Bên Cạnh Bàn (H)

Đừng Khóc

Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)

2024-11-06 20:36:00

Sau khi nói ra câu này, không biết cậu ngẩn người ra bao lâu, một câu cũng không nói.

Lúc ấy trời sắp tối, cậu là một người tính tình rất tốt, sau khi im lặng, cúi đầu, trước mắt phủ một tầng sương mù muôn màu muôn vẻ.

Thời Lê phát hiện Thẩm Hiến Nghi hình như muốn khóc.

Trong tình cảnh này, cô cũng hơi không được tự nhiên lắm, ngước mắt nhìn ra chỗ khác, tay không biết phải đặt ở đâu, nâng tấm carton lên vài cái, rồi lại buông xuống, tâm địa sắt đá lúc này cũng có chút bối rối.

"Tôi đang nghiêm túc đấy, cậu rất tốt, là tôi không xứng với cậu."

Cậu ngước mắt lên nhìn về phía có, ánh mắt không bình tĩnh như bình thường, cảm xúc và nước mắt cùng dâng lên, trên mặt đã có nước mắt.

Thời Lê không dám nhìn kỹ, cô chưa từng thấy con trai khóc, huống chi hiện tại cậu còn là bạn trai của cô.

Cô rất muốn giả vờ mình không nhìn thấy những hình ảnh này, nhưng hốc mắt ướt át phiếm hồng của cậu đã khắc sâu vào trong đầu cô.

"Thẩm Hiến Nghi, chẳng lẽ chính cậu không cảm thấy à? Tôi và cậu hoàn toàn không phải là người của một thế giới.”

"Nếu đã như vậy, vậy ngay từ đầu sao cậu phải tới tìm tôi?”

Thời Lê không ngờ cậu còn có thể cắn ngược lại cô một cái, sau khi nghe cậu hỏi ngược lại, cô sửng sốt một lát, nói: "Tôi buồn chán, muốn tìm người yêu đương, suy xét những người đại khái thích tôi, có lẽ cậu là người tương đối thích hợp, liền tìm đến cậu.”

"Vậy bây giờ cậu có lựa chọn tốt hơn tôi rồi à?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô lắc đầu: "Không.”

"Vậy thì chờ một chút, chờ cậu có lựa chọn tốt hơn rồi nói sau cũng không muộn."

Thẩm Hiến Nghi trực tiếp kết luận vấn đề chia tay mà cô đưa ra lần này, đó là không chia tay.

Thời Lê bị cậu cho xoay một vòng, há miệng một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Cô nghĩ một lúc, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, lại nhìn cậu một cái, trong đôi mắt sâu thẳm của thiếu niên còn mờ mịt, cảm xúc bên trong làm cô khó có thể đoán được, nhưng nhìn lâu sẽ làm cho người ta không kiềm chế được mà mềm lòng.

Thời Lê cúi đầu do dự, nói thật: "Thẩm Hiến Nghi, không giấu gì cậu, ngày đó tôi tìm cậu chỉ vì muốn hẹn hò qua đường, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ yêu đương nghiêm túc với cậu, gần đây chỉ cần vừa nghĩ đến cậu, trong lòng tôi đã thấy phiền rồi, tôi thật sự không muốn tiếp tục qua lại với cậu nữa.”

Yết hầu của cậu giật giật, ánh nước nơi khóe mắt lóe lên không ngừng, giọng nói khàn khàn khẽ nói: "Tôi đưa cậu về trước.”

"Không cần đưa, nhà tôi cách đây rất xa, đi tàu điện ngầm xong còn phải chuyển xe buýt, cậu mau về đi, gia đình cậu quản rất nghiêm..."

Cô còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Hiến Nghi ôm chặt vào trong ngực.

Trời vẫn còn hơi lạnh, vành tai lạnh cứng của Thời Lê được tay cậu che lại, giống như rơi vào một cái lò sưởi ấm áp, cô nhìn viên gạch lát đường phía trước, cảm nhận được cơ thể Thẩm Hiến Nghi hình như vẫn luôn run rẩy, ngay cả hô hấp cũng giống như đang rung động.

"Thời Lê, bây giờ chúng ta đi làm tình được không? Cậu có thể đừng chia tay với tớ được không?”

Thời Lê tách thân thể mình khỏi ngực cậu, lắc đầu.

Cô phát hiện cảm xúc có thể lây nhiễm cho người bên cạnh, rõ ràng vừa rồi còn tốt, nhưng lúc này trong lòng cô lại hơi buồn bực, giống như là muốn ngạt thở.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô quyết định nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Thời Lê đưa hộp sôcôla trong tay cho Thẩm Hiến Nghi: "Mấy hôm nay ăn rất nhiều đồ ăn vặt của cậu, những thứ khác tôi vừa nhìn qua hình như không mua nổi, cái này coi như là quà hồi đáp tôi tặng cho cậu đi, tôi đi trước.”

Trước khi xoay người, cô nhìn thấy thiếu niên đứng ở ven đường cúi đầu, giống như lại khóc, cậu đang rơi nước mắt.

Lần đầu tiên Thời Lê bình tĩnh từ chối một người con trai như vậy, cảm thấy mình rất tội lỗi, nhưng không thích chính là không thích, cô không muốn miễn cưỡng chính mình.

Chẳng qua trong lòng có vẫn có cảm giác tội lỗi, ngay cả ở trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm tan tầm nhìn thấy một chỗ ngồi, cô cũng không đi đến ngồi, cảm thấy mình nên đứng một tiếng rưỡi để chuộc tội thì tốt hơn.

Nhìn các loại biển hiệu đèn màu thoáng qua bên ngoài cửa sổ, Thời Lê lẳng lặng hít thở theo đám người chung quanh.

Tàu điện ngầm đến ga, người lên xuống tấp nập, sau khi bị các loại khí thế trên người người khác ảnh hưởng đến, cô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình thoát khỏi một phiền toái.

Bắt đầu từ ngày mai cô lại là một người thoải mái, mặc dù nghĩ tới Thẩm Hiến Nghi vừa nãy khóc hai lần, cô vẫn sẽ cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng suy cho cùng cô vẫn không suy nghĩ nhiều.

Bọn họ mới nói chuyện chưa đến ba tuần, chỉ nắm tay một lần cũng chỉ hôn môi một lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa nói được mấy câu, cô lại không nợ cậu.

Hơn nữa không yêu đương cũng sẽ không chết, Thời Tưởng nói với cô như vậy, bây giờ cô sống cũng rất tốt.

Thẩm Hiến Nghi thông minh hơn cô nhiều như vậy, lần này cậu biết cô là hố, về sau khẳng định sẽ dè chừng, cũng không đến mức để mình rơi mấy lần ở cùng một cái hố được.

Thời Lê tự an ủi mình, phất tay nói lời tạm biệt với người bạn trai đầu tiên, cô hy vọng Thẩm Hiến Nghi sau này có thể sống tốt, sớm thoát ra khỏi mối quan hệ này, sau đó sớm quên cô đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bên Cạnh Bàn (H)

Số ký tự: 0