Be Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại
Bàn Tay Của Thỏ...
Thúy Đào Tạp Lý
2024-09-22 21:25:25
Tạ An Ý nhìn bóng dáng tức giận của muội muội, sờ cái mũi, muốn khuyên nhưng lại không có lời nào để nói, sợ muội muội lại càng giận mình.
Hắn chỉ đành đứng lên, lén lút đi ra ngoài trước.
Vóc dáng cao lớn lại cẩn thận không dám phát ra tiếng động.
Sau khi hắn rời khỏi đây, Hoàn Sinh đi vào thấy Tạ Lăng không vui mà nằm nghiêng, vừa quạt gió cho nàng vừa nhỏ giọng nói: “Khi Đại công tử đi ra ngoài, thần sắc có hơi lạ?”
Nói đúng hơn là xám xịt.
Nhưng Hoàn Sinh đương nhiên không thể dùng từ này để miêu tả một vị chủ tử khác ở trước mặt chủ tử của mình được.
Tạ Lăng biết mình không được sủng ái lại bày ra sắc mặt cho đại ca nhìn, đây gọi là lên mặt, đắc ý vênh váo. Chẳng lẽ cho rằng đối phương đến thăm mình một chút, là thật sự đặt mình ở trong lòng sao? Tất nhiên là không phải rồi.
Nhưng nàng thật sự không kiềm chế được ngọn lửa xấu xa trong lòng mình.
Nàng chỉ là đang giận chó đánh mèo mà thôi, bởi vì tên biến thái kia khiến nàng bất an, không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Tạ Lăng phiền muộn nhắm mắt lại.
Nàng muốn thừa dịp ngủ nhiều hơn một chút vào ban ngày.
Trong sân hoàng cung, người đi đường không dám cao giọng, bức tường đỏ và ngói xanh tứ phía.
Bóng dáng cao lớn của nam nhân đứng cạnh bàn, gần như chắn một nửa ánh sáng từ ô cửa sổ.
Hắn nắm trong tay chiếc bút vẽ có kích thước bình thường, như một món đồ chơi được bọn hài tử dùng để luyện tập.
Nhưng cử chỉ hắn đặt bút vừa uyển chuyển nhẹ nhàng vừa có lực, chuẩn xác họa ra sợi tơ màu đỏ và bệ cửa sổ.
Một bức tranh rất nhanh được hoàn thành.
Sầm Minh Ế nhìn bức tranh trên giấy vẽ, khóe môi khẽ cong.
Đúng vào lúc này, Trần Khánh Viêm cầm một quyển binh thư đi vào muốn nói chuyện với hắn, cũng nhìn thấy bức tranh đang phơi khô trên bàn kia.
Trần Khánh Viêm sửng sốt, ánh mắt không khỏi dừng trên đó.
Con thỏ nhỏ mềm mại màu trắng đang chơi với sợi tơ đỏ, dưới gốc cây rải rác hoa xuân, tay của nó bị sợi tơ đỏ quấn vài vòng, đôi mắt đen ẩm ướt chuyên chú mà ngây thơ, nó giơ bàn tay lên, cúi đầu như muốn ngửi, động tác đáng yêu và hoạt bát.
Trần Khánh Viêm sờ cái ót.
Người huynh đệ hào phóng này của hắn ta từ khi nào lại nhiệt tình yêu thương động vật nhỏ như thế?
Sầm Minh Ế ném bút vẽ vào bên trong ống rỗng, nghiêng người chặn tầm mắt của Trần Khánh Viêm, hắn hơi nghiêng dựa vào bàn sách, đôi mắt đen hơi híp vừa sắc bén vừa quyến rũ.
Mặc dù là huynh đệ tốt nhiều năm, Trần Khánh Viêm thỉnh thoảng cũng sẽ bị tầm mắt như vậy của hắn dọa sợ.
Nhưng Trần Khánh Viêm luôn có lòng hiếu kỳ, lá gan cũng lớn hơn, hắn ta nghiêng người lướt qua bả vai Sầm Minh Ế, muốn nhìn bức tranh kia.
“Tam điện hạ, ngài bắt đầu vẽ con thỏ nhỏ từ khi nào? Vẽ đáng yêu như vậy, chẳng lẽ thật sự đang nuôi một con ở đâu đó à? Ngài có thể cho ta một con không.”
Giấy vẽ dần khô, Sầm Minh Ế vươn tay cuốn giấy vẽ lên, nhét vào ống tay áo, không nói gì đoạt lấy binh thư từ trong tay Trần Khánh Viêm, lật hai trang ra.
Trần Khánh Viêm buồn bực nói: “Giờ ngài càng keo kiệt hơn rồi, con thỏ không cho thì thôi đi, tranh cũng không cho ta xem một chút?”
Chỉ là còn chưa oán giận được hai câu, đã bị giọng điệu lạnh lẽo của Sầm Minh Ế cắt ngang.
“Sai rồi.”
Cái gì sai rồi?
Trần Khánh Viêm cúi đầu nhìn thấy Sầm Minh Ế thản nhiên ném binh thư mà hắn ta vất vả lắm mới đào được lên trên bàn, sau đó ôm cánh tay, mặt tỏ vẻ không hứng thú.
Da đầu Trần Khánh Viêm tê dại: “Không thể nào, lại sai nữa rồi ư? Đây chính là thứ tiểu gia ta tốn rất nhiều thời gian mới mua được ở chợ đồ cổ về mà, hoàn toàn trùng khớp với điều kiện mà ngài chỉ định, không thể nào sai được!”
“Sai chính là sai.” Sầm Minh Ế chỉ vào một vết mực trên trang sách đang mở ra, “Đây là sao chép, nơi này có dấu vết chỉnh sửa khi chép sai, ai có mắt cũng có thể nhìn ra được.”
Trần Khánh Viêm thở ngắn than dài, không thể không móc ra mười mấy kim châu từ trong tay áo, trừng mắt đưa cho Sầm Minh Ế.
Đây là một trận đánh cược giữa bọn họ, Trần Khánh Viêm và Sầm Minh Ế là hai con cháu nhà phú quý, ngày thường nhàm chán sẽ ra nhiều loại điều kiện để đánh cược với nhau, coi đây là trò vui. Chẳng qua Trần Khánh Viêm luôn thua nhiều hơn, lần này cũng như thế.
Trần Khánh Viêm vẫn không cam lòng, hắn ta làm mặt quỷ với Sầm Minh Ế rồi nói: “Tam điện hạ, một tháng đánh cuộc kia của ngài như thế nào rồi? Vị kia của Tạ gia có tiến triển gì không?”
Hắn ta không tin Sầm Minh Ế sẽ thắng!
Một tháng, muốn nắm lấy trái tim của quý nữ thế gia luôn tuân thủ quy củ, nào đơn giản như vậy.
Sầm Minh Ế mơ hồ nhìn hắn ta một cái, giọng khàn khàn: “Tất nhiên đều ở trong lòng bàn tay ta rồi.”
Trần Khánh Viêm vốn muốn chọc hắn, lại không ngờ bị khí chất lạnh nhạt của Sầm Minh Ế áp chế, hắn ta ậm ừ hai tiếng không nói lời nào.
Hắn chỉ đành đứng lên, lén lút đi ra ngoài trước.
Vóc dáng cao lớn lại cẩn thận không dám phát ra tiếng động.
Sau khi hắn rời khỏi đây, Hoàn Sinh đi vào thấy Tạ Lăng không vui mà nằm nghiêng, vừa quạt gió cho nàng vừa nhỏ giọng nói: “Khi Đại công tử đi ra ngoài, thần sắc có hơi lạ?”
Nói đúng hơn là xám xịt.
Nhưng Hoàn Sinh đương nhiên không thể dùng từ này để miêu tả một vị chủ tử khác ở trước mặt chủ tử của mình được.
Tạ Lăng biết mình không được sủng ái lại bày ra sắc mặt cho đại ca nhìn, đây gọi là lên mặt, đắc ý vênh váo. Chẳng lẽ cho rằng đối phương đến thăm mình một chút, là thật sự đặt mình ở trong lòng sao? Tất nhiên là không phải rồi.
Nhưng nàng thật sự không kiềm chế được ngọn lửa xấu xa trong lòng mình.
Nàng chỉ là đang giận chó đánh mèo mà thôi, bởi vì tên biến thái kia khiến nàng bất an, không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Tạ Lăng phiền muộn nhắm mắt lại.
Nàng muốn thừa dịp ngủ nhiều hơn một chút vào ban ngày.
Trong sân hoàng cung, người đi đường không dám cao giọng, bức tường đỏ và ngói xanh tứ phía.
Bóng dáng cao lớn của nam nhân đứng cạnh bàn, gần như chắn một nửa ánh sáng từ ô cửa sổ.
Hắn nắm trong tay chiếc bút vẽ có kích thước bình thường, như một món đồ chơi được bọn hài tử dùng để luyện tập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cử chỉ hắn đặt bút vừa uyển chuyển nhẹ nhàng vừa có lực, chuẩn xác họa ra sợi tơ màu đỏ và bệ cửa sổ.
Một bức tranh rất nhanh được hoàn thành.
Sầm Minh Ế nhìn bức tranh trên giấy vẽ, khóe môi khẽ cong.
Đúng vào lúc này, Trần Khánh Viêm cầm một quyển binh thư đi vào muốn nói chuyện với hắn, cũng nhìn thấy bức tranh đang phơi khô trên bàn kia.
Trần Khánh Viêm sửng sốt, ánh mắt không khỏi dừng trên đó.
Con thỏ nhỏ mềm mại màu trắng đang chơi với sợi tơ đỏ, dưới gốc cây rải rác hoa xuân, tay của nó bị sợi tơ đỏ quấn vài vòng, đôi mắt đen ẩm ướt chuyên chú mà ngây thơ, nó giơ bàn tay lên, cúi đầu như muốn ngửi, động tác đáng yêu và hoạt bát.
Trần Khánh Viêm sờ cái ót.
Người huynh đệ hào phóng này của hắn ta từ khi nào lại nhiệt tình yêu thương động vật nhỏ như thế?
Sầm Minh Ế ném bút vẽ vào bên trong ống rỗng, nghiêng người chặn tầm mắt của Trần Khánh Viêm, hắn hơi nghiêng dựa vào bàn sách, đôi mắt đen hơi híp vừa sắc bén vừa quyến rũ.
Mặc dù là huynh đệ tốt nhiều năm, Trần Khánh Viêm thỉnh thoảng cũng sẽ bị tầm mắt như vậy của hắn dọa sợ.
Nhưng Trần Khánh Viêm luôn có lòng hiếu kỳ, lá gan cũng lớn hơn, hắn ta nghiêng người lướt qua bả vai Sầm Minh Ế, muốn nhìn bức tranh kia.
“Tam điện hạ, ngài bắt đầu vẽ con thỏ nhỏ từ khi nào? Vẽ đáng yêu như vậy, chẳng lẽ thật sự đang nuôi một con ở đâu đó à? Ngài có thể cho ta một con không.”
Giấy vẽ dần khô, Sầm Minh Ế vươn tay cuốn giấy vẽ lên, nhét vào ống tay áo, không nói gì đoạt lấy binh thư từ trong tay Trần Khánh Viêm, lật hai trang ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Khánh Viêm buồn bực nói: “Giờ ngài càng keo kiệt hơn rồi, con thỏ không cho thì thôi đi, tranh cũng không cho ta xem một chút?”
Chỉ là còn chưa oán giận được hai câu, đã bị giọng điệu lạnh lẽo của Sầm Minh Ế cắt ngang.
“Sai rồi.”
Cái gì sai rồi?
Trần Khánh Viêm cúi đầu nhìn thấy Sầm Minh Ế thản nhiên ném binh thư mà hắn ta vất vả lắm mới đào được lên trên bàn, sau đó ôm cánh tay, mặt tỏ vẻ không hứng thú.
Da đầu Trần Khánh Viêm tê dại: “Không thể nào, lại sai nữa rồi ư? Đây chính là thứ tiểu gia ta tốn rất nhiều thời gian mới mua được ở chợ đồ cổ về mà, hoàn toàn trùng khớp với điều kiện mà ngài chỉ định, không thể nào sai được!”
“Sai chính là sai.” Sầm Minh Ế chỉ vào một vết mực trên trang sách đang mở ra, “Đây là sao chép, nơi này có dấu vết chỉnh sửa khi chép sai, ai có mắt cũng có thể nhìn ra được.”
Trần Khánh Viêm thở ngắn than dài, không thể không móc ra mười mấy kim châu từ trong tay áo, trừng mắt đưa cho Sầm Minh Ế.
Đây là một trận đánh cược giữa bọn họ, Trần Khánh Viêm và Sầm Minh Ế là hai con cháu nhà phú quý, ngày thường nhàm chán sẽ ra nhiều loại điều kiện để đánh cược với nhau, coi đây là trò vui. Chẳng qua Trần Khánh Viêm luôn thua nhiều hơn, lần này cũng như thế.
Trần Khánh Viêm vẫn không cam lòng, hắn ta làm mặt quỷ với Sầm Minh Ế rồi nói: “Tam điện hạ, một tháng đánh cuộc kia của ngài như thế nào rồi? Vị kia của Tạ gia có tiến triển gì không?”
Hắn ta không tin Sầm Minh Ế sẽ thắng!
Một tháng, muốn nắm lấy trái tim của quý nữ thế gia luôn tuân thủ quy củ, nào đơn giản như vậy.
Sầm Minh Ế mơ hồ nhìn hắn ta một cái, giọng khàn khàn: “Tất nhiên đều ở trong lòng bàn tay ta rồi.”
Trần Khánh Viêm vốn muốn chọc hắn, lại không ngờ bị khí chất lạnh nhạt của Sầm Minh Ế áp chế, hắn ta ậm ừ hai tiếng không nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro