Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều
Chương 1
Lý Ôn Tửu
2024-07-15 17:42:27
“Không rảnh, thật sự không rảnh.” Túc Úc gác chân lên bàn, ngồi như gãy xương nhìn hai cái giường em bé với vẻ mặt uể oải.
“Làm gì đâu mà không rảnh chứ? Anh Úc, cứu một mạng người hơn xây bảy chùa. Chuyện này phải dựa vào anh đó…” Cậu trai trong điện thoại thấy không nói được nữa: “Bây giờ anh đang làm gì đó? Hồi sáng anh còn nói hôm nay rảnh mà?”
Đứa trẻ nằm trên giường em bé màu hồng-xanh lật người. Túc Úc cầm một quyển vở ghi vật lý trung học nâng cao, vừa nghe điện thoại vừa cầm bút bôi bôi vẽ vẽ, vẽ một vòng tròn lớn trên bản vẽ điện áp cực kỳ trôi chảy. Anh ấy nghe tiếng lải nhải trong điện thoại, mất kiên nhẫn giải thích: “Cha tao tăng ca, tao phải trông em.”
Cậu trai ồ một tiếng; “Sao cha anh lại tăng ca?”
Đúng vậy, cha tăng ca đột ngột kéo anh ấy khỏi biển học mênh mông, ban lệnh rõ ràng bảo anh ấy phải trông em trai.
Khó lắm anh ấy mới dỗ được một đứa ồn ào ngủ, bây giờ còn một đứa vẫn mở to mắt.
Túc Úc thở dài: “Mày cầu nguyện cho bản thân đi.”
“Đừng mà anh! Anh rủ lòng từ bi cứu em đi, thua trận bóng này là em phải bao thằng cháu rùa kia ăn ở căn tin một tháng đó… Ăn căn tin là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn…” Cậu trai thấy có vẻ vô vọng nên nói: “Vở ghi chép, em sẽ đi mượn vở ghi chép của học thần cho anh.”
Túc Úc chợt tươi tỉnh hẳn: “Mày nói thật hả? Mày mượn được ư?”
“Được mà!” Cậu trai đảm bảo: “Em gái ruột của học thần là bạn học của em gái em. Em sẽ mở đường cứu nước, mượn được!”
Túc Úc nghe vậy hào hứng hẳn, đứng bật dậy quay đầu nhìn tình hình bên chỗ giường trẻ em. Thằng nhóc hay quấy khóc đã ngủ say, đứa còn lại thì mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh ấy.
“Cúp máy trước đi, lát nữa nói.” Anh ấy nhìn chằm chằm nó một hồi, sau đó kéo cái chăn bên cạnh, nhét tay thằng nhóc vào, nhìn nó nằm thẳng thớm rồi mới vươn tay che mắt nó lại.
Lúc Túc Lê tỉnh lại chỉ cảm thấy mắt hơi ngứa, cậu không khỏi đưa tay đẩy thứ đang che mắt mình ra. Ánh sáng cam chói chang và thiếu niên mặc đồ kỳ lạ đập vào mắt cậu. Đầu cậu đau như búa bổ, cơ thể như bị tảng đá nặng đè lên, ký ức mơ hồ lập tức phá vỡ sự đề phòng của cậu.
Chỉ trong nháy mắt, cậu đã liên kết được thiếu niên trước mặt vào ký ức của mình.
Người này tên Túc Úc, là anh trai hiện giờ của cậu.
Từ khi mở mắt chào đời vào thế giới khác người này, cậu vẫn chưa tỉnh lại từ trạng thái hỗn độn. Tiếng khóc nỉ non của trẻ con, tiếng nói chuyện của Nhân tộc, cách giao tiếp kỳ lạ… Lượng thông tin khổng lồ ngập tràn ý thức vốn mơ hồ của cậu. Cậu cứ mơ màng trải qua hai năm cho đến bây giờ mới khôi phục ý thức, sắp xếp rõ ràng lại mọi việc.
Cậu vốn là con phượng hoàng thuần huyết duy nhất còn sót lại trong trời đất, độ kiếp thất bại nên thần hồn ra sức chạy trốn, vọt vào dòng thời không hỗn độn. Cậu cũng không biết mình đã phiêu đãng bao lâu rồi mới vào thế giới xa lạ này, đầu thai thành con của gia đình này.
Đầu thai thành con của một gia đình bình thường, trở thành con của Nhân tộc.
“Làm gì đâu mà không rảnh chứ? Anh Úc, cứu một mạng người hơn xây bảy chùa. Chuyện này phải dựa vào anh đó…” Cậu trai trong điện thoại thấy không nói được nữa: “Bây giờ anh đang làm gì đó? Hồi sáng anh còn nói hôm nay rảnh mà?”
Đứa trẻ nằm trên giường em bé màu hồng-xanh lật người. Túc Úc cầm một quyển vở ghi vật lý trung học nâng cao, vừa nghe điện thoại vừa cầm bút bôi bôi vẽ vẽ, vẽ một vòng tròn lớn trên bản vẽ điện áp cực kỳ trôi chảy. Anh ấy nghe tiếng lải nhải trong điện thoại, mất kiên nhẫn giải thích: “Cha tao tăng ca, tao phải trông em.”
Cậu trai ồ một tiếng; “Sao cha anh lại tăng ca?”
Đúng vậy, cha tăng ca đột ngột kéo anh ấy khỏi biển học mênh mông, ban lệnh rõ ràng bảo anh ấy phải trông em trai.
Khó lắm anh ấy mới dỗ được một đứa ồn ào ngủ, bây giờ còn một đứa vẫn mở to mắt.
Túc Úc thở dài: “Mày cầu nguyện cho bản thân đi.”
“Đừng mà anh! Anh rủ lòng từ bi cứu em đi, thua trận bóng này là em phải bao thằng cháu rùa kia ăn ở căn tin một tháng đó… Ăn căn tin là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn…” Cậu trai thấy có vẻ vô vọng nên nói: “Vở ghi chép, em sẽ đi mượn vở ghi chép của học thần cho anh.”
Túc Úc chợt tươi tỉnh hẳn: “Mày nói thật hả? Mày mượn được ư?”
“Được mà!” Cậu trai đảm bảo: “Em gái ruột của học thần là bạn học của em gái em. Em sẽ mở đường cứu nước, mượn được!”
Túc Úc nghe vậy hào hứng hẳn, đứng bật dậy quay đầu nhìn tình hình bên chỗ giường trẻ em. Thằng nhóc hay quấy khóc đã ngủ say, đứa còn lại thì mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh ấy.
“Cúp máy trước đi, lát nữa nói.” Anh ấy nhìn chằm chằm nó một hồi, sau đó kéo cái chăn bên cạnh, nhét tay thằng nhóc vào, nhìn nó nằm thẳng thớm rồi mới vươn tay che mắt nó lại.
Lúc Túc Lê tỉnh lại chỉ cảm thấy mắt hơi ngứa, cậu không khỏi đưa tay đẩy thứ đang che mắt mình ra. Ánh sáng cam chói chang và thiếu niên mặc đồ kỳ lạ đập vào mắt cậu. Đầu cậu đau như búa bổ, cơ thể như bị tảng đá nặng đè lên, ký ức mơ hồ lập tức phá vỡ sự đề phòng của cậu.
Chỉ trong nháy mắt, cậu đã liên kết được thiếu niên trước mặt vào ký ức của mình.
Người này tên Túc Úc, là anh trai hiện giờ của cậu.
Từ khi mở mắt chào đời vào thế giới khác người này, cậu vẫn chưa tỉnh lại từ trạng thái hỗn độn. Tiếng khóc nỉ non của trẻ con, tiếng nói chuyện của Nhân tộc, cách giao tiếp kỳ lạ… Lượng thông tin khổng lồ ngập tràn ý thức vốn mơ hồ của cậu. Cậu cứ mơ màng trải qua hai năm cho đến bây giờ mới khôi phục ý thức, sắp xếp rõ ràng lại mọi việc.
Cậu vốn là con phượng hoàng thuần huyết duy nhất còn sót lại trong trời đất, độ kiếp thất bại nên thần hồn ra sức chạy trốn, vọt vào dòng thời không hỗn độn. Cậu cũng không biết mình đã phiêu đãng bao lâu rồi mới vào thế giới xa lạ này, đầu thai thành con của gia đình này.
Đầu thai thành con của một gia đình bình thường, trở thành con của Nhân tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro