêm không hiểu, “Sắp về rồi, cần gì chứ?”Lương Tụng Thịnh: “Tôi không muốn để em ấy thấy tôi chật vật.” “…” Bị bệnh rồi.Chung Nghiêm tháo miếng chống thấm nước ra rồi dán lại, “Với cái đức hạnh hiện tại của cậu thì khác gì mắc bệnh yêu đương vậy?”Lương Tụng Thịnh: “Ý gì?”“Tự lên Baidu mà tìm.” Chung Nghiêm dán xong vết thương, trước khi đóng cửa không quên mỉa mai anh một câu, “Đồ cổ.”    Đồng hồ báo thức không đánh thức được Dư Niệm, đồng dạng, hàng trăm tin nhắn cũng không làm phiền đến cậu, cậu bị đánh thức bởi cái bụng đang kêu ùng ục.Dư Niệm vội vàng mở điện thoại, từ trong vô số tin nhắn tìm ra cái có giá trị nhất.Lương Tụng Thịnh đã lên máy bay, tám giờ tối sẽ đến. Bây giờ là bảy giờ lẻ năm phút.Dư Niệm chạy xuống giường, cầm vội hộp sữa rồi gọi điện cho tài xế, “Bác Vương ơi, mau đến đón cháu đi, cháu muốn đến sân bay!”Dư Niệm ôm ly giữ nhiệt, ngồi trên xe, cậu gặm bánh bao sữa, xem từng tin nhắn một.Lương Tụng Thịnh thật sự trả lời từng tin một.Mình gửi một trăm hai mươi tám tin, đối phương cũng trả lời một trăm hai mươi tám tin. Đột nhiên không biết rốt cuộc ai phiền hơn.Đến cả tên những con mèo con chó lang thang, Lương Tụng Thịnh cũng giúp cậu đặt luôn.Nhưng mà, đặt tên cho chó là Nhiếp Chấn Anh, mèo là Phùng Vạn Sơn thật sự được sao? Ai mà đặt tên cho chó mèo kiểu đó chứ?Nhiếp Chấn Anh, Phùng Vạn Sơn…Dư Niệm “phụt” một tiếng, nghiêm chỉnh đến lạ lùng.Đây không phải là lần đầu tiên Dư Niệm đến sân bay đón người, khi ông nội còn sống cũng sẽ nhờ bác Vương đưa cậu đến đây.Cảm giác chờ ông nội là kích động, là nhớ nhung, là không thể chờ đợi được.Bây giờ cũng là kích động, là nhớ nhung, là không thể chờ đợi được, còn có cảm giác tim đập không ngừng.Dư Niệm đến sớm, đứng ở vị trí gần lối ra nhất.Sân bay phát thông báo hạ cánh của chuyến bay mà Lương Tụng Thịnh đi, người kéo hành lý dần dần tăng lên, chiếm hết lối đi. Dư Niệm vươn cổ, tìm kiếm những người đang đi về phía cậu. Có nam có nữ, có già có trẻ, có người vội vàng về nhà, cũng có người thong thả đi dạo.Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại ở một chỗ.Dư Niệm nắm chặt ly giữ nhiệt, lồng ngực bị không khí lấp đầy. Hành lang dài vô tận, có ánh sáng ngược chiều anh mà đến.Lương Tụng Thịnh mặc áo khoác gió màu tối, tóc gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú, trông có vẻ phong trần mệt mỏi.Cho dù là vậy cũng không thể che giấu được việc anh đã gầy đi rất nhiều.Chỉ mới nửa tháng thôi, chắc chắn đã phải chịu không ít khổ cực, nhưng lại không hề nhắc đến nửa lời trong điện thoại và tin nhắn.Lương Tụng Thịnh đứng trước mặt cậu, trong giọng nói chứa đựng nỗi nhớ nhung, “Lâu rồi không gặp.”Dư Niệm lặp đi lặp lại những lời nói, cuối cùng chỉ ghép được hai chữ, “Cho, trà.”Cả trái tim đều ở trong tách trà nóng này, đập thình thịch.“Cảm ơn.” Lương Tụng Thịnh nhận lấy, nhìn cậu, “Bây giờ không muốn uống trà.”Hốc mắt Dư Niệm bao phủ một lớp vỏ bằng nước, cậu mở to mắt, chỉ cần chớp một cái là sẽ vỡ tan, “Còn có chuyện gì sao?”Gió ấm áp thổi vào mặt,Nỗi nhớ nhung khắc cốt ghi tâm cũng có điểm dừng.Bắt đầu sự chia ly bằng một cái ôm, rồi đáp lại cuộc gặp gỡ bằng một cái ôm.Bờ vai rộng đã gầy đến lộ xương, ôm chặt khiến cậu không thở nổi. “Niệm Niệm, anh về rồi.”Về để đưa em về nhà.Cái ôm không phải là thuốc đặc trị cho nỗi nhớ nhưng lại là động lực ban đầu cho nước mắt. Hốc mắt đã khô lại một lần nữa tràn đầy, cuộn trào mãnh liệt như thủy triều.Thế giới của Dư Niệm tràn ngập mùi hương của anh, không có sợ hãi, tất cả đều là thích.Cậu tựa vào lòng Lương Tụng Thịnh, tất cả ấm ức đều trào ra, “Sao anh lại đi lâu như vậy, còn làm em không thể nào tìm được anh.”“Trên tin tức nói có người mất liên lạc, em lo quá lo quá lo quá, muốn lo chết mất rồi!”“Là lỗi của anh, đều tại anh cả.” Lương Tụng Thịnh nhẹ nhàng xoa lưng cậu, muốn đổi lại cho cậu tất cả sự an ủi, “Ngoan, đừng khóc.” “Ai khóc!” Dư Niệm vừa nói, vừa lau nước mắt lên người anh, “Em không có khóc, em không có khóc!”“Chỉ là trong mắt em có cát thôi, không phải khóc, đừng có vu oan.” “Ừm, không có khóc.” Lương Tụng Thịnh ôm người chặt hơn, “Là anh không tốt, để em phải lo lắng rồi.”“Chính là anh không tốt, đều là lỗi của anh!” Sự tủi thân của Dư Niệm phóng đại đến vô hạn, “Em không có mít ướt như vậy, thật sự không muốn khóc đâu.”Em chỉ là sợ, sợ sẽ không thể gặp lại anh nữa.“Anh đi gấp như vậy, chỉ bảo em chờ anh về, cũng không nói cho em biết phải chờ bao lâu.”“Em thật sự đã chờ rồi, chờ một ngày, hai ngày, ba ngày, chờ mấy ngày rồi. Em không cố ý không chờ được đâu, nhưng em thật sự không đợi nổi nữa rồi.”Nỗi ấm ức không thể giải tỏa hết, hội tụ thành ngàn lời vạn ngữ, một câu hai câu, vô số câu, nói thế nào cũng không hết.“Em sợ lắm, sợ anh không cần em nữa.” “Sợ em lại trở thành một mình rồi.”Lương Tụng Thịnh không ngừng vỗ về cậu, “Đều là lỗi của anh.” Sẽ không bao giờ để em phải chờ,Mãi mãi không để em một mình.Dỗ dành người ta xong, giúp cậu lau khô nước mắt, Lương Tụng Thịnh đỡ lưng Dư Niệm, “Chính thức giới thiệu với em.”Dư Niệm mới phát hiện, phía sau Lương Tụng Thịnh còn có một người nữa.Oa hu hu hu hu!Anh ấy đứng ở đây bao lâu rồi?Sẽ không thấy dáng vẻ xấu xí của mình rồi chứ? Dư Niệm hoảng loạn lau lau khóe mắt.Người đàn ông trạc tuổi Lương Tụng Thịnh, kéo theo chiếc vali đen, cười với cậu, “Chào vị hôn phu nhỏ, tôi là Chung Nghiêm ở khoa cấp cứu, là bạn của bác sĩ Lương nhà em.”Đối phương thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ rất đẹp trai. Nhìn thì không nghiêm nghị, nhưng khi cười lên lại không giống người tốt, giống như tên đầu gấu ngồi ở góc cuối lớp hồi cấp hai.Hơi hư hỏng.Rùng mình rùng mình.Không được, không thể bị anh ta dọa!Dư Niệm hếch cằm lên, “Tôi không phải vị hôn phu nhỏ, tôi tên Dư Niệm!” Chung Nghiêm không trêu cậu nữa, đưa tay ra, “Dư Niệm chào cậu, tôi giữ đúng lời hứa, đã đưa Lương Tụng Thịnh bình an trở về rồi.”Dư Niệm đưa tay ra, vẻ hung dữ, “Lần này thì cảm ơn, nhưng lần sau…” Tay còn chưa kịp chạm vào, Dư Niệm đã bị Lương Tụng Thịnh kéo về, “Tôi về trước, bọn tôi đi trước đây.”Chung Nghiêm nhìn theo bóng lưng hai người tay trong tay, lại liếc mắt nhìn tay mình, “Không phải chứ, keo kiệt đến mức như vậy sao?”“Cứ như ai cũng giống cậu, thích cái kiểu vừa nhõng nhẽo vừa mít ướt lại vừa hung dữ này chắc?” Chung Nghiêm không thể hiểu nổi, “Cái này thì khác gì nuôi trẻ con chứ.”Thời An kéo hành lý đến, “Chủ nhiệm Chung, đứa nhỏ kia là vị hôn phu của chủ nhiệm Lương ạ?”Chung Nghiêm gật đầu.“Trâu bò thật, chủ nhiệm Lương hóa ra lại thích kiểu như vậy.” Thời An nhìn chằm chằm, “Nhưng mà, sao em thấy đứa nhỏ này quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi… Ê? Chủ nhiệm Chung, thầy làm gì vậy, ê ê?!” Chung Nghiêm bẻ cổ cậu ta, “Những thứ không nên xem thì bớt xem đi.”    Trên xe về nhà, Dư Niệm và Lương Tụng Thịnh cùng ngồi ở hàng ghế sau.Dư Niệm gò bó, tay cậu và tay Lương Tụng Thịnh vẫn nắm lấy nhau. Chính xác hơn thì là bị Lương Tụng Thịnh nắm lấy, lúc lên xe còn chưa thả ra.Đầu ngón tay Dư Niệm cứng đờ.Trong xe không bật nhạc, bác Vương cũng không nói chuyện với cậu nữa. Im lặng đến đáng sợ, căng thẳng muốn chết.Nhưng mà, cũng không thể cứ như vậy mãi được, Sắp nắm ra mồ hôi rồi.Dư Niệm nhìn vào túi áo khoác của Lương Tụng Thịnh, “Lương tiên sinh, anh có muốn uống chút nước không?”Lương Tụng Thịnh cụp mắt, lấy ly giữ nhiệt từ trong túi áo khoác ra. Anh buông tay Dư Niệm ra, mở nắp ly, ngập ngừng nửa giây mới uống. Dư Niệm chớp mắt, “Ngon không ạ?”Lương Tụng Thịnh: “Cũng được.” “Thật sao? Cho em nếm thử đi.”Thấy đối phương do dự, Dư Niệm bĩu môi, “Ồ, em biết rồi.” Đồ keo kiệt.Rõ ràng là mình pha mà.Lương Tụng Thịnh đưa cốc qua, “Uống đi.” Dư Niệm nhận lấy cốc, ngây người. Oaaaaaa!Xong rồi, lại ngốc nữa rồi!Dùng chung một cốc nước, chẳng phải là tương đương với… Gián tiếp hôn nhau sao?Ôi chao, chết mất thôi.Tim Dư Niệm đập thình thịch. Lương Tụng Thịnh: “Sao vậy?”“Không có gì không có gì.” Dư Niệm nắm chặt cốc. Thôi kệ, dù sao thì cũng không có bầu được.Cậu ực một ngụm lớn, suýt chút nữa thì tiễn bản thân đi luôn.“Ọe, khụ khụ khụ—” Dư Niệm nhịn được nước mắt, nhịn không được lè lưỡi, “Oa! Đắng quá.”Lương Tụng Thịnh nhận lại ly giữ nhiệt, “Sao lại uống nhanh như vậy.” Dư Niệm dụi mắt, “Đắng như vậy, sao anh còn nói ngon chứ!”“Không đắng, chỉ là cách pha chế có vấn đề thôi.” Lương Tụng Thịnh giúp cậu lau sạch khóe miệng, “Trà phổ nhĩ mới thích hợp để hãm, nếu nấu lên rất dễ bị đắng.”“Pha trà cũng có nhiều kiểu vậy à.” Dư Niệm l.iếm l.iếm đôi môi đang đắng, “Khó quá.”“Thật ra không khó, nếu em thích, ngày nào đó anh sẽ dạy em.” Dư Niệm: “Dạ được.”Lương Tụng Thịnh: “Ừm.” Dư Niệm: “…”Sao lại hết chuyện để nói rồi? Mãi mới tìm được chủ đề!Vấn đề phiền toái nhất là…Dư Niệm nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Oa hu hu hu, sao lại nắm nữa rồi?Rốt cuộc là nắm lại từ lúc nào vậy? Bàn tay đáng ghét, không biết giữ gìn, Không thể né một chút sao!Tình huống ngượng ngùng lại tái diễn, Dư Niệm lại tiếp tục căng thẳng. Ngồi đến mức mông tê dại rồi mà cũng không dám động đậy.Cậu lén lút ngáp một cái, còn bao lâu nữa mới đến nơi, có chút buồn ngủ rồi.Bàn tay đưa ra ấn người vào vai, giọng Lương Tụng Thịnh ở ngay bên tai, “Ngủ một lát đi, còn sớm.”Dư Niệm nhìn anh, ngủ kiểu này sao? Dựa vào đây, căng thẳng quá đi. Lương Tụng Thịnh nghiêng đầu, “Nhắm mắt, ngủ đi.”Dư Niệm “vèo” một cái nhắm mắt lại, ba giây sau đã ngủ say.Hàng mi của cậu ánh trong đáy mắt Lương Tụng Thịnh, rậm rạp mảnh mai, hơi thở phả lên đó sẽ lay động lung lay.Lương Tụng Thịnh nâng tay Dư Niệm, nhẹ nhàng đặt lên đùi mình, chậm rãi phác họa đường nét ngón tay cậu.Anh quay mặt ra ngoài cửa sổ, Dương Thành cuối tháng mười, xe xuyên qua ánh đèn neon của thành phố, trong không khí có gió ấm áp.Xe dừng trước cửa nhà, Dư Niệm dựa vào vai anh, có tiếng thở rất khẽ. Lương Tụng Thịnh chậm rãi cúi người, nửa thân trên tiến vào trong xe, bế người lên.Anh đã dự cảm Dư Niệm sẽ không nặng, nhưng khi đè lên cánh tay thì lại quá nhẹ.Anh hơi hoạt động cánh tay, cũng may là rất nhẹ. Dư Niệm lay động, người nghiêng về phía ngoài.Lương Tụng Thịnh ưỡn eo, nâng cậu lên một chút. Cái đầu mềm mại đụng vào ngực, hơi thở ấm áp vương trên cổ, là dòng điện nhỏ đang trào lên tim.Dì Hiền mở cửa, thấy Dư Niệm trong vòng tay anh, lập tức im lặng, chạy vào bếp bận rộn.Lương Tụng Thịnh đặt cậu lên giường, người vẫn không thể đứng dậy được.Cổ áo bị nắm chặt, dùng một lực như là chết cũng không chịu buông.    Dì Hiền làm xong cơm, ở dưới lầu đợi mãi đợi mãi, sao vẫn không thấy ai xuống.Dì lên lầu tìm, không một tiếng động. Lặng lẽ đóng cửa lại.Ngủ đi, ngủ cho ngon giấc.Nửa tháng rồi chưa từng ngủ một giấc ngon lành.    Ánh mặt trời chói chang làm mắt nhức nhối, Dư Niệm xoay người bị gấu bông chặn lại, cậu ôm gấu bông, úp mặt lên trên.Cọ cọ, lại cọ cọ.Hôm nay gấu bông cứng quá, Dư Niệm vươn tay ra vỗ vỗ mông gấu. Không những cứng mà sao lại còn to hơn nữa rồi.Dư Niệm mở mắt, đối diện với một đôi mắt khác. “Chào buổi sáng, ngủ ngon không?”Dư Niệm bật dậy. Oaaaaaa! Đây là tình huống gì? Sao lại còn ngủ trên giường của “đồ cổ” nữa chứ.“Niệm Niệm, em có nghe không đấy?”“Hả?” Dư Niệm lao xuống giường, “Cái… cái đó… em, em mắc tiểu.” Lời còn chưa dứt, người đã chạy vào nhà vệ sinh.Nghe nói bác sĩ phẫu thuật đều có thói quen sạch sẽ, trên người đồ cổ lúc nào cũng có mùi thuốc khử trùng, chắc chắn là người sạch sẽ nhất trong giới sạch sẽ.Vừa nãy còn dính vào người anh ấy,Hình như còn sờ vào chỗ không nên sờ nữa.Dư Niệm lại dụi dụi khóe miệng, chắc là không có để nước miếng lại trên người anh ấy đâu nhỉ.Dư Niệm ôm đầu, đang phiền muộn.Cậu lại ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải. Không đúng, đây là phòng của mình mà. Vậy thì sao đồ cổ lại ngủ trong phòng mình? Xem phim kinh dị à?Lương Tụng Thịnh ở bên ngoài gọi cậu, “Sao còn chưa ra, không khỏe à?”“Không có không có, ra ngay đây.”Dư Niệm hé cửa ra, lén nhìn vẻ mặt Lương Tụng Thịnh, tay đặt sau lưng cọ cọ.Lương Tụng Thịnh đứng dậy, “Vệ sinh cá nhân, xuống lầu ăn cơm.”    Dư Niệm tối qua chỉ ăn mỗi một cái bánh bao sữa, bây giờ đói bụng ăn một hơi hết ba quả trứng ốp la.Miệng ăn đủ rồi, Dư Niệm hỏi: “Lát nữa anh phải đi làm sao?” Lương Tụng Thịnh: “Dạo này anh được nghỉ.”“Ừ ừ.” Dư Niệm nhét một miếng bánh bao sữa đặc vào miệng, tên cuồng công việc cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi rồi, tốt quá.Hôm nay là cuối tuần, Lương Tụng Thịnh hỏi cậu: “Có gì muốn làm không?”“Chắc là không có.”Đồ cổ ở nhà, muốn làm gì cũng không dám làm.Lương Tụng Thịnh đặt ly xuống: “Dạy em khắc dấu hoặc pha trà nhé?” Dư Niệm nhớ lại trải nghiệm khắc dấu lần trước, “Hay là pha trà đi.” Sau khi ăn xong, Lương Tụng Thịnh dẫn Dư Niệm đến phòng trà.Hai bức tường dựng mấy tầng kệ, bày đầy trà hình dạng khác nhau, kích thước khác nhau.Lương Tụng Thịnh giới thiệu cho cậu các loại trà. Theo như Lương Tụng Thịnh nói, trà chủ yếu được chia thành trà xanh, hồng trà, trà ô long, trà đen, trà trắng, trà vàng, v.v.Trà trắng thuộc loại trà lên men nhẹ, trong đó trà mới, như bạch hào ngân châm, bạch mẫu đơn chứa búp non thì không chịu được nấu.Nhưng cống mi hoặc thọ mi lâu năm thì rất thích hợp để nấu lên uống. Trà đen là loại trà lên men hoàn toàn, tính trà ấm, có thể uống nguyên chất hoặc pha chung. Trà đen vụn có thể nấu, cũng có thể thêm sữa vào để pha, mùi vị thơm ngon đậm đà, là loại trà thích hợp cho cả người già và trẻ nhỏ.Lương Tụng Thịnh nói rất nhiều, lúc đầu Dư Niệm nghe rất chăm chú, nhưng nghe một lúc thì cảm thấy hơi phức tạp rồi.Về việc đánh giá trà thì giá cả có vẻ trực quan hơn. Dư Niệm cầm lấy một bánh trà, “Cái này bao nhiêu tiền?”“Hai vạn.”Dư Niệm đưa lên mũi ngửi ngửi, “Hai vạn một cân cũng được.” Tuy không rẻ nhưng một miếng lớn như vậy, có thể uống rất lâu. Lương Tụng Thịnh: “Là một gram.”Dư Niệm: “…”Tay cậu nặng trĩu, “Miếng này bao nhiêu gram?”“Tiêu chuẩn của trà phổ nhĩ truyền thống Trung Quốc.” Lương Tụng Thịnh nói nhẹ nhàng, “Ba trăm năm mươi bảy gram.” (Gần 25 tỷ chứ nhiêu =)))Đầu óc Dư Niệm “vèo vèo” xoay chuyển.Một gram hai vạn, vậy ba trăm năm mươi bảy gram sẽ là hai nhân với ba trăm năm mươi bảy…Không đến ba giây, bánh trà ngoan ngoãn quay trở lại trên kệ. Bánh trà bánh trà, em phải ngoan, đừng có động đậy.Tiếp theo, Lương Tụng Thịnh lại giới thiệu cho cậu một vài loại trà nổi tiếng, bao gồm trà cống kim qua Vân Nam, đại hồng bào Vũ Di Sơn, thái bình hầu khôi An Huy, tín dương mao tiêm Hà Nam, đơn giá mỗi gram đều không dưới năm chữ số.Da đầu Dư Niệm tê rần.Trà trà các người phải ngoan nhé,Nhất định đừng có động lung tung, cũng đừng có ngã.Nói gần hết rồi, Lương Tụng Thịnh hỏi cậu: “Có muốn thử không?” Dư Niệm gật đầu, nghe nhiều vậy cũng hơi khát nước rồi.Lương Tụng Thịnh dẫn người đến bàn trà, “Trà Long Tỉnh thích hợp để pha, dùng bộ ấm trà thủy tinh, nhiệt độ nước khống chế ở 80 đến 85 độ C.”Dư Niệm nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, “Nhạt và ngọt, ngon.” Lương Tụng Thịnh lại đưa đến một chén khác, “Trà phổ nhĩ Vân Nam, dùng bộ ấm trà tử sa hoặc chén sứ trắng, dùng nước sôi để hãm.”Dư Niệm nhận lấy, “Đậm đà, thơm quá!” Lương Tụng Thịnh rất kiên nhẫn, nói rất nhiều.Dư Niệm nhớ rất nhanh, nhưng một lát sau thì lại cảm thấy không có gì thú vị nữa, “Hay là em nhắm mắt uống, rồi đoán nhé?”Lương Tụng Thịnh: “Được.”Dư Niệm ngồi thẳng lên, chờ Lương Tụng Thịnh pha. Cậu nhắm mắt, chậm rãi nếm, “Vị thanh ngọt, trà xanh.” “Vị ấm áp, trà đen.”“Đắng quá, trà ô long.”Lương Tụng Thịnh lại đưa cho cậu một chén, “Thử cái này nữa?” Dư Niệm đưa lên mũi ngửi, “Mùi này… sao có hơi giống.”Dư Niệm dùng đầu lưỡi nếm thử, càng thêm xác định suy nghĩ của mình, “Là trà sữa?”Cậu mở mắt ra, quả nhiên là trà đen đã cho thêm mật ong và sữa. Vừa có hương trà vừa có hương sữa, hơi ngọt.Cái này ngon nhất.Dư Niệm tò mò, “Anh làm lúc nào vậy?”Tuy rằng cậu luôn nhắm mắt, nhưng Lương Tụng Thịnh không hề rời đi. Lương Tụng Thịnh giúp cậu rót đầy trà sữa, “Ảo thuật.”Sao còn dỗ dành như trẻ con vậy chứ.Dư Niệm nếm trà sữa thông qua vị sữa và mật ong, “Cái này là trà đen loại nào vậy?”Lương Tụng Thịnh: “Em đoán xem.”Vị mềm mại tinh tế, chắc là không rẻ đâu.Dư Niệm l.iếm môi, ở khu trưng bày đắt nhất, phát hiện một bánh trà đã biến mất.Cậu nhớ, vị trí đó hình như là đại hồng bào Vũ Di Sơn, đơn giá hình như là hai…?Cậu uống một hơi hết sạch, “Cho em thêm một ly nữa.”Tuy là đã lỡ tháo mất hai trăm vạn rồi, nhưng tháo thì cũng đã tháo rồi, không thể lãng phí.Uống, uống hết!    Mấy ngày tiếp theo, ngoài thời gian lên lớp, Dư Niệm đều ở nhà. Cùng Lương Tụng Thịnh điêu khắc, thưởng tranh, thưởng trà. Ngày tháng tuy nhàn hạ, nhưng phiền phức là cậu căn bản không có thời gian để livestream nữa.Nick phụ của cậu đăng nhập hai lần, bảng tin nhắn đã nổ tung. Nhưng cũng không có cách nào, cậu ban ngày lên lớp luyện tập nhảy, buổi tối còn phải cùng Lương Tụng Thịnh học khắc dấu thì lấy đâu ra thời gian nữa chứ.Những buổi livestream bình thường không tham gia cũng được, nhưng ngày mai là vòng bán kết của cuộc thi streamer rồi. Theo sắp xếp của ban tổ chức, những streamer vào vòng trong sẽ được ghép ngẫu nhiên với những streamer ở các khu vực khác.Ảnh hưởng đến mình thì không sao, nhưng không thể làm chậm trễ những thí sinh khác được.Dư Niệm đăng nhập tài khoản, thay đổi trạng thái cá nhân.【Mọi người ơi, gomen, dạo này ba ba không đi làm, thật sự không có cách nào livestream được. Mọi người yên tâm, vòng bán kết ngày mainhất định có thể tham gia nha, mọi người ngủ sớm đi, hẹn gặp lại vào ngày mai nha!】Nếu như không được, cậu chỉ có thể nói dối là đi học nhảy, rồi đến chỗchị Chi Chi livestream xong rồi mới về.Ngày hôm sau, Dư Niệm lề mề đến tám giờ rưỡi mới chịu dậy. Cậu ôm một chút hy vọng, lén lút mở cửa ra.Lương Tụng Thịnh đang nhàn nhã xem báo, hoàn toàn không có ý định rời đi.Dư Niệm đi xuống lầu, tối qua đã soạn xong bản nháp, đã thuộc làu làu rồi.Nhưng đến khi nói ra lại không thể thốt nên lời.Sợ nói dối sẽ bị vạch trần, dù sao thì cũng có tiền lệ rồi.Ngược lại thì Lương Tụng Thịnh lại nói trước: “Lát nữa anh sẽ đi bệnh viện, ở nhà nhớ cẩn thận.”Dư Niệm: “Nhanh vậy đã phải đi làm rồi ạ?” Lương Tụng Thịnh: “Họp.”“À.” Dư Niệm cúi đầu cắn miếng trứng gà, “Vậy, khi nào thì anh về?” “Ít nhất là hai tiếng.”Dư Niệm mừng thầm, “À.”Vậy thì có nghĩa là buổi sáng sẽ không về được rồi.“Kết thúc cuộc họp, anh còn phải kiểm tra sinh viên thực tập, đến mười hai giờ mới về được.” Lương Tụng Thịnh nói: “Trưa cùng ăn cơm nhé?” Mắt Dư Niệm sáng lên, “Đi ăn bên ngoài ạ?”“Được, đến lúc đó anh gọi điện cho em, sẽ không vào nhà đâu.”Nhìn theo Lương Tụng Thịnh rời đi, Dư Niệm vui sướng, “vèo vèo” leo lên lầu, chưa đến giờ, cậu đã vội vàng đăng nhập vào nền tảng, “Mọi người ơi, Niệm Niệm đến rồi đây!”“Ba ba đi làm rồi hí hí!” “Trưa ba ba sẽ đón em đi ăn một bữa lớn.” “Ba ba là người tốt nhất trên đời hí hí!”「Ôi ôi ôi ngưỡng mộ quá đi.」「Ba tôi chỉ bắt tôi làm bài tập thôi.」「Ba tôi chỉ biết uống rượu đánh tôi thôi.」「Niệm Niệm biết luật thi đấu của vòng bán kết chưa?」 “Biết rồi ạ, hay lắm đó.”「Cũng không biết sẽ ghép với ai nữa.」「AK ở khu game cũng được đó, siêu đẹp trai.」「Thôi đi, AK nói chuyện toàn lời thô t.ục.」「Ngoan ở khu anime cũng được đó.」「Thanh Phong đại đại ở khu lồng tiếng hay nha, bình thường thì dịu dàng chết đi được, đến tối thì lái xe số một hí hí hí hí.」「Không được không được, Niệm Niệm thuần khiết như vậy, anh ta sẽ làm hư chúng ta mất.」Dư Niệm nhìn màn hình, gãi gãi tay.Thật ra, em cũng không thuần khiết như vậy đâu.Sau khi trưởng thành, buổi livestream đêm của Thanh Phong đại đại cậu không bỏ sót buổi nào.「Niệm Niệm có streamer nào muốn ghép cặp không?」 Dư Niệm: “Có nha!”「Niệm Niệm cũng có streamer thích sao?」 “Đúng vậy, Niệm Niệm cũng có nè!”「A a là ai là ai, mong chờ quá đi!」「Có giống người tôi thích không?」 “Không thể nói được nha, là bí mật.”Trong lúc tán gẫu với cư dân mạng, thời gian sắp đến chín giờ rưỡi, Dư Niệm nhận được thông báo của trang web.【Niệm Tương sama, buổi livestream ghép cặp sắp bắt đầu rồi. Nămphút nữa, chúng tôi sẽ ngẫu nhiên ghép cặp bạn với streamer của kênh khác, xin hãy vì chiến thắng của mình mà cùng cố gắng lên!】Thời gian bước vào đếm ngược, Dư Niệm nhìn trang kết nối, tim đậploạn xạ, trong lòng thầm niệm.Thanh Phong đại đại, Thanh Phong đại đại, Thanh Phong đại đại. Thời gian còn lại mười giây, Dư Niệm nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại. Năm, bốn, ba, hai… “Alo, đã kết nối chưa vậy?” Giọng nói trong trẻo truyền đến bên tai, “Rất vui khi được tham gia cuộc thi này.”“Chào mọi người, tôi là bạn của các bạn…” “Thanh Phong.”「A a a Thanh Phong đại đại!!!!」「Đại đại em yêu anh!!!!!!」Dư Niệm ngơ ngác nhìn màn hình, bên tai toàn là tiếng vọng của ThanhPhong.Vì là livestream ghép cặp, nên fan của hai bên tràn vào cùng một phòng, số lượng người xem trực tuyến ở góc trên bên trái bỗng bùng nổ.Tuy rằng Dư Niệm có lượng fan rất lớn, nhưng lưu lượng của Thanh Phong lại là đỉnh cao của toàn bộ nền tảng.Đỉnh cao đến mức như một vách núi!Thanh Phong: “Chào bạn, Niệm Tương, nghe rõ không?”「Chuyện gì vậy, Niệm Niệm nói đi chứ?」「Cậu ấy không bình thường, cậu ấy vô cùng không bình thường!」「Ha ha ha đứa nhỏ này đáng yêu quá.」「Cậu ấy không phải là fan của Thanh Phong đó chứ?」「Có lẽ là sợ Thanh Phong thì sao.」「Sao có thể chứ, Thanh Phong dịu dàng như vậy mà.」「Quên lúc anh ta lồng tiếng vai điên cuồng rồi à?」 Thanh Phong gọi hai tiếng, Dư Niệm mới hoàn hồn.Cậu hướng về màn hình cúi gập người một cái thật sâu, “Thanh, Thanh Phong đại đại chào anh, em là Niệm Tương, anh có thể gọi em là Niệm Niệm, em năm nay mười tám tuổi, em đến từ Dương… à không không đúng, cái này không thể nói, em, em…”Dư Niệm bị choáng váng đầu óc, cậu lại cúi gập người một cái nữa, “Nói chung là, rất vui khi được làm quen với anh!”「Ha ha đứa nhỏ này ngoan quá!」「Cậu ấy đang báo cáo hộ khẩu sao?」「Dương cái gì? Dương Thành hả?」「Cậu ấy là người Dương Thành?」「Có lẽ là ở trường mầm non Ánh Dương.」「Mọi người đừng nói linh tinh!」「Niệm Niệm nhà ta là sinh viên đại học!」「Em trai đáng yêu quá, đổ rồi.」 Bên phía Thanh Phong hoàn toàn không lộ màn hình, Dư Niệm chỉ có thể nhận biết thông qua giọng nói.Từ khi hai người kết nối, cuộc PK về độ nổi tiếng cũng chính thức bắt đầu, việc họ phải làm là làm cho số lượt thích lớn hơn nhóm còn lại.Trên thực tế, cuộc thi này gần như không có hồi hộp. Dư Niệm và Thanh Phong lần lượt là người có lượng fan lớn nhất ở khu vực của mình.Nhưng hai tiếng livestream vẫn phải tiếp tục, dù gì thì cũng phải làm cho không khí náo nhiệt lên.Thanh Phong: “Chương trình có mấy trò chơi dự phòng, chơi không?” Dư Niệm: “Dạ được!”Thanh Phong: “Em muốn chơi trò nào?” Màn hình hiện ra các lựa chọn trò chơi.【Bạn vẽ tôi đoán】【Đọ trí thông minh】【Vận động vui vẻ】【Kỹ năng xếp chồng】Dư Niệm ngồi ngay ngắn, “Em sao cũng được.”Thanh Phong tùy tiện hỏi: “Thích vận động không?” “Cũng được.”Dư Niệm rất ít khi tập các môn vận động chuyên biệt, nhưng cậu bình thường luyện nhảy tiêu hao nhiều, sức bền và sức mạnh cơ bắp đều không tệ.Tiếng cười của Thanh Phong dịu dàng và quyến rũ, “Nhưng mà tôi không thích lắm, đổi cái khác đi.”「Chắc chắn không thích vận động sao? Hê hê.」「Không phải là vận động bằng giọng nói rất giỏi à?」「Bọn họ đang nói cái gì vậy?」「Phòng livestream của Thanh Phong cũng chơi mở vậy sao?」“Các bảo bối, chú ý địa điểm.” Thanh Phong cảnh cáo, “Ai nói linh tinhnữa, tôi sẽ đá ra ngoài.”Dư Niệm bên ngoài thì ngoan ngoãn, trong lòng lại hét ầm ĩ. A a a a đẹp trai quá đi mất!Lúc này, nếu như có một tổng công siêu cấp, đè Thanh Phong đại đại đang giận dữ lên giường, thì sẽ càng tuyệt vời hơn nữa.Oaaaa!Bình tĩnh, nhịn lại, không được nghĩ bậy!Thanh Phong lại nói: “Kỹ năng xếp chồng là gì vậy?”Chương trình không đưa ra gợi ý gì, mọi người thảo luận hồi lâu, cũng không nói ra được cái gì. Thanh Phong: “Hay là chúng ta chọn cái này nhé?”Dư Niệm: “Dạ được ạ! Em nghe anh Thanh Phong hết.”「Đứa nhỏ này ngoan quá!」「Đứa nhỏ này sắp bị hố rồi.」「Bảo bối ơi, hay là chúng ta nên dừng lại ở đây thôi, có lẽ em không biết, cái người vẻ ngoài dịu dàng này, lái xe cực đỉnh đó.」「Buổi đêm, anh ta sẽ lột bỏ lớp ngụy trang.」「A a a đừng mà, không được!」「Niệm Niệm nhà ta vẫn còn là một đứa trẻ!」Dư Niệm bỏ qua dòng bình luận, “Anh Thanh Phong ơi, chúng ta bắtđầu đi.”Hì hì, Niệm Niệm không sợ.Niệm Niệm cũng là khách quen của buổi đêm đấy!Tiếng cười của Thanh Phong nghe đến mức tai mềm nhũn, “Em trai, em có thấy bình luận không, chắc chắn không suy nghĩ lại sao?”Dư Niệm lắc đầu, “Không suy nghĩ lại, chọn cái này.”「Đứa nhỏ này xong đời rồi!」「Cậu ấy sẽ bị bán đi mất!」 Hệ thống công bố luật chơi.Hai bên có thể thêm một vài từ khóa vào lĩnh vực sở trường của đối phương, ghép những từ khóa này lại với nhau, thúc đẩy đối phương hoàn thành nhiệm vụ đã định.Thanh Phong: “Mọi người có ý tưởng gì hay không? Nhưng đừng bắt nạt em trai quá đáng nhé.”「Tuy rằng anh ấy nói hay vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy em trai sắp bị chơi nát rồi.」「Vòng này thú vị đây!」「Đừng bắt nạt Niệm Niệm nhà tôi!」Lúc hai bên đưa ra ý kiến, thì không thể nhìn thấy tin nhắn của fan ởphòng livestream của đối phương. Mỗi bên có năm phút.Fan của Dư Niệm đủ loại phát cuồng tràn màn hình, Dư Niệm không trả lời, thậm chí không thèm nhìn, cậu đã nghĩ xong nội dung từ lâu rồi.Hai bên lần đầu tiên đưa ra thẻ từ khóa. Niệm Tương: 【Kịch truyền thanh】 Thanh Phong: 【Vũ đạo otaku】「Ha ha ha quả nhiên là sở trường.」 「Đoán trước được mà, hợp tình hợp lý.」 Vòng hai.Niệm Tương: 【Mười một năm trước】 Thanh Phong: 【Đồng phục JK】「Mười một năm trước là gì?」「JK!! Thanh đại đại đỉnh quá.」「Niệm Niệm sẽ mặc váy ngắn sao?」 Vòng ba.Niệm Tương: 【Đại tổng công】 Thanh Phong: 【love circulation】 Vòng bốn.Niệm Tương: 【Tài nguyên】 Thanh Phong: 【Tai mèo】「Là Niệm Niệm đeo tai mèo, mặc váy đồng phục nhảy love circulation sao? Ý là vậy đúng không?」「Má ơi má ơi!」「Tôi điên rồi điên rồi!」「Ý của Niệm Niệm là gì?」Thanh Phong cười nói: “Em trai Niệm Niệm, xem ra em rất hiểu tôi.”Ánh mắt Dư Niệm lơ đãng, “Không, không được sao?”“Loại mức độ đó, thì không được đâu nhé. Bây giờ quốc gia đang thanh lọc, nếu mà phát ra thì phòng livestream sẽ bị chặn đó.”「Má ơi! Là cái gì vậy?」「Sao tôi không hiểu gì hết vậy!」「Cấm cấm gì mà cấm, cứu mạng!」「Là tài nguyên trước đây của Thanh Phong sao?」「Fan cũ của Thanh đại đều biết mà, hình như là những tác phẩm vừa ra mắt, đã bị chặn từ lâu rồi.」「Có tài nguyên không vậy, tôi muốn.」「Tôi cũng chưa nghe qua?」「Tôi xin mọi người luôn, quỳ xuống cầu xin.」「Đừng kích động, đó chỉ là một truyền thuyết thôi.」Truyền thuyết này Dư Niệm cũng từng nghe qua, nghe nói là ThanhPhong đại đại và một đại tổng công lồng tiếng một bộ phim truyền thanh cấp hạn chế, được coi là đỉnh cao của kỹ năng lái xe, nhưng trên mạng không có tài nguyên, thật giả khó mà kiểm chứng. Thanh Phong cũng chưa từng hồi đáp.Thanh Phong: “Được rồi, đây là lần đầu tiên tôi đáp lại, cũng là lần cuối cùng. Lúc trẻ không hiểu chuyện, vì nhất thời k.ích thích mà đã từng lồng tiếng. Nhưng không lừa mọi người, tôi cũng không có tài nguyên.”「Không thể phối lại lần nữa sao?」「Phát ra âm thanh muốn nghe đi.」「Thanh Phong đại đại xin người đó.」Thanh Phong: “Thứ nhất, tôi không liên lạc được với người đã phối côngđó, tôi cũng không quen người ta. Thứ hai, loại mức độ đó đặt vào hiện tại thì không được phép, mọi người đừng nghĩ nữa, cho nó qua đi.”Dư Niệm cũng giống như fan, tiếc nuối, buồn bã, thất vọng tột độ. Vẫn muốn nghe muốn nghe, rất muốn nghe.「Có phải là đồng phục JK cũng tan tành mây khói rồi không?」「Cứu mạng! Muốn xem Niệm Niệm mặc váy ngắn.」「Thanh Phong đại đại ơi, cứu fan của Niệm Niệm đi!」Thanh Phong: “Niệm Niệm xin lỗi, không thể làm hài lòng em rồi, vậyem có thể làm hài lòng mọi người không?”Dư Niệm có chút hờn dỗi, “Vũ đạo otaku thì có thể nhảy, nhưng váy ngắn thì không mặc.”「Mặc đi mà mặc đi, cầu xin cậu.」「Thanh Phong đại đại, giúp chúng tôi với!」Thanh Phong: “Nếu như, tôi kiên trì một tháng, mỗi ngày gửi cho emnhững câu chào buổi sáng và chúc ngủ ngon khác nhau, thì có thể đổi một lần váy ngắn không?”「Cứu mạng! đãi ngộ như thần tiên!」「Ai mà chịu cho thấu!!!」Dư Niệm không nhịn được nữa, nhưng vẫn không cam lòng, “Vậy, vậyem muốn Thanh Phong đại ca gửi giọng nói riêng cho em.” Thanh Phong: “Được thôi, thêm WeChat của em.”「Má ơi, cái này không phải là đã lấy được thông tin liên lạc của Thanh Phong rồi sao?」「Đứa nhỏ này trâu bò đấy!」「Sao cảm thấy mọi thứ lại đảo ngược rồi.」「Rốt cuộc là ai chơi ai vậy?」Dư Niệm không đợi được nữa, “Chốt kèo!”Thanh Phong: “Nhưng mà hình như tôi bị lỗ rồi, em che mặt bằng đầu nai rồi, cho dù đeo tai mèo cũng đâu có thấy?” “Em có thể đeo khẩu trang.”Dư Niệm lại nhanh chóng nói: “Nhưng em cũng có điều kiện, anh Thanh Phong cũng phải bật camera lên, có thể không lộ mặt.”Dư Niệm vội vàng, “Để bù lại, em có thể mang tất trắng!”「Đeo khẩu trang tất trắng đổi lấy việc bật camera!」「A a a vãi chưởng, đỉnh thật.」「Thanh Phong livestream mười năm, chưa từng bật camera. Tôi vậy mà lại không biết ai mới là người trâu bò hơn rồi.」Tiếng cười của Thanh Phong truyền đến, “Niệm Niệm, em quá là ranhma rồi.”Dư Niệm bất an, “Không được sao?” Thanh Phong: “Được, chốt kèo.”Dư Niệm “xoạt” một cái đứng dậy, “Đợi em, em đi thay đồ!”    Bệnh viện tỉnh.Lương Tụng Thịnh đụng mặt Chung Nghiêm ở phòng nghỉ.Người sau ngẩn người, “Nhanh vậy đã đến làm rồi? Không ở cùng vị hôn phu nhỏ nữa à?”Lương Tụng Thịnh không vội không vàng cởi áo sơ mi, “Cậu ấy cần thời gian riêng tư, làm một vài việc mình thích.”Chung Nghiêm tặc lưỡi, “Lão Lương, sao hồi sinh viên thực tập không dám động dao thì không thấy cậu hiểu chuyện như vậy?”“Công việc và sở thích có thể so sánh với nhau sao?” Lương Tụng Thịnh nói: “Huống hồ, về mức độ nghiêm khắc, tôi nghiêm khắc hơn cậu sao?” Chung Nghiêm cười lắc đầu, “Không nói lại cậu.”Lương Tụng Thịnh đưa dụng cụ khử trùng qua, “Giúp chút đi.” Chung Nghiêm chú ý đến cánh tay trái đang bị thương của anh, đã ba ngày rồi, vết thương không những không lành, mà còn có dấu hiệu bị bung ra, về lý thuyết thì không nên như vậy.“Sao mà không cẩn thận vậy, làm kiểu gì thế?”Lương Tụng Thịnh đưa cánh tay qua, tay kia cầm lấy băng gạc, “Lúc ngủ không cẩn thận.”“Lúc ngủ? Không cẩn thận?” Con ngươi Chung Nghiêm co rút lại, “Cậu sẽ không phải là vết thương còn chưa lành, mà đã cùng vị hôn phu nhỏ của cậu, cái, cái kia…”“Không có, đừng nghĩ linh tinh.” Lương Tụng Thịnh cắt ngang, “Em ấy chỉ gối tay tôi thôi.”Chung Nghiêm nghiên cứu kỹ vết thương, cái trạng thái bung ra thế này, cộng thêm vóc dáng của đứa nhỏ đó, thì phải gối cả đêm mới có hiệu quả này.“Lão Lương, cậu thật sự xong đời rồi!”Lương Tụng Thịnh mặc lại quần áo, “Bác sĩ Chung, cậu nên đi khám bệnh rồi đấy.”Chung Nghiêm thu dọn băng gạc và bông gòn, lầm bầm lầu bầu rời đi, “Khôn khéo ba mươi năm, kết quả bại bởi một đứa trẻ con. Đáng sợ, đáng sợ chết đi được.”Phòng nghỉ trở lại yên tĩnh, Lương Tụng Thịnh dựa vào sofa, cắm tai nghe, tiến vào phòng livestream.Một tiếng “bụp”.Hình ảnh hiện ra đâm thẳng vào mắt anh. Tai mèo, váy ngắn, khẩu trang, tất trắng. Tác giả có điều muốn nói:Thật không giấu gì, trong chuyện của Dư Niệm, tấm lòng của chủ nhiệm Lương cũng chỉ nhỏ bằng móng tay thôi.Giúp Niệm Niệm xoa mông trước [.] Chó: Nhiếp Chấn Anh.Mèo: Phùng Vạn Sơn.Cảm ơn, hoàn toàn không cười nổi: )Còn về tài nguyên phim truyền thanh của Thanh Phong, không sai, ở trong tay chủ nhiệm Từ. Về phần tại sao toàn mạng chỉ có một mình anh ta có, thì phải hỏi anh ta rồi, khụ khụ.Tôi quay đầu lại sẽ thương lượng với anh ta, xem xem cái tên có tính chiếm hữu cao này có bằng lòng chia sẻ tài nguyên cho Niệm Niệm không, chỉ có thể cố gắng hết sức [.]Nói đến, chủ nhiệm Từ hiện tại vẫn còn đang ở trên núi tuyết Shigatse. Phần cốt truyện này cũng rất quan trọng, chỉ có thể chờ đến khi viết quyển đó rồi mới cứu anh ta ra được. (Xin lỗi chủ nhiệm Từ)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Số ký tự: 0