Chỉ Làm Với Cậu
Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)
2024-11-06 20:36:00
Hình như cô cảm giác được trái tim mình hơi dao động, nhưng vẫn lắc đầu với cậu.
"Thẩm Hiến Nghi, hẳn là cậu lớn lên trong một gia đình rất gia giáo nhỉ? Lớn lên trong loại môi trường đấy, áp lực cũng lớn, cho nên ngay cả dấu hôn trên cổ cũng phải dùng bệnh mề đay che đi.”
"Nếu tôi để chuyện cậu yêu sớm cho nhà cậu biết, khẳng định nhà cậu sẽ không bỏ qua cho tôi, đến lúc đó cậu có thể làm gì..."
"Đã biết lâu rồi." Cậu nhìn cô không chớp mắt, nói, "Vì để tránh xa cậu, cho nên giới thiệu cho tôi rất nhiều cô gái để làm quen, nhưng vô dụng, bây giờ bà ấy cũng rất rõ.”
"Chuyện này liên quan gì đến tôi." Thời Lê đẩy cậu ra, "Tôi đi trước.”
Nhưng Thẩm Hiến Nghi lại không chịu buông ra, ôm lấy cô, không cho cô đi.
Từng mạch máu trên cơ thể Thời Lê đều như đang ngứa ngáy tê dại, loại cảm giác này không hình dung được, nhưng nhất định là có tiết ra hormone khiến cho người ta hạnh phúc, không ngừng kích thích giác quan toàn thể của cô, lòng bàn chân êm ái khiến cho cô cảm giác mình giống như đang ở trên mây.
Thẩm Hiến Nghi vùi đầu vào người cô, giọng điệu rất cố chấp: "Cậu còn chưa trả lời tôi.”
"Không có, không cho." Cô đưa tay đẩy cậu, giãy dụa muốn rời đi, nhưng Thẩm Hiến Nghi lại kéo cô trở về tiếp tục hôn.
Lần này cô bị cậu hôn đến đè lên thân cây, đưa lưng về phía du khách thỉnh thoảng đi ngang qua, tay cậu cũng trực tiếp đưa vào trong áo khoác và áo lót của cô, vuốt ve bộ ngực mềm mại căng đầy của cô.
Mùa đông Thời Lê rất ít khi mặc áo lót, thế nên bây giờ lại thuận tiện cho Thẩm Hiến Nghi, một tay cậu trực tiếp bao lấy cô, xoa nắn thịt mềm của cô xong lại tiếp tục chà sát nhũ hoa của cô.
Thời Lê còn chưa kịp phản ứng, chàng trai đột nhiên đã vén hết áo của cô lên, thả ra đôi gò bồng đào phấn nộn đầy đặn với cặp nhũ hoa đứng thẳng trên người cô, cúi đầu hung hăng ngậm nhũ hoa hồng hào đã đứng thẳng, không ngừng liếm mút.
Thời Lê nhanh chóng bị hành động này của cậu làm cho choáng váng, nhất thời không thể nói là xấu hổ hay là cái gì nữa, không để cho cậu ngậm nữa liền vội vàng kéo áo mình xuống, mặt đỏ tai hồng quả thực sắp chịu không nổi cậu rồi.
"Thẩm Hiến Nghi, chuyện gì cậu cũng có thể làm với con gái à?"
"Chỉ làm với cậu thôi."
"Cậu đang nói ngon nói ngọt cái gì?"
"Tôi không hiểu." Cậu không hề giống với bộ dáng lưu manh vừa mới đùa giỡn với cô, lý trí thanh tỉnh khắc vào trong xương tủy, nhưng phía dưới cũng cương cứng đến mức khiến người ta không thể ngó lơ, "Vì sao cậu lại cho rằng đây là nói ngon nói ngọt?”
Vật phía dưới kia làm bộ hải thanh trên người cậu hơi phồng lên, ngay cả khi đối mặt với nhãn quang thông tỏ của thần phật trong đại điện, cậu vẫn có thể bình tĩnh đắm chìm trong dục vọng của mình với cô.
Cậu không sợ báo ứng, hoặc là có thể nói cậu thật tế cũng không tin nhân quả báo ứng.
So ra, ngược lại Thời Lê lại phản ứng rất mãnh liệt, cô biết mình đang đùa bỡn với sự thật lòng của bạn nam, hôm đó cô gieo nhân, nên mới có quả như bây giờ.
Cô đưa tay sờ sờ miệng mình, oán trách cậu: "Rốt cuộc cậu có biết hôn không, Thẩm Hiến Nghi cậu như vậy thật sự có thể làm bạn trai tốt à? Miệng tôi bị cậu làm bầm tím rồi.”
Lần này cậu không làm bất cứ việc dư thừa nào nữa, chỉ là mặt mày ủ rũ, rất nghiêm túc nhìn cô.
"Có thể dạy tôi cần phải hôn cậu như thế nào không?"
Cô vốn muốn nói cô cũng không biết, trước kia cô cũng chưa từng yêu đương với người khác, nhưng vẫn mạnh miệng, không nhịn được ở trước mặt cậu lại thể hiện.
"Chờ chút." Sau khi cô buông ra những lời này, lại tạm biệt cậu, "Thẩm Hiến Nghi, tôi thật sự phải về rồi, nhà tôi cách đây rất xa.”
"Ừ, tôi đưa cậu về."
"Thẩm Hiến Nghi, hẳn là cậu lớn lên trong một gia đình rất gia giáo nhỉ? Lớn lên trong loại môi trường đấy, áp lực cũng lớn, cho nên ngay cả dấu hôn trên cổ cũng phải dùng bệnh mề đay che đi.”
"Nếu tôi để chuyện cậu yêu sớm cho nhà cậu biết, khẳng định nhà cậu sẽ không bỏ qua cho tôi, đến lúc đó cậu có thể làm gì..."
"Đã biết lâu rồi." Cậu nhìn cô không chớp mắt, nói, "Vì để tránh xa cậu, cho nên giới thiệu cho tôi rất nhiều cô gái để làm quen, nhưng vô dụng, bây giờ bà ấy cũng rất rõ.”
"Chuyện này liên quan gì đến tôi." Thời Lê đẩy cậu ra, "Tôi đi trước.”
Nhưng Thẩm Hiến Nghi lại không chịu buông ra, ôm lấy cô, không cho cô đi.
Từng mạch máu trên cơ thể Thời Lê đều như đang ngứa ngáy tê dại, loại cảm giác này không hình dung được, nhưng nhất định là có tiết ra hormone khiến cho người ta hạnh phúc, không ngừng kích thích giác quan toàn thể của cô, lòng bàn chân êm ái khiến cho cô cảm giác mình giống như đang ở trên mây.
Thẩm Hiến Nghi vùi đầu vào người cô, giọng điệu rất cố chấp: "Cậu còn chưa trả lời tôi.”
"Không có, không cho." Cô đưa tay đẩy cậu, giãy dụa muốn rời đi, nhưng Thẩm Hiến Nghi lại kéo cô trở về tiếp tục hôn.
Lần này cô bị cậu hôn đến đè lên thân cây, đưa lưng về phía du khách thỉnh thoảng đi ngang qua, tay cậu cũng trực tiếp đưa vào trong áo khoác và áo lót của cô, vuốt ve bộ ngực mềm mại căng đầy của cô.
Mùa đông Thời Lê rất ít khi mặc áo lót, thế nên bây giờ lại thuận tiện cho Thẩm Hiến Nghi, một tay cậu trực tiếp bao lấy cô, xoa nắn thịt mềm của cô xong lại tiếp tục chà sát nhũ hoa của cô.
Thời Lê còn chưa kịp phản ứng, chàng trai đột nhiên đã vén hết áo của cô lên, thả ra đôi gò bồng đào phấn nộn đầy đặn với cặp nhũ hoa đứng thẳng trên người cô, cúi đầu hung hăng ngậm nhũ hoa hồng hào đã đứng thẳng, không ngừng liếm mút.
Thời Lê nhanh chóng bị hành động này của cậu làm cho choáng váng, nhất thời không thể nói là xấu hổ hay là cái gì nữa, không để cho cậu ngậm nữa liền vội vàng kéo áo mình xuống, mặt đỏ tai hồng quả thực sắp chịu không nổi cậu rồi.
"Thẩm Hiến Nghi, chuyện gì cậu cũng có thể làm với con gái à?"
"Chỉ làm với cậu thôi."
"Cậu đang nói ngon nói ngọt cái gì?"
"Tôi không hiểu." Cậu không hề giống với bộ dáng lưu manh vừa mới đùa giỡn với cô, lý trí thanh tỉnh khắc vào trong xương tủy, nhưng phía dưới cũng cương cứng đến mức khiến người ta không thể ngó lơ, "Vì sao cậu lại cho rằng đây là nói ngon nói ngọt?”
Vật phía dưới kia làm bộ hải thanh trên người cậu hơi phồng lên, ngay cả khi đối mặt với nhãn quang thông tỏ của thần phật trong đại điện, cậu vẫn có thể bình tĩnh đắm chìm trong dục vọng của mình với cô.
Cậu không sợ báo ứng, hoặc là có thể nói cậu thật tế cũng không tin nhân quả báo ứng.
So ra, ngược lại Thời Lê lại phản ứng rất mãnh liệt, cô biết mình đang đùa bỡn với sự thật lòng của bạn nam, hôm đó cô gieo nhân, nên mới có quả như bây giờ.
Cô đưa tay sờ sờ miệng mình, oán trách cậu: "Rốt cuộc cậu có biết hôn không, Thẩm Hiến Nghi cậu như vậy thật sự có thể làm bạn trai tốt à? Miệng tôi bị cậu làm bầm tím rồi.”
Lần này cậu không làm bất cứ việc dư thừa nào nữa, chỉ là mặt mày ủ rũ, rất nghiêm túc nhìn cô.
"Có thể dạy tôi cần phải hôn cậu như thế nào không?"
Cô vốn muốn nói cô cũng không biết, trước kia cô cũng chưa từng yêu đương với người khác, nhưng vẫn mạnh miệng, không nhịn được ở trước mặt cậu lại thể hiện.
"Chờ chút." Sau khi cô buông ra những lời này, lại tạm biệt cậu, "Thẩm Hiến Nghi, tôi thật sự phải về rồi, nhà tôi cách đây rất xa.”
"Ừ, tôi đưa cậu về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro