Gội Đầu
Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)
2024-11-06 20:36:00
Thẩm Hiến Nghi nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nói: “Thời Lê, tôi thích súng.”
"Là ý gì?"
"Thực ra, đề tài vũ khí sẽ thích hợp hơn. Tôi quan tâm đến mọi thứ liên quan đến chiến tranh."
Thời Lê nhịn không được hỏi: “Thẩm Hiến Nghi, loại đề tài quân sự nhạy cảm như này, lúc cậu còn nhỏ hẳn là đã gặp qua rồi chứ?”
“Tôi có giữ một khẩu trong két, khẩu Glock 17.”
Cô nghe xong lời này có chút sửng sốt.
“Không phải Trung Quốc cấm súng sao?”
Ánh mắt Thẩm Hiến Nghi lại nhìn về phía con đường: “Quy tắc chỉ để hạn chế những người cần tuân theo quy tắc mà thôi.”
“Cậu không cần phải tuân thủ quy tắc sao?”
"Tôi không vi phạm bất kỳ quy tắc nào."
Sau cuộc trò chuyện này, Thời Lê đã có cái nhìn mới về Thẩm Hiến Nghi, cô ấn vào mặt cậu và nhìn cậu một cách mạnh mẽ: "Tôi nhìn không ra nha, Thẩm Hiến Nghi, cậu cũng ngầu phết đấy."
“Cô là vì thấy tôi như thế nên mới muốn tôi sao?” Cậu chỉ bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt rất trong sáng, vẫn như hồi còn lớp 9 lúc ấy, dịu dàng vô hại đến mức phái nữ khó có thể đề phòng cùng cảnh giác đối với cậu.
Nếu giữa hai người nhất định phải có một người bẩn thỉu hơn, người bên ngoài cũng sẽ không nghĩ tới, nhất định sẽ lựa chọn Thời Lê.
Thời Lê nửa đùa nửa thật gật đầu: “Ừ, tôi chưa từng có bạn trai nào nhiệt tình như cậu, cậu có thể cho tôi sờ súng của cậu được không?”
“Ngày mai tôi sẽ mang nó đến cho cậu.”
Vốn dĩ cô chỉ tùy tiện hỏi, không ngờ cậu lại thật sự đồng ý, nhất thời không nói được gì, cô không biết Thẩm Hiến Nghi là thật sự đơn thuần hay thực sự không quan tâm đến những chuyện này.
-
Khi Thời Lê đưa cậu về nhà mình, bên ngoài trời vẫn còn nắng, có một khách hàng đang xếp hàng chờ cắt tóc trong tiệm.
Nhìn thấy Thời Lê đưa Thẩm Hiến Nghi vào nhà, Thời Nhân vừa cắt tóc cho khách, vừa hỏi: “Đây không phải là cậu bạn học lần trước sao?”
“Vâng, là bạn trai của con.” Cô bảo Thẩm Hiến Nghi đợi ở bên cạnh, cởi áo khoác đồng phục học sinh, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, nói với người phụ nữ trung niên bên cạnh: “Đi thôi, gội đầu trước đã.” ."
Cậu ở một bên nhìn cô làm việc, giống như ở quán cà phê, cô có thể làm bất cứ việc gì và làm rất nghiêm túc.
Một lúc sau, Thẩm Hiến Nghi mới quay đi, phát hiện Thời Nhân thỉnh thoảng lại nhìn mình mỉm cười trong gương, bà biết cậu vẫn đang nhìn con gái mình.
Sau một lúc im lặng, cậu nói: "Chào cô ạ, cháu tên là Thẩm Hiến Nghi."
"Cô biết, Tiểu Lê có nói tên của cháu cho cô biết." Thời Nhân cắt tóc cho khách xong, bà cởi tấm choàng người ra cho khách, phủi phủi mấy sợi tóc còn sót lại: "Con bé kêu trông cháu rất đẹp trai."
"Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh với cậu ấy nữa."
Thời Nhân không để ý đến Thời Lê đang la hét, vẫn nói cười với Thẩm Hiến Nghi và tiếp tục trêu Thời Lê: “Ngày hai mẹ con cô lên núi, con bé còn nói không có quan hệ yêu đương gì với cháu, hôm nay lại đột nhiên nói cháu là bạn trai của nó, giữa hai đứa xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Hiến Nghi không có trả lời.
Cậu không có cách nào trả lời câu hỏi thẳng thắn như vậy của mẹ Thời Lê.
Bên ngoài cứ im lặng như vậy trong chốc lát, sau khi Thời Lê đưa khách hàng vừa mới gội đầu ra ngoài, cô tiến tới đánh Thời Nhân vài cái, sau đó đi đến ghế sô pha, đứng trước mặt bạn trai cô.
"Thẩm Hiến Nghi, cậu có muốn cắt tóc không? Tôi giúp cậu cắt."
Cậu ngước lên nhìn cô, có vẻ hơi sửng sốt.
Thời Lê trực tiếp đưa tay sờ sờ phần tóc mái trước trán cậu: "Có chút che mắt cậu, đi thôi, để tôi gội đầu cho cậu trước."
Thẩm Hiến Nghi nghe cô nói, cô nói muốn cắt tóc cho cậu nên cậu đi theo cô.
Động tác làm sạch của Thời Lê vừa phải, không gây đau đớn, kết hợp với dòng nước ấm áp, thậm chí còn có cảm giác cô rất nhẹ nhàng và ân cần.
"Bất cứ khi nào đến đây, cậu sẽ gội đầu cho họ sao?"
Thẩm Hiến Nghi nhìn trần nhà phía trên đầu, đột nhiên nói một câu như vậy.
Thời Lê rửa sạch bọt trên tay, cảm thấy chất lượng tóc khá tốt, khi gội cũng không bị rụng nhiều.
"Tôi chỉ gội đầu cho khách nữ, còn khách nam thì tôi không quan tâm lắm. Mẹ tôi cũng không cho tôi gội đầu cho khách nam, bà nói tôi chưa đủ tuổi vị thành niên."
“Vậy khi thành niên cậu có gội đầu cho đàn ông không?”
"Thẩm Hiến Nghi, cậu không thấy phiền à? Tôi không thích gội đầu cho nam giới. Với lại, tôi đưa vòi xịt cho cậu, cậu tự gội đi, tôi không gội cho cậu nữa."
Cậu lập tức yên tĩnh lại.
Một lúc sau, Thời Lê gội đầu xong cho cậu, thời điểm lấy khăn lau tóc cho cậu, cậu đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, vùi mặt vào hõm cổ cô, giống như cún con làm nũng muốn được cô cưng chiều.
Thời Lê phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kéo tay Thẩm Hiến Nghi ra khỏi người cô và dẫn cậu đi cắt tóc.
Cô cắt khá sành sỏi và rất thành thạo trong việc xếp lớp, cũng hiếm khi sử dụng các loại kéo cầu kỳ, có thể cắt nhiều lớp khác nhau chỉ bằng một chiếc kéo phẳng.
Sau khi Thời Nhân cắt tóc cho dì kia xong, bà bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
“Lê Lê, lát nữa con nhớ đóng cửa lại nhé, mẹ sang bên chỗ dì Lưu giúp dì ấy một chút, bên đó sắp đông người rồi, con không cần nấu cơm cho mẹ, mẹ sẽ ăn ở bên đó luôn, đêm nay mẹ cũng không về."
"Vâng ạ."
"Là ý gì?"
"Thực ra, đề tài vũ khí sẽ thích hợp hơn. Tôi quan tâm đến mọi thứ liên quan đến chiến tranh."
Thời Lê nhịn không được hỏi: “Thẩm Hiến Nghi, loại đề tài quân sự nhạy cảm như này, lúc cậu còn nhỏ hẳn là đã gặp qua rồi chứ?”
“Tôi có giữ một khẩu trong két, khẩu Glock 17.”
Cô nghe xong lời này có chút sửng sốt.
“Không phải Trung Quốc cấm súng sao?”
Ánh mắt Thẩm Hiến Nghi lại nhìn về phía con đường: “Quy tắc chỉ để hạn chế những người cần tuân theo quy tắc mà thôi.”
“Cậu không cần phải tuân thủ quy tắc sao?”
"Tôi không vi phạm bất kỳ quy tắc nào."
Sau cuộc trò chuyện này, Thời Lê đã có cái nhìn mới về Thẩm Hiến Nghi, cô ấn vào mặt cậu và nhìn cậu một cách mạnh mẽ: "Tôi nhìn không ra nha, Thẩm Hiến Nghi, cậu cũng ngầu phết đấy."
“Cô là vì thấy tôi như thế nên mới muốn tôi sao?” Cậu chỉ bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt rất trong sáng, vẫn như hồi còn lớp 9 lúc ấy, dịu dàng vô hại đến mức phái nữ khó có thể đề phòng cùng cảnh giác đối với cậu.
Nếu giữa hai người nhất định phải có một người bẩn thỉu hơn, người bên ngoài cũng sẽ không nghĩ tới, nhất định sẽ lựa chọn Thời Lê.
Thời Lê nửa đùa nửa thật gật đầu: “Ừ, tôi chưa từng có bạn trai nào nhiệt tình như cậu, cậu có thể cho tôi sờ súng của cậu được không?”
“Ngày mai tôi sẽ mang nó đến cho cậu.”
Vốn dĩ cô chỉ tùy tiện hỏi, không ngờ cậu lại thật sự đồng ý, nhất thời không nói được gì, cô không biết Thẩm Hiến Nghi là thật sự đơn thuần hay thực sự không quan tâm đến những chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-
Khi Thời Lê đưa cậu về nhà mình, bên ngoài trời vẫn còn nắng, có một khách hàng đang xếp hàng chờ cắt tóc trong tiệm.
Nhìn thấy Thời Lê đưa Thẩm Hiến Nghi vào nhà, Thời Nhân vừa cắt tóc cho khách, vừa hỏi: “Đây không phải là cậu bạn học lần trước sao?”
“Vâng, là bạn trai của con.” Cô bảo Thẩm Hiến Nghi đợi ở bên cạnh, cởi áo khoác đồng phục học sinh, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, nói với người phụ nữ trung niên bên cạnh: “Đi thôi, gội đầu trước đã.” ."
Cậu ở một bên nhìn cô làm việc, giống như ở quán cà phê, cô có thể làm bất cứ việc gì và làm rất nghiêm túc.
Một lúc sau, Thẩm Hiến Nghi mới quay đi, phát hiện Thời Nhân thỉnh thoảng lại nhìn mình mỉm cười trong gương, bà biết cậu vẫn đang nhìn con gái mình.
Sau một lúc im lặng, cậu nói: "Chào cô ạ, cháu tên là Thẩm Hiến Nghi."
"Cô biết, Tiểu Lê có nói tên của cháu cho cô biết." Thời Nhân cắt tóc cho khách xong, bà cởi tấm choàng người ra cho khách, phủi phủi mấy sợi tóc còn sót lại: "Con bé kêu trông cháu rất đẹp trai."
"Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh với cậu ấy nữa."
Thời Nhân không để ý đến Thời Lê đang la hét, vẫn nói cười với Thẩm Hiến Nghi và tiếp tục trêu Thời Lê: “Ngày hai mẹ con cô lên núi, con bé còn nói không có quan hệ yêu đương gì với cháu, hôm nay lại đột nhiên nói cháu là bạn trai của nó, giữa hai đứa xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Hiến Nghi không có trả lời.
Cậu không có cách nào trả lời câu hỏi thẳng thắn như vậy của mẹ Thời Lê.
Bên ngoài cứ im lặng như vậy trong chốc lát, sau khi Thời Lê đưa khách hàng vừa mới gội đầu ra ngoài, cô tiến tới đánh Thời Nhân vài cái, sau đó đi đến ghế sô pha, đứng trước mặt bạn trai cô.
"Thẩm Hiến Nghi, cậu có muốn cắt tóc không? Tôi giúp cậu cắt."
Cậu ngước lên nhìn cô, có vẻ hơi sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Lê trực tiếp đưa tay sờ sờ phần tóc mái trước trán cậu: "Có chút che mắt cậu, đi thôi, để tôi gội đầu cho cậu trước."
Thẩm Hiến Nghi nghe cô nói, cô nói muốn cắt tóc cho cậu nên cậu đi theo cô.
Động tác làm sạch của Thời Lê vừa phải, không gây đau đớn, kết hợp với dòng nước ấm áp, thậm chí còn có cảm giác cô rất nhẹ nhàng và ân cần.
"Bất cứ khi nào đến đây, cậu sẽ gội đầu cho họ sao?"
Thẩm Hiến Nghi nhìn trần nhà phía trên đầu, đột nhiên nói một câu như vậy.
Thời Lê rửa sạch bọt trên tay, cảm thấy chất lượng tóc khá tốt, khi gội cũng không bị rụng nhiều.
"Tôi chỉ gội đầu cho khách nữ, còn khách nam thì tôi không quan tâm lắm. Mẹ tôi cũng không cho tôi gội đầu cho khách nam, bà nói tôi chưa đủ tuổi vị thành niên."
“Vậy khi thành niên cậu có gội đầu cho đàn ông không?”
"Thẩm Hiến Nghi, cậu không thấy phiền à? Tôi không thích gội đầu cho nam giới. Với lại, tôi đưa vòi xịt cho cậu, cậu tự gội đi, tôi không gội cho cậu nữa."
Cậu lập tức yên tĩnh lại.
Một lúc sau, Thời Lê gội đầu xong cho cậu, thời điểm lấy khăn lau tóc cho cậu, cậu đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, vùi mặt vào hõm cổ cô, giống như cún con làm nũng muốn được cô cưng chiều.
Thời Lê phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kéo tay Thẩm Hiến Nghi ra khỏi người cô và dẫn cậu đi cắt tóc.
Cô cắt khá sành sỏi và rất thành thạo trong việc xếp lớp, cũng hiếm khi sử dụng các loại kéo cầu kỳ, có thể cắt nhiều lớp khác nhau chỉ bằng một chiếc kéo phẳng.
Sau khi Thời Nhân cắt tóc cho dì kia xong, bà bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
“Lê Lê, lát nữa con nhớ đóng cửa lại nhé, mẹ sang bên chỗ dì Lưu giúp dì ấy một chút, bên đó sắp đông người rồi, con không cần nấu cơm cho mẹ, mẹ sẽ ăn ở bên đó luôn, đêm nay mẹ cũng không về."
"Vâng ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro