Be Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại
Bàn Tay Của Thỏ...
Thúy Đào Tạp Lý
2024-09-22 21:25:25
Cái gì mà tướng mạo không tốt? Cái gì mà khí thế lạnh lùng?
Đây là chán ghét và phỉ báng trắng trợn đúng không? Tạ An Ý sờ mặt của mình, rõ ràng hắn thấy diện mạo của mình đoan chính, anh tuấn tiêu sái, sao lại bị Nhị muội muội đối xử như vậy.
Tạ Hoa Nùng đã đi xa, tấm lưng kia như có vẻ khiêu khích.
Tạ An Ý hít sâu một hơi, nhớ tới sự phân phó của phụ thân, gọi Lô Chu tới, nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Trong phòng, Tạ Lăng chán nản nghịch sợi tơ màu đỏ.
Ngón tay nàng linh hoạt, một dây tơ đỏ cuốn vài vòng ở đầu ngón tay của nàng, chẳng mấy chốc đã ra hình dạng con bướm.
Khi Tạ An Ý đi vào, trên bàn đã được đặt một số nút thắt màu đỏ tuyệt đẹp.
Mới mấy ngày thôi, khi Tạ An Ý lại đi vào căn phòng này, tâm trạng khác biệt rất lớn.
Sau khi muội muội bị bắt cóc, hắn vẫn còn nhớ sự hối hận khi ngồi trong căn phòng này. Nhưng hiện giờ, muội muội bình an nằm trên giường, tư thế lười biếng, ánh nắng xuyên qua rèm vải chiếu vào sườn mặt nàng, thật xinh đẹp và tao nhã.
Cảm xúc của Tạ An Ý dâng trào, cẩn thận tiến lại gần, ngồi ở ghế mềm bên cạnh Tạ Lăng.
Trước đó Lô Chu đã tới báo qua, Tạ Lăng biết hắn sẽ tới, thấy hắn vào thì nghiêng đầu, giọng nói mềm mại: “Cảm ơn đại ca.”
Nàng vốn muốn giáp mặt nói lời cảm ơn, chỉ là tình hình ngày đó không thích hợp lắm.
“Cảm ơn cái gì?” Tạ An Ý sững sờ.
Tạ Lăng chớp mắt, xoay mặt nhìn về phía tủ gỗ, ánh mắt dừng ở trên lồng đèn.
Lập tức Tạ An Ý thấy chua xót trong lòng.
Khi nhìn thấy vật ấy, Tạ An Ý đã hiểu rõ, đó chỉ là lồng đèn hắn tiện tay mang về, nhưng ngày đó lại trùng hợp bị Tạ Lăng xem như lễ vật sinh thần.
Lễ vật sinh thần đơn sơ như vậy, nàng lại quý trọng.
Thậm chí còn đặc biệt nói lời cảm ơn.
Tạ An Ý không thể chịu đựng được.
Hắn nắm chặt lòng bàn tay nói: “Về sau ca ca sẽ cho muội thứ tốt hơn.”
Tạ Lăng thật ra cảm thấy lồng đèn con thỏ này đã rất tốt rồi. Tuy không thể sánh bằng người khác được.
Tạ Lăng nghĩ rồi lại cầm một cái bện ở trên bàn, nhét vào tay Tạ An Ý.
“Đại ca, đây là đáp lễ.”
Nàng cười rạng rỡ với Tạ An Ý còn đang ngơ ngẩn, vì cảm thấy không còn gì để nói với đối phương, nàng liền cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc chơi sợi tơ màu đỏ trong tay.
Nàng nhìn chuyên chú, hai mắt trong sáng như nai con không ngừng chớp chớp nhìn sợi tơ màu đỏ trong tay, khuôn mặt nhỏ trắng sáng, bàn tay linh hoạt khiến sợi tơ đỏ càng thêm sinh động, dường như chỉ có thứ này mới có thể khiến nàng cảm thấy hứng thú.
Tạ An Ý vốn đã nghĩ kỹ lời muốn nói với muội muội, nhưng nhìn cảnh này, hắn cũng dần bị cuốn hút, tập trung nhìn Tạ Lăng đan nút.
Cho đến khi ra hình dạng con bướm hai cánh, Tạ Lăng mới vừa lòng nở nụ cười mãn nguyện.
Tạ An Ý ngẩn ngơ, nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, không khỏi bắt chuyện.
“Ngày ấy ta…… Thật sự rất rối, không biết muội bị bắt đi chỗ nào, không thể tìm được muội, muội có trách đại ca không?”
Tạ Lăng ngẩng đầu lên, khó hiểu nói: “Đại ca là Binh Bộ thị lang, công vụ của huynh là giữ kinh thành được bình yên, đại ca tất nhiên đã tận lực rồi, sao muội lại trách đại ca được chứ.”
Tạ An Ý nhất thời không nói nên lời.
Hắn định nói, thật ra ngày đó hắn đang nghỉ ngơi tắm rửa, hoàn toàn có lý do để tìm muội muội ruột nhà mình trước.
Hắn càng muốn nói, hắn là ca ca của nàng, có quyền có thế, tại sao nàng lại không có ý dựa vào hắn chứ.
Những lời này như đảo quanh cổ họng Tạ An Ý, cuối cùng hắn chỉ nói ra một câu: “Hoa Lăng, về sau ca ca sẽ che chở cho muội.”
Tạ Lăng không đáp, động tác trong tay nàng dừng lại.
Những lời này của Tạ An Ý khiến nàng nhớ tới một chuyện khác.
Một chuyện khác đó chính là chuyện nàng lo lắng nhất hiện tại.
Tạ Lăng vô thức quấn sợi tơ đỏ mấy vòng qua ngón tay, nàng để ở bụng, khoanh chân ngồi thẳng nói với Tạ An Ý: “Đại ca, chuyện muội muốn đổi viện, phụ thân có đồng ý không?”
Tạ An Ý hẳn là tới từ chỗ Tạ Triệu Dần, nếu không phải mệnh lệnh của phụ thân, vị đại ca này sao lại nhiệt huyết đến thăm nàng như thế.
Nghĩ cũng biết, Nhị tỷ tỷ nhất định miêu tả tình trạng bi thảm của nàng trước mặt phụ thân, phụ thân nghe xong cảm thấy thương xót nên để hai người con đến thăm.
Chỉ là không biết chuyện đổi viện như thế nào rồi.
Tạ An Ý nghe vậy thì cau mày.
Lúc này hắn có thể hiểu rõ tâm trạng của phụ thân.
Hoa Lăng hiện giờ khó yên ổn, nàng muốn đổi viện, điều này bắt nguồn từ việc lòng muội ấy không tin tưởng Tạ gia.
Muội ấy cho rằng nơi muội ấy đang ở, không đủ để bảo vệ muội ấy.
Ngực của Tạ An Ý cảm thấy ngột ngạt khó chịu, hắn trầm giọng nói: “Hoa Lăng, muội yên tâm, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Đây là ý từ chối.
Tạ Lăng bực mình.
Nàng không có mối quan hệ sâu sắc với Tạ gia, người nhà không thiên vị nàng, ngày thường lạnh nhạt với nàng, nàng tập mãi cũng thành thói quen, cảm thấy không có gì ghê gớm.
Nhưng lần này nàng chỉ muốn một cái tiểu viện thôi mà, chẳng lẽ sẽ gây phiền phức cho tôi tớ dọn dẹp giúp nàng à, nhưng đây không phải yêu cầu quá mức gì, vậy mà cũng không chịu sao?
Tạ Lăng cảm thấy chua xót trong lòng, nhất thời không hiểu ra sao, môi mím chặt, nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt nhỏ tan thành mây khói, mỹ nhân trên giường chuyển động, vòng eo trở mình, đưa lưng về phía Tạ An Ý, không để ý đến hắn nữa.
Đây là chán ghét và phỉ báng trắng trợn đúng không? Tạ An Ý sờ mặt của mình, rõ ràng hắn thấy diện mạo của mình đoan chính, anh tuấn tiêu sái, sao lại bị Nhị muội muội đối xử như vậy.
Tạ Hoa Nùng đã đi xa, tấm lưng kia như có vẻ khiêu khích.
Tạ An Ý hít sâu một hơi, nhớ tới sự phân phó của phụ thân, gọi Lô Chu tới, nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Trong phòng, Tạ Lăng chán nản nghịch sợi tơ màu đỏ.
Ngón tay nàng linh hoạt, một dây tơ đỏ cuốn vài vòng ở đầu ngón tay của nàng, chẳng mấy chốc đã ra hình dạng con bướm.
Khi Tạ An Ý đi vào, trên bàn đã được đặt một số nút thắt màu đỏ tuyệt đẹp.
Mới mấy ngày thôi, khi Tạ An Ý lại đi vào căn phòng này, tâm trạng khác biệt rất lớn.
Sau khi muội muội bị bắt cóc, hắn vẫn còn nhớ sự hối hận khi ngồi trong căn phòng này. Nhưng hiện giờ, muội muội bình an nằm trên giường, tư thế lười biếng, ánh nắng xuyên qua rèm vải chiếu vào sườn mặt nàng, thật xinh đẹp và tao nhã.
Cảm xúc của Tạ An Ý dâng trào, cẩn thận tiến lại gần, ngồi ở ghế mềm bên cạnh Tạ Lăng.
Trước đó Lô Chu đã tới báo qua, Tạ Lăng biết hắn sẽ tới, thấy hắn vào thì nghiêng đầu, giọng nói mềm mại: “Cảm ơn đại ca.”
Nàng vốn muốn giáp mặt nói lời cảm ơn, chỉ là tình hình ngày đó không thích hợp lắm.
“Cảm ơn cái gì?” Tạ An Ý sững sờ.
Tạ Lăng chớp mắt, xoay mặt nhìn về phía tủ gỗ, ánh mắt dừng ở trên lồng đèn.
Lập tức Tạ An Ý thấy chua xót trong lòng.
Khi nhìn thấy vật ấy, Tạ An Ý đã hiểu rõ, đó chỉ là lồng đèn hắn tiện tay mang về, nhưng ngày đó lại trùng hợp bị Tạ Lăng xem như lễ vật sinh thần.
Lễ vật sinh thần đơn sơ như vậy, nàng lại quý trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí còn đặc biệt nói lời cảm ơn.
Tạ An Ý không thể chịu đựng được.
Hắn nắm chặt lòng bàn tay nói: “Về sau ca ca sẽ cho muội thứ tốt hơn.”
Tạ Lăng thật ra cảm thấy lồng đèn con thỏ này đã rất tốt rồi. Tuy không thể sánh bằng người khác được.
Tạ Lăng nghĩ rồi lại cầm một cái bện ở trên bàn, nhét vào tay Tạ An Ý.
“Đại ca, đây là đáp lễ.”
Nàng cười rạng rỡ với Tạ An Ý còn đang ngơ ngẩn, vì cảm thấy không còn gì để nói với đối phương, nàng liền cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc chơi sợi tơ màu đỏ trong tay.
Nàng nhìn chuyên chú, hai mắt trong sáng như nai con không ngừng chớp chớp nhìn sợi tơ màu đỏ trong tay, khuôn mặt nhỏ trắng sáng, bàn tay linh hoạt khiến sợi tơ đỏ càng thêm sinh động, dường như chỉ có thứ này mới có thể khiến nàng cảm thấy hứng thú.
Tạ An Ý vốn đã nghĩ kỹ lời muốn nói với muội muội, nhưng nhìn cảnh này, hắn cũng dần bị cuốn hút, tập trung nhìn Tạ Lăng đan nút.
Cho đến khi ra hình dạng con bướm hai cánh, Tạ Lăng mới vừa lòng nở nụ cười mãn nguyện.
Tạ An Ý ngẩn ngơ, nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, không khỏi bắt chuyện.
“Ngày ấy ta…… Thật sự rất rối, không biết muội bị bắt đi chỗ nào, không thể tìm được muội, muội có trách đại ca không?”
Tạ Lăng ngẩng đầu lên, khó hiểu nói: “Đại ca là Binh Bộ thị lang, công vụ của huynh là giữ kinh thành được bình yên, đại ca tất nhiên đã tận lực rồi, sao muội lại trách đại ca được chứ.”
Tạ An Ý nhất thời không nói nên lời.
Hắn định nói, thật ra ngày đó hắn đang nghỉ ngơi tắm rửa, hoàn toàn có lý do để tìm muội muội ruột nhà mình trước.
Hắn càng muốn nói, hắn là ca ca của nàng, có quyền có thế, tại sao nàng lại không có ý dựa vào hắn chứ.
Những lời này như đảo quanh cổ họng Tạ An Ý, cuối cùng hắn chỉ nói ra một câu: “Hoa Lăng, về sau ca ca sẽ che chở cho muội.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Lăng không đáp, động tác trong tay nàng dừng lại.
Những lời này của Tạ An Ý khiến nàng nhớ tới một chuyện khác.
Một chuyện khác đó chính là chuyện nàng lo lắng nhất hiện tại.
Tạ Lăng vô thức quấn sợi tơ đỏ mấy vòng qua ngón tay, nàng để ở bụng, khoanh chân ngồi thẳng nói với Tạ An Ý: “Đại ca, chuyện muội muốn đổi viện, phụ thân có đồng ý không?”
Tạ An Ý hẳn là tới từ chỗ Tạ Triệu Dần, nếu không phải mệnh lệnh của phụ thân, vị đại ca này sao lại nhiệt huyết đến thăm nàng như thế.
Nghĩ cũng biết, Nhị tỷ tỷ nhất định miêu tả tình trạng bi thảm của nàng trước mặt phụ thân, phụ thân nghe xong cảm thấy thương xót nên để hai người con đến thăm.
Chỉ là không biết chuyện đổi viện như thế nào rồi.
Tạ An Ý nghe vậy thì cau mày.
Lúc này hắn có thể hiểu rõ tâm trạng của phụ thân.
Hoa Lăng hiện giờ khó yên ổn, nàng muốn đổi viện, điều này bắt nguồn từ việc lòng muội ấy không tin tưởng Tạ gia.
Muội ấy cho rằng nơi muội ấy đang ở, không đủ để bảo vệ muội ấy.
Ngực của Tạ An Ý cảm thấy ngột ngạt khó chịu, hắn trầm giọng nói: “Hoa Lăng, muội yên tâm, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Đây là ý từ chối.
Tạ Lăng bực mình.
Nàng không có mối quan hệ sâu sắc với Tạ gia, người nhà không thiên vị nàng, ngày thường lạnh nhạt với nàng, nàng tập mãi cũng thành thói quen, cảm thấy không có gì ghê gớm.
Nhưng lần này nàng chỉ muốn một cái tiểu viện thôi mà, chẳng lẽ sẽ gây phiền phức cho tôi tớ dọn dẹp giúp nàng à, nhưng đây không phải yêu cầu quá mức gì, vậy mà cũng không chịu sao?
Tạ Lăng cảm thấy chua xót trong lòng, nhất thời không hiểu ra sao, môi mím chặt, nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt nhỏ tan thành mây khói, mỹ nhân trên giường chuyển động, vòng eo trở mình, đưa lưng về phía Tạ An Ý, không để ý đến hắn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro