Anh Trai Của Th...
Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)
2024-11-06 20:36:00
Thời Lê nhìn thấy người này đi về phía mình thì sợ hãi, xoay người bỏ đi, vừa mới đi qua ngã rẽ, đã bị An Mạt chạy tới bá vai bá cổ.
"Đứng lại cho tôi, cậu chột dạ cái gì."
Tôi không chột dạ."
"Có phải nhìn thấy tôi thì sợ à."
"Ừ, tôi sợ cậu đánh tôi bị thương xong phải bồi thường cho tôi năm mươi vạn, như vậy tôi sẽ giàu có rồi."
An Mạt "hừ" một tiếng buông cô ra, vuốt thẳng lại váy, lại dùng cây trâm gỗ quấn lại tóc, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
"Thật sự là tôi sắp chán chết rồi, hôm nay trời còn chưa sáng đã bị đưa đến đây nghe hòa thượng tụng kinh, buồn ngủ mà không thể ngủ được."
"Đằng kia đang làm gì thế?" Thời Lê xoay mặt nhìn sang hướng đó, "Nhiều người thế, tôi thấy bên bên cạnh hình như còn có vệ sĩ đứng sau.”
"Tản ra rồi, bên trong có người nổi tiếng à." An Mạt đặt mông ngồi xuống, "Thẩm Hiến Nghi là bạn cùng bàn của cậu cơ mà? Cậu ấy ở trong đó, cậu không biết à?”
"Không biết, cậu ấy xin nghỉ, lâu rồi không đi học."
"À, đúng, dạo trước cậu ấy dị ứng, nổi mề đay, diện mạo hơi thay đổi, không thể gặp người khác."
Thời Lê buồn bực: "Chuyện của cậu ấy sao gì cậu cũng biết thế?”
An Mạt bày ra vẻ mặt ảo não nhìn cô: "Dạo trước cậu ấy vừa nằm viện mẹ tôi đã cố ý dẫn tôi mang theo giỏ trái cây đi thăm cậu ấy, nửa đêm hôm qua bố tôi ngủ cũng không ngủ, vì biểu lộ tâm ý, nhất định phải đưa cả nhà tới đây để bồi bạn với bố mẹ cậu ấy, cậu nói xem sao tôi lại biết chứ?”
"Bảo sao nhà cậu giàu." Hai tay Thời Lê ôm chặt lấy ngực, "Thật là xã giao thôi à.”
"Không phải tất cả đều là vì xã giao, quả thật cũng có dụng ý riêng."
An Mạt cúi đầu nghịch móng tay, lại nói: "Bài vị của anh trai cậu ấy được đặt ở đây, mười mấy năm trước tình hình xã hội còn rất phức tạp, đúng chứ? Anh trai cậu ấy là cảnh sát phòng chống ma túy, anh ấy bị bọn buôn bán ma túy trả thù bị bắt tra tấn tàn bạo cho đến chết.”
Trái tim Thời Lê nhất thời đập thình thịch, nhắc tới những chuyện trong quá khứ, cô luôn tập trung hơn so với bạn bè cùng trang lứa bên cạnh.
"Chuyện là thế nào?"
"Thì là chết rất thê thảm, báo cáo khám nghiệm tử thi là anh trai cậu ấy lúc còn sống bị tra tấn ít nhất 40 giờ, hơn nữa trong quá trình đó còn liên tục bị tiêm thuốc kích thích thần kinh cho tỉnh táo, anh ấy tỉnh táo chịu hành hạ xong mới bị giết."
"Cậu cũng biết Thẩm Hiến Nghi, bố cậu ấy là quan chức cấp cao, mẹ cậu ấy là con gái của quan chức cấp cao, họ hàng thân thích nhà cậu ấy đều là hoặc là công chức, hoặc là chủ doanh nghiệp nhà nước, mối quan hệ gia tộc lớn đến mức đấy, anh trai cậu ấy sống thế nào cũng sẽ thoải mái cả đời, vậy mà năm đó chết thảm như vậy, tất cả mọi người đều đến đây để tiễn đưa những cảnh sát phòng chống ma túy đã hy sinh đó..."
An Mạt vừa dứt lời, đã nhìn thấy mắt và mũi Thời Lê đều đỏ lên.
"Muốn đi dạo một chút không? Tôi vừa thấy một người bán quà lưu niệm ở phía trước, có thể đến xem một chút. Thời Lê khàn giọng nói với An Mạt, thậm chí còn lạc đi mấy âm.
"Được... Đi thôi, tôi đi ngắm với cậu, nhưng cậu có chắc là cậu không sao không?"An Mạt cảm thấy hình như Thời Lê đã khóc, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô.
"Tôi không sao." Thời Lê dùng khăn tay của cô ấy mạnh mẽ lau nước mũi, hành động này lập tức nhận được vẻ chán ghét của An Mạt.
"An Mạt, tôi mang về giặt xong sẽ trả lại cho cậu."
"Không cần, cậu mau cầm đi vứt đi, thật là, thật bẩn quá đi, cậu đừng để tôi nhìn thấy nó nữa."
Biết cô ấy không thích cái này, Thời Lê lập tức cầm khăn tay kia đuổi theo cô ấy một đoạn xa.
Buổi trưa không kịp về nhà ăn cơm, hai mẹ con tìm một quán ăn ở sườn núi ăn đơn giản.
Trước khi ăn cơm, Thời Lê chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, kèm theo status, [Ăn cơm chay], còn đính kèm vị trí địa điểm của mình.
Thời Lê không xác định bản thân có thể câu được một Thẩm Hiến Nghi hay không, đợi đến khi sắp ăn xong, cô cũng không nhận được tin nhắn của cậu.
Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, Thời Lê và mẹ chuẩn bị xuống núi, nhưng vừa mới đi ra khỏi quán ăn, cô liền nhìn thấy người kia ở dưới một gốc cây lớn .
Chàng trai cao gầy, mặc bộ đồ hải thanh màu đen, đầu cúi xuống, đôi mắt ẩn trong bóng tối. Gió của tiết trời sau lập đông thổi qua, nhẹ nhàng thổi phồng lớp vải trên người cậu, rồi lại chậm rãi thả xuống.
Có vẻ như cảm thấy gì đó, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, đôi mắt đen đó nặng trĩu, nhìn chính xác vào cô.
Thời Lê mím môi, quay đầu kéo tay mẹ, nhỏ giọng nói: "Bạn học của con ở kia, con đến gặp cậu ấy nói chuyện một chút.”
Thời Nhân nhìn thoáng qua Thẩm Hiến Nghi, không nhịn được nói một câu: "Bạn nam đẹp trai quá, cậu ấy thích con phải không?”
Thời Lê hơi đỏ mặt, trả lời qua loa: \"Chính là đại diện học sinh lần trước nói với Thời Tưởng đó.”
"Hiện tại hai đứa bắt đầu qua lại à?"
Thời Lê không nói lại nữa: "Không nói chuyện này nữa, mẹ đi dạo xung quanh một lát đi, lát nữa con với mẹ cùng nhau về nhà, chỗ này rất xa con không muốn đi xe một mình.”
"Bảo cậu ấy đưa con về."
"Bảo cậu ấy đưa làm gì, cậu ấy cũng không phải bạn trai con."
Nói xong Thời Lê lập tức chạy đi, vì Thẩm Hiến Nghi vẫn còn đang đợi cô ở đó.
"Đứng lại cho tôi, cậu chột dạ cái gì."
Tôi không chột dạ."
"Có phải nhìn thấy tôi thì sợ à."
"Ừ, tôi sợ cậu đánh tôi bị thương xong phải bồi thường cho tôi năm mươi vạn, như vậy tôi sẽ giàu có rồi."
An Mạt "hừ" một tiếng buông cô ra, vuốt thẳng lại váy, lại dùng cây trâm gỗ quấn lại tóc, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
"Thật sự là tôi sắp chán chết rồi, hôm nay trời còn chưa sáng đã bị đưa đến đây nghe hòa thượng tụng kinh, buồn ngủ mà không thể ngủ được."
"Đằng kia đang làm gì thế?" Thời Lê xoay mặt nhìn sang hướng đó, "Nhiều người thế, tôi thấy bên bên cạnh hình như còn có vệ sĩ đứng sau.”
"Tản ra rồi, bên trong có người nổi tiếng à." An Mạt đặt mông ngồi xuống, "Thẩm Hiến Nghi là bạn cùng bàn của cậu cơ mà? Cậu ấy ở trong đó, cậu không biết à?”
"Không biết, cậu ấy xin nghỉ, lâu rồi không đi học."
"À, đúng, dạo trước cậu ấy dị ứng, nổi mề đay, diện mạo hơi thay đổi, không thể gặp người khác."
Thời Lê buồn bực: "Chuyện của cậu ấy sao gì cậu cũng biết thế?”
An Mạt bày ra vẻ mặt ảo não nhìn cô: "Dạo trước cậu ấy vừa nằm viện mẹ tôi đã cố ý dẫn tôi mang theo giỏ trái cây đi thăm cậu ấy, nửa đêm hôm qua bố tôi ngủ cũng không ngủ, vì biểu lộ tâm ý, nhất định phải đưa cả nhà tới đây để bồi bạn với bố mẹ cậu ấy, cậu nói xem sao tôi lại biết chứ?”
"Bảo sao nhà cậu giàu." Hai tay Thời Lê ôm chặt lấy ngực, "Thật là xã giao thôi à.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải tất cả đều là vì xã giao, quả thật cũng có dụng ý riêng."
An Mạt cúi đầu nghịch móng tay, lại nói: "Bài vị của anh trai cậu ấy được đặt ở đây, mười mấy năm trước tình hình xã hội còn rất phức tạp, đúng chứ? Anh trai cậu ấy là cảnh sát phòng chống ma túy, anh ấy bị bọn buôn bán ma túy trả thù bị bắt tra tấn tàn bạo cho đến chết.”
Trái tim Thời Lê nhất thời đập thình thịch, nhắc tới những chuyện trong quá khứ, cô luôn tập trung hơn so với bạn bè cùng trang lứa bên cạnh.
"Chuyện là thế nào?"
"Thì là chết rất thê thảm, báo cáo khám nghiệm tử thi là anh trai cậu ấy lúc còn sống bị tra tấn ít nhất 40 giờ, hơn nữa trong quá trình đó còn liên tục bị tiêm thuốc kích thích thần kinh cho tỉnh táo, anh ấy tỉnh táo chịu hành hạ xong mới bị giết."
"Cậu cũng biết Thẩm Hiến Nghi, bố cậu ấy là quan chức cấp cao, mẹ cậu ấy là con gái của quan chức cấp cao, họ hàng thân thích nhà cậu ấy đều là hoặc là công chức, hoặc là chủ doanh nghiệp nhà nước, mối quan hệ gia tộc lớn đến mức đấy, anh trai cậu ấy sống thế nào cũng sẽ thoải mái cả đời, vậy mà năm đó chết thảm như vậy, tất cả mọi người đều đến đây để tiễn đưa những cảnh sát phòng chống ma túy đã hy sinh đó..."
An Mạt vừa dứt lời, đã nhìn thấy mắt và mũi Thời Lê đều đỏ lên.
"Muốn đi dạo một chút không? Tôi vừa thấy một người bán quà lưu niệm ở phía trước, có thể đến xem một chút. Thời Lê khàn giọng nói với An Mạt, thậm chí còn lạc đi mấy âm.
"Được... Đi thôi, tôi đi ngắm với cậu, nhưng cậu có chắc là cậu không sao không?"An Mạt cảm thấy hình như Thời Lê đã khóc, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô.
"Tôi không sao." Thời Lê dùng khăn tay của cô ấy mạnh mẽ lau nước mũi, hành động này lập tức nhận được vẻ chán ghét của An Mạt.
"An Mạt, tôi mang về giặt xong sẽ trả lại cho cậu."
"Không cần, cậu mau cầm đi vứt đi, thật là, thật bẩn quá đi, cậu đừng để tôi nhìn thấy nó nữa."
Biết cô ấy không thích cái này, Thời Lê lập tức cầm khăn tay kia đuổi theo cô ấy một đoạn xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi trưa không kịp về nhà ăn cơm, hai mẹ con tìm một quán ăn ở sườn núi ăn đơn giản.
Trước khi ăn cơm, Thời Lê chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, kèm theo status, [Ăn cơm chay], còn đính kèm vị trí địa điểm của mình.
Thời Lê không xác định bản thân có thể câu được một Thẩm Hiến Nghi hay không, đợi đến khi sắp ăn xong, cô cũng không nhận được tin nhắn của cậu.
Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, Thời Lê và mẹ chuẩn bị xuống núi, nhưng vừa mới đi ra khỏi quán ăn, cô liền nhìn thấy người kia ở dưới một gốc cây lớn .
Chàng trai cao gầy, mặc bộ đồ hải thanh màu đen, đầu cúi xuống, đôi mắt ẩn trong bóng tối. Gió của tiết trời sau lập đông thổi qua, nhẹ nhàng thổi phồng lớp vải trên người cậu, rồi lại chậm rãi thả xuống.
Có vẻ như cảm thấy gì đó, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, đôi mắt đen đó nặng trĩu, nhìn chính xác vào cô.
Thời Lê mím môi, quay đầu kéo tay mẹ, nhỏ giọng nói: "Bạn học của con ở kia, con đến gặp cậu ấy nói chuyện một chút.”
Thời Nhân nhìn thoáng qua Thẩm Hiến Nghi, không nhịn được nói một câu: "Bạn nam đẹp trai quá, cậu ấy thích con phải không?”
Thời Lê hơi đỏ mặt, trả lời qua loa: \"Chính là đại diện học sinh lần trước nói với Thời Tưởng đó.”
"Hiện tại hai đứa bắt đầu qua lại à?"
Thời Lê không nói lại nữa: "Không nói chuyện này nữa, mẹ đi dạo xung quanh một lát đi, lát nữa con với mẹ cùng nhau về nhà, chỗ này rất xa con không muốn đi xe một mình.”
"Bảo cậu ấy đưa con về."
"Bảo cậu ấy đưa làm gì, cậu ấy cũng không phải bạn trai con."
Nói xong Thời Lê lập tức chạy đi, vì Thẩm Hiến Nghi vẫn còn đang đợi cô ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro