Bên Cạnh Bàn (H)

Bạn Trai

Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)

2024-11-06 20:36:00

Đã nhiều ngày hai người không gặp nhau, thật vất vả mới gặp được, việc đầu tiên Thời Lê làm chính là kéo Thẩm Hiến Nghi đến một con đường nhỏ bên cạnh đường chính.

Con đường này dẫn đến những hộ nông dân sống trên núi ở phía xa,  đi xa hơn nữa là những ngọn núi lớn.

Thời tiết đang thay đổi, hai bên đều là cây cao, trên mặt đất trải đầy lá rụng, Thời Lê đứng ở bên cạnh một cây cầu nhỏ nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới, một lát sau, quay đầu lại nhìn vào mắt cậu.

"Thẩm Hiến Nghi, vì hôm đó cậu hôn tôi nên mới dị ứng à?"

Tuy bề ngoài Thời Lê nhìn giống như kiểu xinh đẹp, nhìn mỏng manh, yếu đuối rất dễ đánh lừa người khác, nhưng thật tế cô rất mạnh mẽ cứng rắn, từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng bị bệnh, lần gần đây nhất phải đi truyền nước cũng là chuyện từ thời tiểu học rồi.

"Không liên quan gì đến hôn môi." Cậu dừng một chút, tiếp tục nói, "Ăn một ít đồ ăn không hợp thì bị dị ứng.”

"Trước đó cậu không biết mình ăn sẽ bị dị ứng à?"

Thẩm Hiến Nghi không nói gì, cũng rời tầm mắt đi chỗ khác, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh.

Lúc này Thời Lê mới chú ý tới chỗ trên cổ cậu vốn bị cô lưu lại vết hôn, có thêm vài vết trầy xước mới đóng vẩy.

Cô đột nhiên hiểu ra.

Nhưng Thời Lê không nói gì, cô lấy trong túi mình ra một cái bùa bình an có gắn chuông nhỏ và mặt dây chuyền màu vàng, đưa cho cậu.

"Thẩm Hiến Nghi, tôi vừa mới xin ở trong chùa, cậu cầm về cất đi, sau này đừng bị bệnh nữa."

Thẩm Hiến Nghi chỉ nhìn bùa trong tay cô, không đưa tay nhận.



Rõ ràng là cậu chủ động tới tìm cô, nhưng sau khi gặp cậu vẫn chưa nói gì với cô.

Thời Lê không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo tay Thẩm Hiến Nghi, nhét bùa bình an này vào tay cậu, nhưng lúc này cậu lại đột nhiên có phản ứng, trực tiếp giữ chặt tay cô kéo cô ôm vào trong ngực mình.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, miệng đã bị Thẩm Hiến Nghi dùng sức hôn lên, cậu không ngừng mút môi cô, đầu lưỡi lại tiến vào sâu trong khoang miệng cô, ở bên trong quấn lấy cô không ngừng trêu chọc.

Thời Lê bị cậu ôm hôn đến mức mồ hôi đầy đầu, trong khoang mũi tràn đầy hơi thở của cậu, tim đập thình thịch trong lồng ngực, giống như muốn dán lên trái tim cậu.

Bị cậu ôm hôn rất lâu, sau khi hai người tách ra, môi Thời Lê đỏ hơn bình thường rất nhiều, cô không mắng cậu, chỉ đưa tay muốn đẩy cậu ra: "Tôi xuống núi trước, mẹ còn đang chờ tôi.”

Thẩm Hiến Nghi không nói gì, lại bịt miệng cô lại.

Lần này cô mở miệng để cậu hôn, hai người hôn đến khi đầu lưỡi tê ra, tách ra để có khí rồi lại triền miên, môi lại tiếp tục khép lại, cứ như vậy trao đổi nước bọt và nhiệt độ cơ thể với nhau.

Sau khi nụ hôn ướt át dài đằng đẵng kết thúc, cô còn bị cậu hôn đến mức kéo ra một sợi tơ bạc từ trong miệng, Thời Lê không muốn ngước mắt lên nhìn cậu, hai má và vành tai đều đỏ bừng lên.

Cậu hôn cô đến mức bản thân lại cương cứng, thứ kia đang chống lên cô.

Thời Lê vốn tưởng rằng Thẩm Hiến Nghi sẽ muốn làm cô, sẽ nói là ở chỗ này, để cậu tiến vào.

Nhưng chàng trai này lại rũ mắt xuống, nhắm mắt lại im lặng lúc lâu, sau đó lại chậm rãi nhìn về phía cô: "Thời Lê, thích tôi được không? ”

"Nếu cậu còn thiếu bạn trai, cậu có thể thử với tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bên Cạnh Bàn (H)

Số ký tự: 0