Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều
Chương 3
Lý Ôn Tửu
2024-07-15 17:42:27
Cha Túc bế Túc Lê ra khỏi phòng trẻ em, lại lấy trong túi ra món đồ chơi mới mua ban sáng - một cái trống bỏi. Hạt châu nhỏ lắc lư gõ nhẹ vào mặt trống, phát ra những tiếng ngắn mà liên tục.
Túc Lê nhìn món đồ chơi phát ra tiếng vang lắc qua lắc lại, không nói gì cả. Cậu hơi cúi đầu nhìn vào đôi tay non nớt của bản thân.
Thần hồn quá mạnh, cơ thể chuyển sinh thua xa cơ thể mạnh mẽ của cậu trước đây, thậm chí còn vì phải chứa đựng thần hồn của cậu mà trở nên yếu ớt cực độ. Đây là cơ thể con non, muốn cử động khó hơn cậu nghĩ rất nhiều, không cách nào điều khiển cơ thể đi lại như ý muốn được, chỉ có thể được cha mẹ bế đi.
Túc Lê thử giật giật ngón tay, phải tốn vài phần sức lực mới nhúc nhích được đầu ngón tay, một lát sau mới hoàn toàn điều khiển nổi.
Hình như cậu vẫn sử dụng linh lực được, dùng vài yêu thuật đơn giản hẳn là không sao… Nhưng để khôi phục lại như trước kia chắc còn phải cần một thời gian.
Tiếng trống bỏi dồn dập vẫn còn tiếp tục.
Túc Lê đưa mắt nhìn trống bỏi, không thể không nhìn nhận tình hình trước mắt.
Việc độ kiếp thất bại trôi qua đã lâu, thật ra cậu đã quen rồi. Phượng hoàng như cậu phải tuân theo thiên kiếp chỉ là việc sớm muộn, nhưng ban đầu cậu cho rằng có thể đối mặt với độ kiếp ổn thoả bằng tri thức đã tích luỹ, không ngờ khi lâm nguy lại phạm phải sai lầm. Thần hồn lơ lửng mấy ngàn năm, khó khăn lắm mới có được cơ hội chuyển sinh mà lại đi vào một thế giới thế này.
Đây là một gia đình Nhân tộc bình thường, trong trí nhớ của cậu, người nhà rất bình thường và giản dị, cha mẹ đi làm, anh trai thì đi học.
Hiện giờ cậu hai tuổi, người trong phòng ngủ là em trai song sinh Túc Minh, người che mắt bảo cậu ngủ đi là anh trai Túc Úc, còn người đang dùng đồ chơi dỗ cậu vui là cha. Cậu còn có một người mẹ, nghe nói là “ảnh hậu”, bây giờ đang “làm việc” ở ngoài.
Chỉ là Túc Lê có phải “người thường” đâu, cậu là một con phượng hoàng đầu thai chuyển sinh mà?
Túc Lê chỉnh đốn lại suy nghĩ: Việc quan trọng nhất là phải hoàn toàn điều khiển được cơ thể này, sau đó phải nghĩ cách tu luyện…
Nhưng thế giới này có tồn tại linh lực không? Túc Lê cảm nhận được sự lạ lùng của thế giới này, vì từ khi cậu khôi phục ý thức đến giờ hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ dấu vết linh lực nào từ thế giới bên ngoài.
“Em đừng lo, tập trung quay cảnh tối nay đi.” Cha Túc vừa lắc lư trống bỏi vừa gửi tin nhắn thoại cho vợ.
“Biết rồi, đã cho uống sữa rồi.”
“Đúng vậy, tình hình của bé con hôm nay cũng không khác lúc trước mấy.”
Cha Túc lắc trống bỏi, gửi tin nhắn thoại xong mới phát hiện ra bé con đang quay đầu nhìn mình, hình như là cảm thấy hứng thú với điện thoại của ông.
Ông đành phải đưa điện thoại cho cậu: “Bé con thích cái này sao?”
Túc Lê nhìn đồ vật hình chữ nhật trên đùi mình, dùng tay đẩy đẩy, hơi nặng.
Cơ thể cậu quá yếu ớt, dùng linh lực mà cũng không khiến vật nhỏ đó nhúc nhích được.
Cậu lại nhìn một lúc.
Lạ thật, sao lúc nãy vật này phát ra âm thanh được thế? Linh lực? Thao tác? Hay còn có nguyên nhân khác?
Tin tức hỗn loạn cùng ký ức mờ mịt trộn lẫn vào nhau, Túc Lê không khỏi sắp xếp lại ký ức một lần nữa, vật hình chữ nhật màu đen phát ra tiếng trước mặt gọi là gì? TV LCD ư?
Cha Túc vẫn luôn quan sát sự thay đổi của con non, nhìn thấy cậu chạm vào điện thoại, sau đó lại dời mắt đến TV gần đó, hoàn toàn không hề có hứng thú với trống bỏi ông mới mua. Ông đành phải lắc trống bỏi, muốn tìm ra ngọn nguồn hứng thú của con: “Bé con không thích cái này hả?”
Túc Lê hơi chần chừ, đồ chơi trẻ con vẫn còn kêu lên liên tục, cậu nhìn bàn tay nhỏ trắng múp của mình.
Túc Lê nhìn món đồ chơi phát ra tiếng vang lắc qua lắc lại, không nói gì cả. Cậu hơi cúi đầu nhìn vào đôi tay non nớt của bản thân.
Thần hồn quá mạnh, cơ thể chuyển sinh thua xa cơ thể mạnh mẽ của cậu trước đây, thậm chí còn vì phải chứa đựng thần hồn của cậu mà trở nên yếu ớt cực độ. Đây là cơ thể con non, muốn cử động khó hơn cậu nghĩ rất nhiều, không cách nào điều khiển cơ thể đi lại như ý muốn được, chỉ có thể được cha mẹ bế đi.
Túc Lê thử giật giật ngón tay, phải tốn vài phần sức lực mới nhúc nhích được đầu ngón tay, một lát sau mới hoàn toàn điều khiển nổi.
Hình như cậu vẫn sử dụng linh lực được, dùng vài yêu thuật đơn giản hẳn là không sao… Nhưng để khôi phục lại như trước kia chắc còn phải cần một thời gian.
Tiếng trống bỏi dồn dập vẫn còn tiếp tục.
Túc Lê đưa mắt nhìn trống bỏi, không thể không nhìn nhận tình hình trước mắt.
Việc độ kiếp thất bại trôi qua đã lâu, thật ra cậu đã quen rồi. Phượng hoàng như cậu phải tuân theo thiên kiếp chỉ là việc sớm muộn, nhưng ban đầu cậu cho rằng có thể đối mặt với độ kiếp ổn thoả bằng tri thức đã tích luỹ, không ngờ khi lâm nguy lại phạm phải sai lầm. Thần hồn lơ lửng mấy ngàn năm, khó khăn lắm mới có được cơ hội chuyển sinh mà lại đi vào một thế giới thế này.
Đây là một gia đình Nhân tộc bình thường, trong trí nhớ của cậu, người nhà rất bình thường và giản dị, cha mẹ đi làm, anh trai thì đi học.
Hiện giờ cậu hai tuổi, người trong phòng ngủ là em trai song sinh Túc Minh, người che mắt bảo cậu ngủ đi là anh trai Túc Úc, còn người đang dùng đồ chơi dỗ cậu vui là cha. Cậu còn có một người mẹ, nghe nói là “ảnh hậu”, bây giờ đang “làm việc” ở ngoài.
Chỉ là Túc Lê có phải “người thường” đâu, cậu là một con phượng hoàng đầu thai chuyển sinh mà?
Túc Lê chỉnh đốn lại suy nghĩ: Việc quan trọng nhất là phải hoàn toàn điều khiển được cơ thể này, sau đó phải nghĩ cách tu luyện…
Nhưng thế giới này có tồn tại linh lực không? Túc Lê cảm nhận được sự lạ lùng của thế giới này, vì từ khi cậu khôi phục ý thức đến giờ hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ dấu vết linh lực nào từ thế giới bên ngoài.
“Em đừng lo, tập trung quay cảnh tối nay đi.” Cha Túc vừa lắc lư trống bỏi vừa gửi tin nhắn thoại cho vợ.
“Biết rồi, đã cho uống sữa rồi.”
“Đúng vậy, tình hình của bé con hôm nay cũng không khác lúc trước mấy.”
Cha Túc lắc trống bỏi, gửi tin nhắn thoại xong mới phát hiện ra bé con đang quay đầu nhìn mình, hình như là cảm thấy hứng thú với điện thoại của ông.
Ông đành phải đưa điện thoại cho cậu: “Bé con thích cái này sao?”
Túc Lê nhìn đồ vật hình chữ nhật trên đùi mình, dùng tay đẩy đẩy, hơi nặng.
Cơ thể cậu quá yếu ớt, dùng linh lực mà cũng không khiến vật nhỏ đó nhúc nhích được.
Cậu lại nhìn một lúc.
Lạ thật, sao lúc nãy vật này phát ra âm thanh được thế? Linh lực? Thao tác? Hay còn có nguyên nhân khác?
Tin tức hỗn loạn cùng ký ức mờ mịt trộn lẫn vào nhau, Túc Lê không khỏi sắp xếp lại ký ức một lần nữa, vật hình chữ nhật màu đen phát ra tiếng trước mặt gọi là gì? TV LCD ư?
Cha Túc vẫn luôn quan sát sự thay đổi của con non, nhìn thấy cậu chạm vào điện thoại, sau đó lại dời mắt đến TV gần đó, hoàn toàn không hề có hứng thú với trống bỏi ông mới mua. Ông đành phải lắc trống bỏi, muốn tìm ra ngọn nguồn hứng thú của con: “Bé con không thích cái này hả?”
Túc Lê hơi chần chừ, đồ chơi trẻ con vẫn còn kêu lên liên tục, cậu nhìn bàn tay nhỏ trắng múp của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro