Chìa Khóa
Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)
2024-11-06 20:36:00
Học kỳ đầu tiên của lớp mười nhanh chóng trôi qua, bước vào kỳ nghỉ hè Thời Lê vừa tròn mười sáu tuổi, cô tìm đến một quán cà phê sách bên cạnh con phố buôn bán ở trung tâm thành phố để làm việc kiếm tiền.
Học phí của trường phổ thông tư nhân rất đắt, một mình mẹ cô mở tiệm cắt tóc thì không kiếm được bao nhiêu tiền, vả lại mỗi tháng bà còn phải đóng tiền nhà. Về phần Thời Tưởng, số tiền đó anh kiếm được phải để dành chi tiêu khi vào đại học, cho nên từ khi Thời Lê còn rất nhỏ đã bắt đầu nghĩ cách tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.
Yêu cầu về nhân viên của quán cà phê này rất cao, sở dĩ ông chủ chịu tuyển cô vào làm chủ yếu là do ngoại hình của Thời Lê xinh đẹp, gần như chỉ trong một cái chớp mắt, ông ấy đã quyết định nhận cô vào làm. Bởi vì ông chủ cho rằng ngoại hình của cô có thể nâng cao đẳng cấp của quán mình.
Khoảng cách từ nhà cô đến trung tâm thành phố khá xa, nếu đi xe buýt rồi chuyển sang tàu điện ngầm thì phải mất một tiếng rưỡi, có điều mức lương ông chủ trả cho cô rất cao.
Thời Lê không ngồi xe buýt, bởi vì trên xe buýt quá đông người. Thế nên coi trực tiếp trộm chìa khóa xe máy của Thời Tưởng, mỗi buổi sáng cô sẽ đội mũ bảo hiểm và lên đường, đến tối cô lại ngồi tàu điện ngầm trở về.
Bởi vì nhà cô cách xa trung tâm thành phố nên trên đường đi làm Thời Lê ít khi gặp cảnh sát giao thông kiểm tra.
Một đêm nọ, trên đường Thời Lê đi làm về, cô vừa vượt qua một giao lộ đã nhìn thấy hai cảnh sát giao thông đang đứng bên đường kiểm tra xe máy.
Thời Lê vốn lái xe rất chậm, cho nên cô chậm rãi thấy đổi tuyến đường rồi dừng xe ở bên đường. Cứ vài phút cô sẽ thò đầu ra thăm dò xem cảnh sát giao thông đã rời đi hay chưa, mãi đến lúc Thời Nhân gọi điện thoại cho cô, bà nói cơm nước đã nấu xong rồi, hỏi cô bao giờ về tới nhà.
Thời Lê giải thích tình huống hiện tại cho bà nghe, bỗng nhiên một giọng nam quen thuộc truyền ra từ điện thoại.
"Ai cho em trộm chìa khoá xe của anh, ngày mai em hãy ngoan ngoãn ngồi xe buýt đi."
Nghe thấy giọng nói này, Thời Lê biết Thời Tưởng đã về nhà nghỉ hè, nhưng cô vẫn không nói được lời nào hay ho: "Bây giờ em sẽ chạy tới chỗ cảnh sát giao thông, nếu xe anh bị giảm thì đừng có trách em."
"Thời Lê..."
Trước khi anh bắt đầu mắng, Thời Lê đã cúp máy. Cô mở WeChat, sau khi quan sát các toà nhà gần đó xong thì gửi vị trí định vị của mình cho anh.
Mười phút sau, một chiếc xe taxi trực tuyến dừng ở con đường đối diện, Thời Tưởng bước xuống xe, sau khi quan sát xung quanh một vòng, anh nhìn thấy Thời Lê đang ngồi trên vỉa hè.
Anh băng qua đường, sải bước lẽo lên xe của mình rồi đội chiếc mũ bảo hiểm đang treo trên tay lái vào. Thời Tưởng không thèm quay đầu lại mà nói: "Chìa khóa."
Thời Lê đội mũ bảo hiểm và ngồi lên ghế sau, bấy giờ cô mới nhét chìa khoá vào tay anh rồi vòng tay ôm eo Thời Tưởng.
"Em dám lục lọi trong phòng anh?"
"Em không có lục lọi."
"Vậy em lấy chìa khoá ở đâu?"
"Anh đặt chìa khóa ở đâu chẳng lẽ anh không nhớ? Em lấy nó ở chỗ đó đấy."
Thời Tưởng khởi động xe, bắt đầu lên đường. Anh chạy xe tới phía trước, chủ động móc giấy phép lái xe ra cho cảnh sát giao thông kiểm tra. Sau khi qua chốt anh mới tiếp tục nói chuyện với cô.
"Thời Lê, từ lúc lên bảy hình đã thường xuyên nghe hàng xóm xung quanh nói rằng, nếu em không xinh đẹp thì đã bị đánh chết từ lâu rồi."
"Thật ngại quá, làm ảnh sợ hãi rồi, thần kinh của em có vấn đề nên mỗi ngày đều lên cơn."
"Đã biết đầu óc của mình không được bình thường thì đừng có chạy lung tung."
"Anh quản được em sao!" Cô ngã đầu lên tấm lưng rộng lớn của Thời Tưởng, cô ngơ ngác nhìn xuyên qua lớp kính trên mũ bảo hiểm, quan sát đèn đường và những căn phòng khuất trong bóng tối.
Lúc bên tai chỉ còn lại tiếng động cơ xe máy, Thời Lê bất ngờ hỏi: "Thời Tưởng, bạn gái anh cũng quay về cùng anh à?"
Có lẽ Thời Tưởng không nghe thấy câu hỏi của cô, bởi vì Thời Lê đợi hồi lâu cũng không nghe được câu trả lời của anh, cô cũng không hỏi lại nữa.
Sau khi xe dừng trước cửa nhà, Thời Lê bước xuống từ ghế sau. Lúc cô tháo chốt cài trên mũ bảo hiểm, đột nhiên cô nghe thấy người kế bên nhỏ giọng nói: "Anh đã chia tay với cô ấy rồi."
Tay Thời Lê cầm mũ bảo hiểm, đầu cũng không ngẩng lên, mái tóc dài rối tung, sau khi nghe anh nói vậy, cô lập tức ngẩn ngơ.
"Buồn cười!"
Dứt lời, Thời Lê ôm mũ bảo hiểm chạy thẳng vào nhà, bởi vì tiếng Thời Nhân gọi cô vào ăn cơm đã vọng ra.
"Tiểu Lê, mau vào ăn cơm, đồ ăn nguội hết rồi!"
"Tới ngày! Trong nhà có dưa hấu ướp lạnh không? Con muốn ăn dưa hấu ướp lạnh."
Học phí của trường phổ thông tư nhân rất đắt, một mình mẹ cô mở tiệm cắt tóc thì không kiếm được bao nhiêu tiền, vả lại mỗi tháng bà còn phải đóng tiền nhà. Về phần Thời Tưởng, số tiền đó anh kiếm được phải để dành chi tiêu khi vào đại học, cho nên từ khi Thời Lê còn rất nhỏ đã bắt đầu nghĩ cách tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.
Yêu cầu về nhân viên của quán cà phê này rất cao, sở dĩ ông chủ chịu tuyển cô vào làm chủ yếu là do ngoại hình của Thời Lê xinh đẹp, gần như chỉ trong một cái chớp mắt, ông ấy đã quyết định nhận cô vào làm. Bởi vì ông chủ cho rằng ngoại hình của cô có thể nâng cao đẳng cấp của quán mình.
Khoảng cách từ nhà cô đến trung tâm thành phố khá xa, nếu đi xe buýt rồi chuyển sang tàu điện ngầm thì phải mất một tiếng rưỡi, có điều mức lương ông chủ trả cho cô rất cao.
Thời Lê không ngồi xe buýt, bởi vì trên xe buýt quá đông người. Thế nên coi trực tiếp trộm chìa khóa xe máy của Thời Tưởng, mỗi buổi sáng cô sẽ đội mũ bảo hiểm và lên đường, đến tối cô lại ngồi tàu điện ngầm trở về.
Bởi vì nhà cô cách xa trung tâm thành phố nên trên đường đi làm Thời Lê ít khi gặp cảnh sát giao thông kiểm tra.
Một đêm nọ, trên đường Thời Lê đi làm về, cô vừa vượt qua một giao lộ đã nhìn thấy hai cảnh sát giao thông đang đứng bên đường kiểm tra xe máy.
Thời Lê vốn lái xe rất chậm, cho nên cô chậm rãi thấy đổi tuyến đường rồi dừng xe ở bên đường. Cứ vài phút cô sẽ thò đầu ra thăm dò xem cảnh sát giao thông đã rời đi hay chưa, mãi đến lúc Thời Nhân gọi điện thoại cho cô, bà nói cơm nước đã nấu xong rồi, hỏi cô bao giờ về tới nhà.
Thời Lê giải thích tình huống hiện tại cho bà nghe, bỗng nhiên một giọng nam quen thuộc truyền ra từ điện thoại.
"Ai cho em trộm chìa khoá xe của anh, ngày mai em hãy ngoan ngoãn ngồi xe buýt đi."
Nghe thấy giọng nói này, Thời Lê biết Thời Tưởng đã về nhà nghỉ hè, nhưng cô vẫn không nói được lời nào hay ho: "Bây giờ em sẽ chạy tới chỗ cảnh sát giao thông, nếu xe anh bị giảm thì đừng có trách em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thời Lê..."
Trước khi anh bắt đầu mắng, Thời Lê đã cúp máy. Cô mở WeChat, sau khi quan sát các toà nhà gần đó xong thì gửi vị trí định vị của mình cho anh.
Mười phút sau, một chiếc xe taxi trực tuyến dừng ở con đường đối diện, Thời Tưởng bước xuống xe, sau khi quan sát xung quanh một vòng, anh nhìn thấy Thời Lê đang ngồi trên vỉa hè.
Anh băng qua đường, sải bước lẽo lên xe của mình rồi đội chiếc mũ bảo hiểm đang treo trên tay lái vào. Thời Tưởng không thèm quay đầu lại mà nói: "Chìa khóa."
Thời Lê đội mũ bảo hiểm và ngồi lên ghế sau, bấy giờ cô mới nhét chìa khoá vào tay anh rồi vòng tay ôm eo Thời Tưởng.
"Em dám lục lọi trong phòng anh?"
"Em không có lục lọi."
"Vậy em lấy chìa khoá ở đâu?"
"Anh đặt chìa khóa ở đâu chẳng lẽ anh không nhớ? Em lấy nó ở chỗ đó đấy."
Thời Tưởng khởi động xe, bắt đầu lên đường. Anh chạy xe tới phía trước, chủ động móc giấy phép lái xe ra cho cảnh sát giao thông kiểm tra. Sau khi qua chốt anh mới tiếp tục nói chuyện với cô.
"Thời Lê, từ lúc lên bảy hình đã thường xuyên nghe hàng xóm xung quanh nói rằng, nếu em không xinh đẹp thì đã bị đánh chết từ lâu rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thật ngại quá, làm ảnh sợ hãi rồi, thần kinh của em có vấn đề nên mỗi ngày đều lên cơn."
"Đã biết đầu óc của mình không được bình thường thì đừng có chạy lung tung."
"Anh quản được em sao!" Cô ngã đầu lên tấm lưng rộng lớn của Thời Tưởng, cô ngơ ngác nhìn xuyên qua lớp kính trên mũ bảo hiểm, quan sát đèn đường và những căn phòng khuất trong bóng tối.
Lúc bên tai chỉ còn lại tiếng động cơ xe máy, Thời Lê bất ngờ hỏi: "Thời Tưởng, bạn gái anh cũng quay về cùng anh à?"
Có lẽ Thời Tưởng không nghe thấy câu hỏi của cô, bởi vì Thời Lê đợi hồi lâu cũng không nghe được câu trả lời của anh, cô cũng không hỏi lại nữa.
Sau khi xe dừng trước cửa nhà, Thời Lê bước xuống từ ghế sau. Lúc cô tháo chốt cài trên mũ bảo hiểm, đột nhiên cô nghe thấy người kế bên nhỏ giọng nói: "Anh đã chia tay với cô ấy rồi."
Tay Thời Lê cầm mũ bảo hiểm, đầu cũng không ngẩng lên, mái tóc dài rối tung, sau khi nghe anh nói vậy, cô lập tức ngẩn ngơ.
"Buồn cười!"
Dứt lời, Thời Lê ôm mũ bảo hiểm chạy thẳng vào nhà, bởi vì tiếng Thời Nhân gọi cô vào ăn cơm đã vọng ra.
"Tiểu Lê, mau vào ăn cơm, đồ ăn nguội hết rồi!"
"Tới ngày! Trong nhà có dưa hấu ướp lạnh không? Con muốn ăn dưa hấu ướp lạnh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro