Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Video

Chung Vãn Hạ

2025-03-05 07:28:50

◎Niệm Niệm, đợi anh.◎Khi buổi livestream tiếp tục, một lượng lớn người dùng ồ ạt kéo vào, dòng bình luận liên tục xuất hiện.「Vợ ơi vợ ơi, vợ Niệm Niệm!」「Vợ nhìn anh này, vợ ơi anh yêu vợ!」「Vợ ơi vợ đáng yêu quá đi!!!」「Áo hơi rộng kìa, hay là cởi ra đi?」「Cởi ra? Nhảy thoát y à?」「Cái gì! Niệm-chan muốn nhảy thoát y á?」「A a a a muốn xem muốn xem muốn xem!」「Bắt về nhà, cho một mình tôi xem!」「Uốn éo, vặn vẹo, quần bay bay!」“Mẹ ơi, cậu ta không định nhảy thật đấy chứ?” Thời An giật mình căngthẳng, “Trưởng khoa Lương, anh có phúc rồi, lần đầu xem livestream mà đã được ăn…”Thời An vội vàng im miệng, trán lấm tấm mồ hôi. Mẹ ơi, chuyện gì thế này?Ông anh già hiểu chuyện của mình sao mặt lại đen xì thế kia? Chẳng lẽ không thích kiểu này?Thời An vội vàng chữa cháy, “Hừ, xem trẻ con nhảy thoát y thì có gì hay ho chứ, muốn xem cũng phải xem cơ bắp cuồn cuộn, ngực nở bụng sáu múi ấy, chán phèo, thật là chán phèo!”Thời An thăm dò, “Trưởng khoa Lương, hay là… mình đổi kênh khác?” Ánh mắt Lương Tụng Thịnh sắc như dao găm, “Đây là thái độ làm việc của sinh viên nội trú đấy à?”“Hả? Sao vậy?”Xem livestream thôi mà, sao lại liên quan đến thái độ rồi?“Không có thời gian học thuộc sách, viết bệnh án, mà lại có thời gian xem livestream?”Thời An không biết phải nói sao, “Không phải, trưởng khoa Lương, bình thường em thật sự không hay xem, hôm nay chẳng qua là giúp Trương…” “Không cần giải thích với tôi.” Lương Tụng Thịnh cất điện thoại, “Cứ để dành nói với chủ nhiệm nội trú của cậu.”    Chung Nghiêm đang lật xem bệnh án, thì bị bầu không khí áp suất thấp phía trước làm gián đoạn.Anh khép cuốn sổ tay, ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại Lương Tụng Thịnh đang nắm trong tay.Vỏ màu vàng chói lọi, là sở thích của Thời An.Chung Nghiêm không ngạc nhiên, “Thằng nhóc đó lại gây chuyện à?” Lương Tụng Thịnh căng mặt, “Là nhân viên y tế, không tập trung vào việc nâng cao năng lực mà lại có thời gian quan tâm đến mấy thứ linh tinh.”“Cậu ấy quan tâm cái gì vậy?” Chung Nghiêm càng tò mò, cái gì mà có thể khiến Lương Tụng Thịnh tức giận đến vậy.Lương Tụng Thịnh nghiêng đầu, đưa điện thoại qua.Màn hình không khóa, lật lại chính là khung cảnh vừa rồi.Streamer nhỏ mặc áo blouse trắng đang nhõng nhẽo, vẫn còn tương tác với fan, “Mọi người ơi, nếu thích Niệm Niệm, nhớ thả tim cho Niệm Niệm nha, Niệm Niệm yêu mọi người, arigato!”Chung Nghiêm không quen streamer nhỏ che mặt này, nhưng lại vô cùng quen thuộc với chiếc áo blouse trắng cậu đang mặc, còn có bức danh họa thời Thanh ở phía sau.Anh nghe giọng của streamer nhỏ, nhìn tần suất nhún nhảy của cậu. Cảm giác này quá kỳ lạ, phản ứng của Lương Tụng Thịnh lại càng chứng thực mọi suy đoán.Hóa ra, đứa trẻ mà Lương Tụng Thịnh ngày đêm tơ tưởng, lại là một tên nhõng nhẽo khiến hắn không thể chịu nổi?Chung Nghiêm: “…”Quả là một vật khắc chế một vật.Anh tắt điện thoại, nhìn sang Thời An đang ngơ ngác vô tội ở phía sau, rồi lại quay sang vỗ vai Lương Tụng Thịnh, “Chúng ta đổi chỗ đi, chuyện còn lại giao cho tôi.”Thấy anh tới, Thời An tủi thân, “Chủ nhiệm Chung, em làm sao vậy? Trưởng khoa Lương suýt chút nữa ăn tươi nuốt sống em rồi.”Chung Nghiêm: “Cậu phạm phải thiên điều rồi.”Thời An oan chết mất, “Em chỉ giúp bạn quay video thôi mà, thiên điều ở đâu ra chứ!”Bệnh viện cũng đâu có quy định không được làm việc này trong thời gian không làm việc, trưởng khoa Lương nổi giận cái kiểu gì vậy? Thật là quá đáng! Chung Nghiêm: “Cậu tự mình đâm đầu vào họng súng, đáng đời.”“Ý gì vậy, rốt cuộc em bị làm sao?” Thời An ngơ ngác như vịt nghe sấm, “Chủ nhiệm Chung, ít nhất cũng nói rõ cho em hiểu, chết cũng phải chết cho rõ!”“Muốn giữ mạng thì đừng hỏi nhiều, mấy thứ này sau này bớt xem lại.” Chung Nghiêm trả điện thoại cho cậu, “Vừa nãy cậu nói, bạn học của cậu kỳ nào cũng quay video?”“Ờ, cậu ấy là fan cuồng, không bỏ sót kỳ nào.” “Bây giờ cậu có cơ hội chuộc lỗi rồi đấy.”    Lương Tụng Thịnh dựa vào bên cửa sổ, trên bầu trời có những đám mây lớn, trong đầu anh là đủ loại hình ảnh của Dư Niệm.Một Dư Niệm nhõng nhẽo, một Dư Niệm đáng yêu, một Dư Niệm hát, một Dư Niệm nhảy, và cả một Dư Niệm vui vẻ hạnh phúc.Cậu ở trong màn hình khác hoàn toàn với những gì anh thấy ở ngoài đời, nhưng lại là con người thật nhất của cậu.Chung Nghiêm đến bên cạnh ghế, đưa tới một tờ giấy ghi chú và tai nghe bluetooth, “Video các kỳ trước Thời An đi xin rồi, đợi bạn học của nó xuống bàn mổ là sẽ gửi tới.”“Thằng nhóc đó là một kẻ hồ đồ, ăn nói không qua não, không có ác ý.” Anh vỗ vai Lương Tụng Thịnh, “Tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu, cậu ấy thật sự không biết.”Lương Tụng Thịnh: “Không sao, tôi không để bụng.” Chung Nghiêm chỉ vào tai, “Cậu xem đi, tôi đi đây.”Lương Tụng Thịnh mở tờ giấy, là tên của nền tảng livestream, còn có số phòng livestream của Niệm-chan.Lương Tụng Thịnh đăng ký tài khoản, đeo tai nghe vào, rồi đăng nhập lại.Anh có một khoảnh khắc khẩn trương, một cảm giác chưa từng có. Phòng livestream vẫn như mọi khi, Dư Niệm mặc nguyên chiếc áo blouse trắng, không hát cũng không nhảy, an tĩnh ngồi trên sofa, ôm gối dựa trả lời bình luận của cư dân mạng.“Không muốn lặp lại nữa đâu nha, Niệm-chan không có bạn trai nha, mọi người đừng gọi vợ nữa.”“Đây là phòng livestream xanh sạch, cosplay đồng phục thì được, nhưng nhảy thoát y thì không được đâu nha.”“Nói mấy lời xấu xa nữa, Niệm Niệm sẽ giận đó, còn gọi cảnh sát mạng tới nữa đó.”“Đúng vậy, mọi người mà cứ gọi bừa như vậy, ba của Niệm Niệm cũng sẽ rất tức giận đó, ba không muốn Niệm Niệm tùy tiện yêu đương đâu!” “Ừm ừm, đúng rồi đó, ba đi công tác xa rồi, phải mấy hôm nữa mới về.” “Đúng đó, Niệm-chan bây giờ đang ở nhà một mình.”“Niệm-chan rất dũng cảm, không sợ đâu.”“Ba tối hôm qua đã đi rồi, cũng không biết bao giờ mới đến nữa. Tuy ba nói là rất an toàn, nhưng Niệm-chan vẫn hơi lo lắng.”Dư Niệm trong màn hình rút điện thoại ra, “Thật ra hơi muốn hỏi ba đã đến đâu rồi, nhưng mới liên lạc không lâu, liên lạc nữa sẽ làm phiền ba mất.”「Tìm ba mà còn phải suy nghĩ nhiều vậy sao?」「Đúng đó, muốn tìm thì cứ tìm thôi!」“Không phải đâu, ba từ rạng sáng đến giờ toàn đang đi đường, ngồi máybay xong lại chuyển sang tàu hỏa, em sợ ba ngủ, không muốn đánh thức ba.”「Niệm Niệm ngoan quá đi.」「Ôi ôi ôi, chu đáo tỉ mỉ quá đi.」「Tôi cũng muốn có một đứa con như vậy.」「Thật lòng hỏi, ăn gì lớn mà có thể sinh ra được một em bé đáng yêu như vậy chứ? Muốn nuôi một bé u oaaaa.」Lương Tụng Thịnh thu nhỏ màn hình, nhấp vào giao diện tin nhắn.「Anh đang ở trên tàu, hơn một tiếng nữa sẽ đến Shigatse. Mọi thứ đều bình an.」Lương Tụng Thịnh ấn gửi, chưa đầy nửa phút, tiếng chuông tin nhắnvang lên trong tai nghe.Trong màn hình, Dư Niệm lấy điện thoại ra, “Suỵt, ba gửi tin nhắn cho em rồi nè!”「Oa ô! Đây là tâm linh tương thông à?」「Chắc chắn là ba cũng đang nhớ Niệm Niệm rồi.」Dù đang che mặt, chỉ cần nghe giọng nói thôi, cũng có thể cảm nhậnđược sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng của Dư Niệm.“Ba nói hơn một tiếng nữa sẽ đến, mọi thứ đều bình an rồi nè.” Dư Niệm vuốt ngực, “Vừa nãy căng thẳng chết đi được, ba bình an thì em yên tâm rồi.”Nửa phút sau, Lương Tụng Thịnh nhận được tin nhắn trả lời. Niệm Niệm: “Dạ, Lương tiên sinh chú ý an toàn.”Cùng một khoảng thời gian, nội dung tương tự, được nói ra bởi cùng một người, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác nhau.Rõ ràng đều là cậu, nhưng lại là hai con người hoàn toàn khác nhau. Cách nhau màn hình và hàng ngàn cây số, người quen trở nên xa lạ, trong xa lạ lại ẩn chứa sự quen thuộc.Dư Niệm đặt điện thoại xuống, tiếp tục trả lời bình luận của cư dân mạng.“Đúng vậy, ba bận rộn lắm, hay phải tăng ca, còn phải đi làm ca đêm nữa, cực khổ lắm luôn.”“Có lần ba mệt quá ngủ luôn trên sofa, quần áo cũng chưa thay, mắt đỏ hoe, Niệm Niệm xót lắm.”“Không được không được, không được nói cho mọi người ba em làm gì đâu!”“Dù sao ba cũng là một người vô cùng giỏi, lần này ba đi công tác, cũng là đang làm một chuyện siêu có ý nghĩa đó.”“Ba là giỏi nhất!” “Số một thiên hạ!”Ngọn lửa vô danh trong bụng bị mấy câu khen ngợi nũng nịu đó thổi cho tan thành mây khói.“Ôi chao ôi, không nói về ba nữa, nói chuyện khác đi.”“Ừm… chẳng hạn như, mọi người còn muốn xem Niệm Niệm biểu diễn cái gì nữa nè?”「Muốn xem Niệm Niệm mặc váy ngắn.」「Muốn Niệm Niệm hóa thân thành công chúa nhỏ.」「Muốn hôn hôn ôm ôm bế bổng.」「Muốn ôm Niệm Niệm của tôi xoay vòng vòng.」「Muốn ôm Niệm Niệm vào lòng ngủ.」「Niệm-chan là của tôi, không ai được cướp.」「Niệm Niệm gả cho em đi, em nhặt ve chai nuôi anh!」「Em có lương hưu, cho Niệm Niệm hết.」 Dòng bình luận tuôn như thác lũ.Lương Tụng Thịnh đeo tai nghe, mặt mày cau có, đôi lông mày nhíu chặt chưa từng giãn ra.Anh chú ý đến mấy ID spam nhiều nhất.【Làm chó của Niệm-chan】【Yêu Niệm Niệm trăm năm】【Bạn gái chính hiệu của Niệm-chan】【Niệm-chan☆Tình yêu đích thực】Anh nhấp vào từng người một, xem thông tin cá nhân.Thông tin cơ bản: 【Học sinh】【Học sinh trung học】【Đã kết hôn】【Học sinh tiểu học】Lại nhìn tuổi: Mười hai tuổi, mười bốn tuổi, sáu mươi tám tuổi, bảy tuổi. Lương Tụng Thịnh day day trán, thu lại bàn tay đang định báo cáo, rồi quay lại phòng livestream.「Lần sau có thể cosplay y tá không?」「A a a a y tá tuyệt vời!」「Được không, tôi cũng muốn xem y tá.」“Đồ y tá cũng đang nằm trong danh sách cân nhắc đó, nhưng mà đồ chưagửi đến, để hôm khác rồi nhảy nha.”「Thật hả? Thật sự có hả?」「U oaaaa yêu Niệm-chan.」「Niệm Niệm hiểu chúng ta muốn gì quá đi.」「Hồi hộp quá, xoa xoa tay nhỏ chờ đợi.」“Ôi chao ôi, đến giờ rồi, Niệm Niệm phải xuống sóng rồi.”「Đừng mà! Nói chuyện thêm chút nữa đi!」「Thêm năm hào nữa đi 【Đưa tiền xu】」「Tôi thêm 1 đồng nữa【Đưa hai đồng xu】」 “Không được, Niệm-chan còn phải đi học nhảy nữa.”“Vậy nha, mọi người hẹn gặp lại vào ngày mai, bái bai!”Dư Niệm xuống sóng rất nhanh, màn hình livestream chuyển đổi, trên màn hình chỉ còn lại thông báo của hệ thống.【Streamer đã xuống sóng, xin mời quay lại vào ngày khác nha.】【Quan tâm phòng livestream của streamer, có thể nhận được thông báo phát sóng của streamer sớm nhất đó.】Lương Tụng Thịnh tháo tai nghe ra, ấn vào theo dõi đặc biệt.    Dư Niệm thoát khỏi phòng livestream, hệ thống hiện kết quả PK.【208 vạn VS 38 vạn】Dư Niệm chiếm ưu thế rõ rệt.Đồng thời, cậu nhận được một tin nhắn riêng.【Hôm nay được gặp Niệm-chan rất vui, tuy thua rồi, nhưng rất vui được làm quen với cậu. /Tặng hoa】Người nhắn tin là streamer PK với Dư Niệm, tên là 【Tiểu Bãi】, DưNiệm nhấp vào trang cá nhân của cậu, hình như là học sinh trung học, cóhơn 8 vạn fan.Trên trang chủ cá nhân của Tiểu Bãi, ngoài video nhảy, còn đăng một vài hoạt động thường ngày.Hôm nay cậu cosplay hộ công, một nghề nghiệp bất ngờ. Dư Niệm lướt thêm vài trang, thì ra mẹ cậu là hộ công, có lẽ cậu muốn nhân cơ hội này để quảng bá cho công việc của mẹ mình.Cậu lại nhấp vào danh sách quan tâm của Tiểu Bãi, phần lớn là các video khoa học và học tập, streamer nhảy duy nhất mà cậu quan tâm, chính là cậu.Dư Niệm tiện tay ấn theo dõi lại, đồng thời trả lời tin nhắn riêng.【Niệm Niệm cũng rất vui khi được quen biết Tiểu Bãi nha! Tiểu Bãi và mẹ Tiểu Bãi đều là những người đáng yêu nhất trên thế giới. /Trái tim】 Thoát khỏi trang tin nhắn riêng, Dư Niệm liên lạc với bộ phận chăm sóckhách hàng chính thức, yêu cầu xóa những fan bất lịch sự trong phòng livestream.Trước đó, cộng đồng fan của Dư Niệm đã được cố định, mọi người đều rất hiểu cậu, nói chuyện cũng khá chú ý.Gần đây vì giải đấu PK, sự tiếp xúc tăng lên, rất nhiều người quan tâm mới ồ ạt kéo vào, những người kỳ quặc cũng bắt đầu nhiều lên, bình luận hôm nay quá là khoa trương, có lúc không thể kiểm soát được.Thoát khỏi ứng dụng, Dư Niệm nhấp vào thông tin tàu hỏa, dựa vào khoảng thời gian Lương Tụng Thịnh đưa, tra được chuyến tàu anh đi. Lịch trình hiển thị, thời gian đến Shigatse đúng giờ là 12 giờ 05 phút. Cậu tra nhiệt độ và thời tiết những ngày tới ở đó, tuy Lương Tụng Thịnh nói họ chỉ ở trạm y tế, nhưng cậu vẫn lo lắng.Độ cao như vậy chắc chắn sẽ rất lạnh, phản ứng cao nguyên cũng sẽ khó chịu lắm. Cũng không biết anh có mặc đủ ấm không, có mang theo bình oxy không nữa.    Tàu hỏa đến Shigatse đúng giờ, mọi người đều đến nhà khách gần nhất để nghỉ ngơi một lát, rồi sau đó mới đi xe buýt đến trạm y tế.Lương Tụng Thịnh nhắn tin báo bình an cho Dư Niệm nhưng không nhận được tin trả lời, gọi điện thoại cũng không ai nghe, anh mới nhớ ra cậu có lớp học nhảy.Lương Tụng Thịnh mở máy tính xách tay, kết nối với mạng nội bộ. Trong hộp thư có một email chưa đọc, là do Chung Nghiêm gửi.Bên trong có một file nén, file rất lớn.May mà mạng ở nhà khách khá tốt, Lương Tụng Thịnh giải nén rồi mở ra.Bên trong lưu trữ hơn một trăm video, đều được đặt tên theo kiểu【Niệm-chan livestream lần đầu 180205】, 【Niệm-chan livestream lần hai 180212】. Lương Tụng Thịnh mở video có tên 【Niệm-chan livestream lần đầu 180205】.Màn hình hiện ra nửa thân người, còn có tiếng lẩm bẩm nhỏ, hình ảnh bịmờ, rung lắc dữ dội.Khoảng ba phút, thiếu niên thân hình gầy gò che mặt hươu con xuất hiện trước mắt.Cậu vẫy tay với màn hình, “Chào mọi người, em là Niệm-chan, mọi người có thể gọi em là Niệm Niệm, em đến từ Dương… à không, cái này không cần nói. Ừm, làm lại làm lại.”Thiếu niên hắng giọng, “Chào mọi người, em là Niệm-chan, mọi người có thể gọi em là Niệm Niệm, năm nay em mười ba tuổi rồi, học lớp 7, hôm nay em mang đến một đoạn vũ đạo, hy vọng mọi người sẽ thích.” Cúi đầu thật sâu, thiếu niên bắt đầu nhảy trước màn hình.Cậu chăm chú nghiêm túc, cũng dễ dàng nhận ra sự căng thẳng.Kết thúc một bài, thiếu niên vội vàng bước đến trước màn hình, nhìn vào góc dưới bên trái, khóe miệng đang cong lên bỗng duỗi thẳng ra.“Sao không có ai vậy nhỉ.” “Thật sự nhảy tệ đến vậy sao?” “Rõ ràng đã luyện rất lâu rồi.”“Em cứ tưởng là cũng được chứ.”Vừa nói, vành mắt hươu con đã phủ một lớp màng nước, “Không ai đến xem, mọi người đều không thích Niệm Niệm.”Vài tin nhắn hiện lên ở góc dưới bên trái video.「Tôi đang xem, bạn nhảy rất tốt.」「Đẹp lắm, rất đẹp.」「Cố lên, sẽ có rất nhiều người thích bạn.」Hươu con chớp chớp mắt, những giọt nước mắt đã kết thành một chuỗitrên má.Cậu quay sang bên cạnh, nói với người ngoài ống kính, “Ông ơi, ông đừng có lừa cháu nữa, cháu biết người đó là ông mà.”“Hóa ra, vẫn chỉ có ông thích cháu.”“Ngoài ông ra, không ai thích Niệm Niệm cả.”Ngay sau đó, một bàn tay già nua xuất hiện trong video, kéo cậu bé đi. Màn hình không thấy người, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của thiếu niên và tiếng an ủi của người già.Khoảng năm phút sau, thiếu niên quay lại màn hình, đôi mắt long lanh ướt át sáng lên.“Ông ơi ông ơi, hình như có người đến đó ông, người đó còn hỏi cháu vì sao lại khóc nữa, nhưng rồi lại đi mất tiêu rồi.” Dư Niệm lau lau nước mắt, “Chắc là cháu vụng trộm khóc nên làm anh chị sợ chạy mất rồi, Niệm Niệm không khóc nữa, anh chị đến xem em nhảy đi.”Tiểu Dư Niệm lau khô nước mắt, theo điệu nhạc vui vẻ nhảy lên.Trong thời gian một bài hát, có bảy người lần lượt vào phòng livestream. Có người đi, có người đến, để lại vài dòng bình luận.「Em trai đáng yêu quá.」「Em trai nhảy giỏi quá.」「Em trai cố lên nha!」「Vũ công nhỏ tương lai.」Vành mắt Dư Niệm sáng long lanh, khóe miệng rạng rỡ tươi tắn, càngnhảy càng hăng say, “Cảm ơn mọi người, cảm ơn anh chị cô chú, Niệm Niệm sẽ cố gắng!”“Cảm ơn sự cổ vũ và yêu thích của mọi người.” “Niệm Niệm sẽ luôn nhảy.”Video kết thúc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.Chung Nghiêm đứng ở cửa, “Có chút phiền phức, trung tâm chỉ huy yêu cầu chúng ta phải qua đó ngay.”Từ nhà khách đến trạm y tế có hơn chục cây số, nơi này độ cao lớn, vào tháng mười đã sớm tuyết phủ trắng xóa.Hai mươi tám người lần lượt lên xe, Lương Tụng Thịnh mặc áo phao dày cộp, màn hình điện thoại là giao diện chat, Dư Niệm vẫn chưa trả lời.Xe lái về khu vực có độ cao lớn, đi thêm một đoạn nữa sẽ vào khu vực mất sóng.Lương Tụng Thịnh gọi điện thoại cho tài xế, “Niệm Niệm vẫn chưa tan học à?”Nghe đối phương nói, Dư Niệm hôm nay phải học bù các buổi học trước, phải bảy giờ tối mới tan học.Lương Tụng Thịnh gọi lại cho dì Hiền, “Hôm nay Niệm Niệm học đến bảy giờ mới tan, cơm làm muộn chút, dì nấu cho em ấy chút canh, ngày thường nhớ bổ sung thêm protein và vitamin.”Sau khi dặn dò mọi chuyện xong, Lương Tụng Thịnh thử gọi điện thoại cho Dư Niệm, như dự đoán, không ai bắt máy.Sóng càng ngày càng yếu, đợi khi quay lại không biết là bao lâu nữa, Lương Tụng Thịnh vội vàng soạn tin nhắn.    Sau một quãng đường dài, đoàn người đã đến nơi. Bệnh viện dã chiến được xây dựng ở khu vực cao nguyên, nhiệt độ thấp rét buốt, môi trường đáng lo ngại, thiết bị cũ kỹ.Số lượng giường bệnh có hạn, bệnh nhân bị thương nhẹ chỉ có thể ngồi chen chúc trên ghế. Tiếng than khóc của những người bị thương nặng vang lên rõ ràng, tình hình rất nan giải.Mọi người không có thời gian oán trách, tuân theo sự sắp xếp, nhanh chóng bắt tay vào công việc.Lương Tụng Thịnh đang làm sạch vết thương cho bệnh nhân thì trợ lý thực tập vội vàng chạy đến, “Các thầy ơi, trên kia gọi điện xuống rồi. Ở độ cao 5000 mét phát hiện một khu vực bị thiên tai.”“Mười hai người bị nạn đều có các mức độ thương tích khác nhau. Bao gồm hai người già và ba trẻ em, có một đứa bé ba tuổi tình hình rất nguy kịch. Đội cứu hộ đã đến nơi nhưng không có bác sĩ chuyên nghiệp, họ không xử lý được. Cần điều động hai đến ba nhân viên y tế đến hỗ trợ.” “Chỗ này đang rối tung cả lên đây này, đâu ra thời gian mà đi hỗ trợ.” Chung Nghiêm bực bội, “Bác sĩ ở khu vực khác đâu, tìm họ đi!”Thực tập sinh thở hồng hộc, “Thầy ơi, bên đó đang rất gấp, cần câu trả lời ạ.”Chung Nghiêm là người phụ trách đội hỗ trợ của tỉnh, “Chẳng phải đã nói là chỉ đóng quân ở bệnh viện sao, chưa gì đã đổi ý rồi? Bọn họ có nghĩ đến hậu quả không? Mạng sống của bác sĩ y tá không phải là mạng sống à?”Thực tập sinh không biết trả lời ra sao, chỉ có thể truyền đạt chỉ thị của cấp trên, “Thầy ơi, xe của đội cứu hộ đến rồi, đang đợi ở bên ngoài ạ.” Chung Nghiêm hất tay, “Thích đợi thì cứ đợi, chúng tôi không đi.” “Mười hai mạng người, ba đứa trẻ, trong đó có một bé đang nguy kịch.” Thực tập sinh đỏ cả mắt, “Chủ nhiệm Chung, do dự nữa là thật sự không kịp đâu.”“Mẹ nó! Tôi thật sự hết nói nổi.” Chung Nghiêm ném găng tay y tế xuống, tìm hai cái đồng hồ định vị, đảo mắt nhìn quanh mấy bác sĩ đi cùng.Anh lầm bầm một tràng rồi đeo đồng hồ vào cổ tay trái.Lương Tụng Thịnh giật lấy đồng hồ định vị, “Cậu làm gì vậy?”“Còn làm gì nữa, tuân theo chỉ thị của cấp trên, phục tùng sự sắp xếp của lãnh đạo.” Chung Nghiêm qua giật, “Nhanh lên, chậm nữa là cái đám cứu hộ đó làm ồn chết được.”Lương Tụng Thịnh: “Trên kia yêu cầu hai đến ba người.”Chung Nghiêm chỉ vào thực tập sinh, “Nhìn cái bộ dạng này xem, cắm ống thở trong phòng máy lạnh mà đã kêu oai oái, cậu trông chờ bọn họ đi tiền tuyến à?” “Em đi cứu người, không phải trông trẻ.”Thời An là người đầu tiên xông lên, “Chủ nhiệm Chung, đừng xem thường người khác, em làm được, em đi cùng với thầy!”Những sinh viên nội trú khác cũng hùa theo, “Chủ nhiệm Chung, em cũng đi!”“Còn có em nữa, em không cần thầy trông.” “Thầy Chung, em biết cắm ống thở ạ.”“Câm hết miệng cho tôi.” Chung Nghiêm mặt lạnh, “Đến lượt các cậu lên tiếng à, nên làm gì thì đi làm đi!”Lương Tụng Thịnh quá hiểu Chung Nghiêm, miệng dao găm lòng đậu hũ, người này là số một thiên hạ.“Cậu nói đúng, thực tập sinh thiếu kinh nghiệm.” Lương Tụng Thịnh đeo đồng hồ định vị vào tay, “Tôi đi.”Một chiếc đồng hồ khác bị Từ Bách Chương giật lấy, “Tôi đi cùng với bác sĩ Lương.”“Đi cái đầu cậu, cả hai người các cậu chẳng phải vừa mới…” Chung Nghiêm ngừng lại, rồi lại nhớ đến tính khí quái gở của hai người này, “Được được được, ba chúng ta cùng đi.”Nhưng tìm mãi, trong tủ đồ chỉ có hai cái đồng hồ định vị.Tình hình ở vùng cao nguyên rất nghèo nàn, một khi lạc đường sẽ rất nguy hiểm.Chung Nghiêm chỉ định một sinh viên nội trú, “Đi kho lấy thêm một cái đồng hồ định vị nữa.”Sinh viên nội trú gãi đầu, “Chủ nhiệm Chung, kho ở đâu ạ?” Chung Nghiêm hỏi một vòng, không ai biết.“Tôi thật sự hết nói nổi với bọn cậu, có ích lợi gì chứ!” Chung Nghiêm vừa chạy được vài bước lại quay lại, nhìn chằm chằm Lương Tụng Thịnh và Từ Bách Chương, “Hai cậu chờ đấy, không được nhúc nhích.” Lương Tụng Thịnh: “Ừ, cậu đi đi.”Từ Bách Chương: “Đi nhanh về nhanh.”Chung Nghiêm không yên tâm, lại kéo Thời An đến, “Nhìn chằm chằm hai người bọn họ cho tôi, mắt cũng đừng có mà nháy.”Đợi khi Chung Nghiêm hớt hải trở về, ngoài nhiệt độ lạnh lẽo, trong sảnh chỉ còn lại Thời An đang ngơ ngác lo lắng.Thằng nhóc hồ đồ lo lắng đến mức cả đám tóc vàng cũng xù lên, “Chủ nhiệm Chung, em thật sự đã cản rồi, nhưng mà trưởng khoa Lương và trưởng khoa Từ căn bản không nghe lời em, em, em thật sự là, em…” “Không cần giải thích, không trách cậu.”Đừng nói là một sinh viên nội trú, những chuyện hai người kia muốn làm, ông trời xuống đây cũng vô dụng. Chung Nghiêm hỏi: “Trước khi đi bọn họ có để lại lời gì không?” “Trưởng khoa Lương bảo em phải học khôn ra.”“Trưởng khoa Từ thì vỗ vai em, còn bảo em…” Thời An cọ cọ mũi, “Ngoan ngoãn đi theo thầy.”Chung Nghiêm nắm chặt tay, “Hai cái tên khốn nạn này!” Vì cái tình cảm tám đời này,Định trả đến bao giờ? Đồ rùa!    Dương Thành.Thời gian trước giáo viên dạy nhảy của Dư Niệm đi nước ngoài thi đấu, các buổi học buộc phải tạm dừng.Gần đây cô giáo đã về, đúng dịp Quốc Khánh nghỉ lễ, các buổi học nhảy được sắp xếp rất dày đặc.Tan học, Dư Niệm thay quần áo xong, trời đã tối, cậu xoa xoa bụng rồi lướt điện thoại.Có ba cuộc gọi nhỡ của Lương Tụng Thịnh, Dư Niệm gọi lại bên kia báo không thể kết nối.Cậu nhấp vào tin nhắn.Lương tiên sinh: “Sắp đến khu vực mất sóng rồi, em ăn uống đầy đủ, chú ý sức khỏe.”Phía sau còn có một tin nhắn nữa. Lương tiên sinh: “Ngoan, đợi anh về.”Ánh mắt Dư Niệm dừng lại ở tin nhắn cuối cùng.Bảo mình đợi anh về, nhưng lại không nói bao giờ về. Rốt cuộc đến bao giờ mới về.    Giải đấu streamer đang diễn ra vô cùng sôi nổi, Dư Niệm vì muốn sắp xếp nhiều buổi học nhảy hơn, nhân lúc Lương Tụng Thịnh không có ở nhà, trong điều kiện cho phép, cậu đã dùng một ngày để thi đấu hết ba trận PK còn lại.Theo lời Dương Chi Kỳ, cậu chính là ỷ có nhiều fan nên muốn làm gì thì làm.Về lý thuyết, một ngày liên tiếp livestream ba lần, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lượng fan, nhưng mỗi trận của Dư Niệm vẫn nghiền ép với ưu thế tuyệt đối, trở thành tuyển thủ đầu tiên của khu vực vũ đạo hoàn thành trận PK.Kỳ nghỉ còn ba ngày, Dư Niệm ban ngày đi học nhảy, buổi tối thì nghe livestream của Thanh Phong. Không rõ nguyên do, cậu có cảm giác những ngày này Thanh Phong đại đại luôn có vẻ nặng trĩu tâm sự.Kỳ nghỉ trôi đến ngày cuối cùng, cũng là ngày thứ tư Lương Tụng Thịnh rời đi. Ngoài những tin nhắn nhận được hai ngày trước, Lương Tụng Thịnh không liên lạc lại với cậu lần nào nữa.Mỗi tối Dư Niệm đều thử gọi điện thoại nhưng điện thoại luôn trong tình trạng không liên lạc được, tin nhắn cũng không đổi lại được hồi âm.Cậu xem lại tin nhắn của Lương Tụng Thịnh, càng xem càng sốt ruột, càng sốt ruột trong lòng lại càng khó chịu.Dư Niệm đứng ngồi không yên, chạy ra ban công, “Dì Hiền ơi, gần đây Lương tiên sinh có liên lạc với dì không ạ?”Dì Hiền ngẩng cổ lên phơi ga giường, “Có liên lạc mấy hôm trước.” Tim Dư Niệm thình thịch đập, “Anh ấy thế nào rồi, có nói gì không ạ?”“Cậu ấy bảo con đi học nhảy về muộn, nên làm cơm muộn một chút, còn bảo nấu cho con chút canh để bổ sung dinh dưỡng, buổi tối hâm sữa cho con uống.” Dì Hiền nghĩ nghĩ, “À à, còn bảo là nhắc con không được ngủ quá muộn, phải chú ý nghỉ ngơi.”Dư Niệm mím môi, “Vậy anh ấy gọi điện vào ngày nào ạ?”“Để dì xem nào.” Dì Hiền lau khô nước trên tay, lấy điện thoại ra, “Đúng rồi, là ngày 4, bác sĩ Lương vừa gửi lương cho dì, còn gửi thêm 500 tệ nữa.”Dư Niệm xem lại lịch sử trò chuyện với Lương Tụng Thịnh.Là cùng một ngày, vậy là vẫn không có tin tức mới nhất của anh. Cùng lúc đó trên tivi đang phát sóng bản tin thời sự trực tiếp.Giọng của người dẫn chương trình vang vọng trong phòng khách, “Tin mới nhất của đài. Gần đây, đội cứu hộ đến Shigatse đã gặp phải tuyết lở, tình hình rất nguy kịch. Được biết, trong số những người mất liên lạc có mười hai người bị thương, mười thành viên đội cứu hộ, còn có hai bác sĩ hỗ trợ.”“Hai bác sĩ này đều là những nhân viên chủ chốt của bệnh viện tỉnh, có nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng, hiện tại đội cứu hộ đang cố gắng hết sức tìm kiếm, đài của chúng tôi cũng sẽ tiếp tục theo dõi.”Dì Hiền lùi lại hai bước, lưng dựa vào mép bàn, “Shigatse? Dì nhớ là, bác sĩ Lương hình như đi Shiga… ơ Niệm Niệm, Niệm Niệm con đi đâu vậy?”Giọng dì Hiền không đuổi kịp bước chân của Dư Niệm, cậu chạy lên lầu, run rẩy gọi điện thoại cho Lương Tụng Thịnh.Một cuộc hai cuộc ba cuộc vô số cuộc, cho dù thử bao nhiêu lần, điện thoại cũng chỉ báo không liên lạc được. Nhưng ngoài số điện thoại, cậu không có bất kỳ phương thức liên lạc nào của Lương Tụng Thịnh.Bỗng nhiên Dư Niệm nhớ ra điều gì đó.Cậu tìm danh thiếp của Lương Tụng Thịnh ra, gọi vào số cố định trên đó.Trong ống nghe truyền đến giọng nữ dịu dàng, “Xin chào, khoa ngoại thần kinh.”“Xin hỏi, chị có biết tình hình hiện tại của bác sĩ Lương Tụng Thịnh không?”Đối phương khựng lại một chút, “Anh là ai?”“Tôi, tôi là người nhà của Lương Tụng Thịnh, tôi muốn biết anh ấy thế nào rồi.”“Xin lỗi, bác sĩ Lương hiện tại không có ở bệnh viện.”Dư Niệm: “Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi, hai bác sĩ mất liên lạc trong bản tin có phải là anh ấy không?”“Tôi rất tiếc, tôi không rõ.”Dư Niệm lòng như lửa đốt, “Vậy ai rõ, làm ơn cho tôi biết.” “Xin lỗi, tôi cũng không biết.”“Anh ấy bảo tôi đợi anh ấy, nhưng tôi đã đợi rất lâu rồi, anh ấy vẫn chưa về, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tôi còn phải đợi bao lâu nữa.” Dư Niệm nghẹn ngào, “Chị ơi, cầu xin chị, chị nói cho tôi biết có được không?” Giọng bên kia cũng mềm đi không ít, “Em trai, chị có thể hiểu tâm trạng của em, nhưng chị thật sự không biết.”Dư Niệm cuộn người lại, ngồi ở góc giường, “Chị có thể cho em số điện thoại của bác sĩ nào khác không, em tự mình hỏi.”“Em trai à, không phải chị không cho em, mà là bên đó không có sóng điện thoại, không liên lạc được với bất kỳ bác sĩ nào cả.”Dư Niệm lo lắng nhưng bất lực, “Vậy chị cho em địa chỉ, em tự mình đến đó tìm.”“Em trai ơi, tình hình bên đó rất nguy hiểm, xin em đừng hành động bốc đồng, tình hình của em chị sẽ giúp đăng ký, một khi có tin tức của bác sĩ Lương, chúng tôi sẽ thông báo ngay cho em.”“Nhưng em không đợi được nữa rồi. Chị ơi, em cầu xin chị, chị nói cho em biết đi mà!”“Xin lỗi em trai, bệnh viện bây giờ rất bận. Em phải bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng làm chuyện bốc đồng, vậy nha.”Thậm chí đến cả lời tạm biệt cũng không có, Dư Niệm nghe thấy tiếng tút bận của điện thoại.Trong buổi sáng đầy nắng, âm thanh đó lại trở nên lạnh lùng và vô tình. Ngay sau đó, Dư Niệm nhận được một tin nhắn lạ. 「Xin lỗi em trai, bệnh viện có camera giám sát và nghe lén, chị tiết lộ quá nhiều sẽ bị xử phạt. Nhưng tình hình của bác sĩ Lương chị thật sựkhông biết. 0892-12345678, đây là số điện thoại của trung tâm cứu trợ địa phương, chị chỉ có thể giúp được đến đây thôi, hy vọng bác sĩ Lươngbình an trở về.」「Cảm ơn chị.」Dư Niệm lau sạch nước mắt, gọi vào số điện thoại đó.Bên kia bắt máy rất nhanh, “Xin chào.”Dư Niệm: “Xin hỏi có phải là trạm cứu trợ của bệnh viện tỉnh không ạ?” “Đúng vậy.”Dư Niệm nín thở, nắm chặt điện thoại, “Xin chào, tôi, tôi là người nhà của bác sĩ Lương Tụng Thịnh, xin hỏi hiện tại anh ấy thế nào rồi?” “Lương Tử Thần?”Có thể nói ra tên Tử Thần, chắc chắn rất quen thuộc với Lương Tụng Thịnh.Dư Niệm rất kích động, “Tôi không phải cháu trai của anh ấy, tôi là người nhà khác.”“Người nhà khác?” Người đàn ông đối diện dừng lại hai giây, “À đúng rồi, sao tôi lại quên mất cậu nhỉ. Vị hôn phu nhỏ?”Trong lòng Dư Niệm đánh thùm thụp, cậu chui vào trong chăn, vùi mặt vào đầu gấu, “Ừm, là tôi.”“Ồ, có chuyện gì sao?”“Bác sĩ Lương thế nào rồi? Hai bác sĩ mất liên lạc trên bản tin, không phải là anh ấy chứ?”“Không phải, cậu ấy không sao, đang bận rộn đây.”Hơi thở căng thẳng của Dư Niệm cuối cùng cũng được thả lỏng, “Anh có thể để anh ấy nghe điện thoại được không?”“Cậu ấy không có ở trung tâm y tế, đi xuống thôn rồi.”Trái tim Dư Niệm lại lần nữa thắt lại, “Vậy khi nào thì anh ấy về?” “Cái này khó nói lắm, phải xem tình hình bên đó thế nào. Nếu tốt thì có thể về trong ngày, không tốt thì phải muộn hơn.”Dư Niệm im lặng vài giây, lạnh lùng nói, “Anh thật sự không lừa tôi sao?”Đối phương cũng không chịu thua, “Tôi lừa cậu làm gì?”Trong mắt Dư Niệm ngấn lệ, “Nhưng tôi cảm thấy anh chính là đang lừa tôi.”“Vị hôn phu nhỏ à, tuy tôi chưa gặp cậu, nhưng tôi và bác sĩ Lương nhà cậu có mười mấy năm giao tình, nếu cậu ấy thật sự xảy ra chuyện, tôi còn có tâm trạng mà ngồi đây trò chuyện với cậu sao?” Dư Niệm rất muốn tin tưởng, nhưng lại thấy sơ hở đầy rẫy, “Vậy anh thề đi.”“Được, tôi lấy nhân cách của mình, và sự nghiệp của mình ra thề, Lương Tụng Thịnh rất bình an.”Dư Niệm: “Anh tên gì?”“Khoa cấp cứu bệnh viện tỉnh, Chung Nghiêm.”“Tôi nhớ rồi, bác sĩ Chung.” Dư Niệm mang theo chút cảnh cáo, “Nếu lừa tôi, thì, thì anh cứ chờ đó, nhất định tôi sẽ không tha cho anh!” Chung Nghiêm nhìn vào chiếc điện thoại đã bị cúp máy, xì một tiếng, “Thằng nhóc con, nanh nọc ghê gớm, hù dọa ai chứ.”“Sao thầy lại lừa cậu ấy?” Thời An nghe hết từ đầu đến cuối, mặt mày nhăn nhó, “Thầy chính là lừa cậu ấy rồi!”Hai bác sĩ mất liên lạc, rõ ràng là trưởng khoa Lương khoa ngoại thần kinh, và trưởng khoa Từ khoa y học cổ truyền.“Nếu không thì sao, nói cho cậu ta biết sự thật à? Nói rằng Lương Tụng Thịnh đã mất liên lạc hai ngày rồi, mà tình hình ở nơi xảy ra sự việc thì vô cùng hiểm nghèo, ngay cả tư cách cứu người chúng ta cũng không có?”Chỉ có thể ngồi chờ, không thể làm gì cả.“Là một nhân viên y tế, thông báo tình hình kịp thời cho người nhà, chẳng phải là trách nhiệm cơ bản sao?” Thời An nghĩa chính từ nghiêm, “Người nhà có quyền được biết và đồng ý!”“Bác sĩ là bác sĩ, bạn bè là bạn bè, Lương Tụng Thịnh không phải là bệnh nhân của tôi, mà thằng nhóc đó cũng không phải là người nhà của bệnh nhân tôi.” Chung Nghiêm nén giận, “Bớt con mẹ nó cái trò đánh tráo khái niệm đi cho tôi!”“Vậy cũng không thể lừa người ta được! Thầy có từng nghĩ, nếu đương sự biết thầy đang lừa cậu ấy, thì sẽ có cảm giác gì không? Thầy đã từng nghĩ sau khi cậu ấy biết sự thật thì sẽ đau lòng đến mức nào chưa?” Thời An nghiến răng, mặt đỏ bừng bừng, “Hơn nữa, thầy còn phát lời thề độc như vậy!”Chung Nghiêm nghiêm túc, “Vậy cậu đã nghĩ, cậu ta biết sự thật sẽ làm gì chưa?”Anh lại nói, “Khóc lóc ầm ĩ, đau khổ đến mức không muốn sống, thậm chí còn bốc đồng chạy đến đây, bất chấp sự phản đối của bất kỳ ai để đi tìm anh ta? Rồi lại chôn vùi thêm một mạng người dưới tuyết, vậy là đúng chứ gì?”Thời An không cam tâm, nhưng không tìm ra lời phản bác.Chung Nghiêm: “Chính vì tôi đã nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy, nên tôi mới lừa cậu ấy.” Đánh đổi cả sự nghiệp và nhân cách, cũng phải lừa cậu.Điều quan trọng hơn là, anh nói như vậy, hoàn toàn là dựa trên ý nguyện của Lương Tụng Thịnh. Anh tuyệt đối không muốn để thằng nhóc đó biết sự thật, sinh ra những lo lắng vô ích.Thời An nắm chặt tay, “Thầy không lo lắng sao? Nhỡ đâu trưởng khoa Lương thầy ấy thật, thật sự có chuyện gì.”“Đương nhiên tôi lo.”Sự mất liên lạc của hai người bọn họ, đối với sinh viên thực tập mà nói, là mất đi hai người thầy giỏi nhất; đối với bệnh viện mà nói, là mất đi hai nhân viên ưu tú; nhưng đối với anh mà nói, mất đi là những người bạn, những người anh em, thậm chí là người nhà đã cùng nhau trải qua mười mấy năm gian khổ.“Nhưng cái sự lo lắng vô nghĩa này có ích gì sao?”“Là một bác sĩ lâm sàng, tâm lý ổn định còn quan trọng hơn kỹ thuật vững vàng, càng đối mặt với hiểm cảnh càng phải giữ được bình tĩnh mà lo cho đại cục, đó là có trách nhiệm với bệnh nhân.” Chung Nghiêm chỉ vào ngực cậu, “Cũng là có trách nhiệm với chiếc áo blouse trắng này của cậu.”Thời An cúi đầu, đè nén cơn giận xuống.“Ngoài việc lo cho đại cục, quan trọng hơn là sự tin tưởng. Giống như trong ca phẫu thuật lâm sàng, tin tưởng người phụ mổ thứ nhất và phụ mổ thứ hai của cậu vậy.” Chung Nghiêm kiên định nghiêm túc, “Tôi tin tưởng người phụ mổ thứ nhất và thứ hai của mình, cũng giống như vậy, tôi cũng tin tưởng hai người bọn họ.”Bọn họ đều là những bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm cứu hộ, đối mặt với khó khăn và nguy hiểm, khả năng tự cứu và sinh tồn của họ còn cao hơn người bình thường.Họ mang theo vật tư cứu thương, chỉ cần không bị thương quá nặng, thì trụ được một tuần cũng không thành vấn đề.Sự phẫn nộ của Thời An dần dần dịu lại, sự tò mò càng không thể che giấu được, “Chủ nhiệm Chung, cái người vừa gọi điện thoại, thật sự là vị hôn phu của trưởng khoa Lương sao?”Chung Nghiêm không giấu giếm, “Đừng có đi nói lung tung, để cả bệnh viện náo loạn lên đấy.”“Không nói, tuyệt đối giữ bí mật.” Thời An gật đầu, “Nhưng mà nghe giọng cậu ấy, hình như tuổi không lớn lắm, cứ non nớt thế nào ấy.” Thời An nuốt nước bọt, lại lén lút tiến lại gần, “Trưởng khoa Lương không lẽ có khuynh…”“Đừng có nói linh tinh, cậu ta trưởng thành rồi.” Chung Nghiêm đè sấp một chồng bệnh án dày cộp xuống, “Đi, sắp xếp lại đi.” Thấy Thời An chạy đi, Chung Nghiêm mở màn hình điện thoại, trên đó là định vị và theo dõi nhịp tim của hai người.Chức năng cơ thể của họ đang dần suy giảm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể duy trì được.Chung Nghiêm dựa vào định vị để tìm kiếm khu vực, Lương Tụng Thịnh chắc đang ở trong hang động, còn khu vực của Từ Bách Chương là điểm mù, có lẽ khó khăn hơn một chút.Theo dự báo thời tiết, hết đêm nay, bão tuyết sẽ kết thúc, đội cứu hộ có thể vào núi tìm kiếm.Vấn đề trước mắt là môi trường khắc nghiệt, còn có những vết thương ngoài da nghiêm trọng.Chung Nghiêm nghiến răng, tất cả phải cố trụ lại cho tôi. Mạng sống của các cậu, là tôi dùng mạng của mình đổi lấy, Tuyệt đối không được chết!    Lương Tụng Thịnh tựa lưng vào vách hang động thô ráp, trên cánh tay trái của anh quấn băng gạc, xung quanh vương vãi tăm bông y tế, đồ cầm máu, còn có một vài túi truyền dịch rỗng.Anh mang theo đồ cấp cứu, nhưng lại thiếu thức ăn, may mà có nước muối sinh l.ý và glucose.Tuyết lở xảy ra sau khi họ đến thôn, ít nhất là mạng sống của đứa bé đó đã được cứu.Gió ngoài hang động gào thét, không biết bao giờ tuyết mới ngừng. Lương Tụng Thịnh mở điện thoại, không có sóng, điện thoại chỉ còn hai phần trăm pin. Anh tìm ra video đã sao chép trước đó, tùy ý mở một cái. Thời gian đặt tên file là tháng 8 năm nay.Trong video, bối cảnh là phòng ngủ của ông Dư Niệm, Dư Niệm cúi đầu, ngồi trên tấm thảm lông dài.“Hôm nay em không muốn nhảy, chỉ muốn nói chuyện thôi.”Màn hình hiển thị, lúc đó là ba giờ sáng, không phải là giờ livestream cố định của Dư Niệm. Cậu đã cài đặt chế độ cấm bình luận, số người xem trực tuyến nhiều nhất chỉ có mười người.Vành mắt hươu con ướt đẫm, cậu không nhìn vào màn hình, mà giống như đang tự nói với chính mình.“Ở nhà trống trải quá.”“Sau này chỉ còn lại một mình Niệm Niệm thôi.”Tim Lương Tụng Thịnh nhói lên, anh mới nhận ra đó là ngày ông của Dư Niệm qua đời.“Không được không được, không khóc không khóc.” “Niệm Niệm đã hứa với ông rồi, không được khóc.” “Ông đang nhìn trên trời đó, ông không thích Niệm Niệm khóc.” Dư Niệm liên tục lắc đầu, “Đừng khóc, đừng khóc nữa, đừng để ông phải lo lắng.”Hươu con trong màn hình cố gắng lau nước mắt, cậu ôm chân, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.“Nhưng một mình cô đơn quá, đến buổi tối lại rất sợ.”“Còn có rất nhiều người xấu, cứ gọi điện cho em, hoặc là nhân lúc bảo vệ không chú ý mà gõ cửa nhà.”“Những lời họ nói em không hiểu, cũng không muốn nghe, nhưng em không muốn một mình, không muốn bị theo dõi nữa.”“Không đúng không đúng.” Dư Niệm ưỡn thẳng lưng, “Ông đã nói rồi, sau khi ông đi sẽ có người đến đón em mà.”“Ông bảo em ở nhà ngoan ngoãn chờ đợi, rất nhanh sẽ có người đến đón em về nhà.” Dư Niệm cắn môi để kìm nén tiếng nấc, “Em đợi rồi, em đang đợi mà, ông ơi con thật sự đang đợi mà.”“Nhưng ông ơi, còn phải đợi bao lâu nữa.”“Trời tối quá, vừa nhắm mắt lại, khắp nơi đều là ma quỷ.”“Ông ơi, con sắp không đợi được nữa rồi.” Dư Niệm ôm đầu gối, không thể kìm được tiếng khóc, “Ông ơi, anh ấy đang ở đâu, có phải là quên đón con rồi không?”“Ông ơi, con buồn ngủ quá, con nhớ ông…” “Con muốn có ai đó đến đón con rời khỏi đây.” Hình ảnh kết thúc trong tiếng khóc.Màn hình đen kịt, sâu không thấy đáy.Lương Tụng Thịnh nhét điện thoại vào túi trong, rồi dùng sức ấn vào ngực.Niệm Niệm, đợi anh.Tác giả có điều muốn nói:Đưa em về nhà, không bao giờ để em một mình nữa. Hu hu hu, ôm Niệm bảo bối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Số ký tự: 0