Ảnh Thân Mật Củ...
Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)
2024-11-06 20:36:00
Khi làm việc Thời Lê rất nghiêm túc, chỉ đáp lại lời mẹ mà không ngẩng đầu lên.
Sau khi kiên nhẫn cắt xong, cô nhìn khuôn mặt Thẩm Hiến Nghi trong gương, chỉnh lại phần tóc mái trên trán anh.
"Đẹp trai quá phải không Thẩm Hiến Nghi?"
Cậu gật đầu.
"Ừm."
"Sau này cậu có thể gọi tôi là thầy Tony."
Thời Lê cũng khá hài lòng với ngoại hình hiện tại của Thẩm Hiến Nghi, sau khi cắt tóc, khí chất hiền lành dịu dàng của cậu có phần yếu đi, nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy cậu đẹp trai hơn trước, cô chính là hướng tới kiểu tóc tiêu chuẩn cho mấy anh chàng đẹp trai và cắt cho cậu.
“Đáng tiếc, cậu sẽ không bao giờ biết được kỹ năng thực sự của việc gội, cắt và sấy tóc. Nhiều cô gái thích nhờ tôi làm tóc, nói rằng sau khi tôi làm xong đều trông họ rất trắng và đẹp, có vài kiểu uốn tóc tạm thời chỉ tồn tại trong thời gian ngắn nhưng tôi đều có thể nghĩ cách mang lại hiệu quả lâu dài nhất cho các cô nàng ấy."
Thời Lê từ lấy ra mấy cái bát nhỏ từ ngăn tủ bên cạnh, ngồi xổm ở đó hỏi cậu: "Thẩm Hiến Nghi, bình thường lúc đi mua sắm cậu hay chọn màu gì?"
"Màu đen."
Cô quay đầu nhìn cậu một cái và nói: "Nó hơi bão hòa."
Cậu nhìn vào đôi mắt xanh của cô và nói: "Màu xanh."
Thời Lê huýt sáo rồi đi lấy kem nhuộm tóc: “Cậu muốn nhuộm tóc không?”
Cậu có chút khó hiểu, nhưng Thời Lê lại dời một chiếc ghế đến ngồi cạnh cậu: “Giấu tóc nhuộm bên trong, chỉ nhuộm một sợi, cậu và tôi nhuộm cùng màu với nhau, nhuộm một sợi giấu ở bên trong, không thấy rõ lắm đâu."
“Được.” Thẩm Hiến Nghi thậm chí không chút nghĩ suy, vẫn như cũ lựa chọn hợp tác theo ý thích của cô.
Có lẽ trước đó cậu chưa bao giờ nghĩ đến kiếp này mình sẽ nhuộm tóc, hơn nữa còn là màu xanh.
Thời Lê bắt đầu bóp kem nhuộm tóc và điều chỉnh màu sắc, giống như một họa sĩ nhỏ, nhét các thứ mà mắt thường khó phân biệt màu sắc vào trong bát, sau khi trộn đều, cô bắt đầu chính thức nhuộm tóc.
Kế tiếp, cô chơi game giết thời gian, Thẩm Hiến Nghi thì đang đọc cuốn sách vừa mới mua, giữa chừng có một người đàn ông đến cắt tóc, Thời Lê không muốn phục vụ nên nói mẹ cô không có ở đây và bảo người ta ngày mai lại đến, thậm chí còn đặc biệt đi đóng cửa của cửa tiệm.
Cứ như vậy, trong cửa tiệm đóng kín chỉ còn lại hai người họ.
Sau khi làm xong mọi việc, Thời Lê rất cẩn thận quan sát mái tóc của bạn trai, màu tóc của cậu quả thực không rõ ràng lắm, nhưng dưới ánh sáng rực rỡ của tiệm cắt tóc, lại có thể nhìn thấy được.
Thời Lê tự nhuộm cho mình nhiều hơn Thẩm Hiến Nghi, tóc cô dài hơn, diện tích nhuộm cũng lớn hơn, nhưng chỉ cần giấu đi khi hội sinh viên đến kiểm tra, cũng sẽ không tỏ ra đặc biệt kiêu ngạo.
Thẩm Hiến Nghi còn đang ngơ ngác nhìn gương để làm quen với mái tóc của mình, nhưng Thời Lê đã bắt đầu lôi kéo cậu đi chụp ảnh.
"Lại đây chụp với tôi mấy tấm."
Thời điểm cô vừa trốn học và ra ngoài chơi với cậu, Thời Lê không chụp bức ảnh nào cùng cậu vì cô chưa biết rõ về cậu, nhưng giờ cô hoàn toàn có thể làm những hành động không kiêng nể gì trước mặt cậu.
"Thẩm Hiến Nghi, lúc chụp ảnh ánh mắt cậu không cần vô hồn như vậy."
Cô nói xong, ánh mắt cậu lại không biết nhìn vào đâu, Thời Lê lại nói: “Nếu không biết nhìn vào đâu thì cứ nhìn tôi nhiều một chút.”
Cậu ngoan ngoãn nhìn cô lần nữa.
Thời Lê chụp mấy bức ảnh dựa vào vai cậu và nắm tay cậu, hai người đều trai xinh gái đẹp nên dù chụp thế nào cũng trông rất bắt mắt, nhưng cuối cùng Thời Lê lại cảm thấy chiếc gương trong tiệm cắt tóc trông hơi khó coi.
"Không được rồi, cái gương này không dùng được. Đi vào phòng tôi đi. Ở đó có một cái gương dài."
Cậu còn chưa kịp nói gì đã bị Thời Lê kéo về phòng.
Cô căn bản không có thu dọn đồ đạc, vừa mở cửa ra, Thẩm Hiến Nghi đã nhìn thấy chiếc áo hai dây nằm vắt vẻo trên lưng ghế cạnh bàn học.
Phòng của cô chỉ lớn hơn nhà nghỉ nhỏ nơi cô ở đêm đó một chút, nhưng trong đó còn có rất nhiều đồ vật, mỗi chi tiết đều là dấu vết của cô, nếu chỉ liếc nhìn một cái, cậu không thể nhìn hết được.
"Lại đây, cậu ngồi lên ghế, tôi sẽ ngồi lên đùi cậu."
Cơ thể của Thẩm Hiến Nghi bị cô đùa giỡn, Thời Lê thỉnh thoảng có thể cảm nhận được người cậu cứng đờ, nhưng dù khó chịu đến đâu cậu vẫn phối hợp với cô.
Cậu đang ngồi quay lưng về phía gương, Thời Lê ngồi trên đùi ôm lưng cậu, tà váy dưới đùi lộ ra rất nhiều, hai tay cũng bấu chặt lấy lớp áo đồng phục trên người cậu, mặt cô dán sát vào mặt cậu và giấu mặt đằng sau camera điện thoại.
Một căn phòng chật hẹp, ánh sáng không quá lớn, giữa hai thân hình trẻ trung đầy nhục dục không thể diễn tả được, Thời Lê và Thẩm Hiến Nghi chụp vài tấm, tất cả các cảnh sắc tình và thân mật đều như có như không một cách tinh tế.
Rõ ràng cô không có hành vi quá đáng nào với cậu hết, nhưng trong bức ảnh có vẻ như cô đang làm tình với cậu, hoặc sắp lên giường với nhau vậy.
Nhìn những bức ảnh, chỉ có thể cảm nhận được mối quan hệ giữa hai người thật mơ hồ và không rõ ràng.
Thời Lê cảm thấy Thẩm Hiến Nghi thật sự rất lạnh lùng, dường như chụp ảnh cùng cô khiến cậu không có chút cảm giác vui vẻ nào cả.
Nhưng trên thực tế, cậu gần như bị cô làm cho cương cứng, khi cậu ôm chặt eo cô, từng mạch máu trên mu bàn tay đều nổi nên vô cùng rõ ràng.
Sau khi kiên nhẫn cắt xong, cô nhìn khuôn mặt Thẩm Hiến Nghi trong gương, chỉnh lại phần tóc mái trên trán anh.
"Đẹp trai quá phải không Thẩm Hiến Nghi?"
Cậu gật đầu.
"Ừm."
"Sau này cậu có thể gọi tôi là thầy Tony."
Thời Lê cũng khá hài lòng với ngoại hình hiện tại của Thẩm Hiến Nghi, sau khi cắt tóc, khí chất hiền lành dịu dàng của cậu có phần yếu đi, nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy cậu đẹp trai hơn trước, cô chính là hướng tới kiểu tóc tiêu chuẩn cho mấy anh chàng đẹp trai và cắt cho cậu.
“Đáng tiếc, cậu sẽ không bao giờ biết được kỹ năng thực sự của việc gội, cắt và sấy tóc. Nhiều cô gái thích nhờ tôi làm tóc, nói rằng sau khi tôi làm xong đều trông họ rất trắng và đẹp, có vài kiểu uốn tóc tạm thời chỉ tồn tại trong thời gian ngắn nhưng tôi đều có thể nghĩ cách mang lại hiệu quả lâu dài nhất cho các cô nàng ấy."
Thời Lê từ lấy ra mấy cái bát nhỏ từ ngăn tủ bên cạnh, ngồi xổm ở đó hỏi cậu: "Thẩm Hiến Nghi, bình thường lúc đi mua sắm cậu hay chọn màu gì?"
"Màu đen."
Cô quay đầu nhìn cậu một cái và nói: "Nó hơi bão hòa."
Cậu nhìn vào đôi mắt xanh của cô và nói: "Màu xanh."
Thời Lê huýt sáo rồi đi lấy kem nhuộm tóc: “Cậu muốn nhuộm tóc không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu có chút khó hiểu, nhưng Thời Lê lại dời một chiếc ghế đến ngồi cạnh cậu: “Giấu tóc nhuộm bên trong, chỉ nhuộm một sợi, cậu và tôi nhuộm cùng màu với nhau, nhuộm một sợi giấu ở bên trong, không thấy rõ lắm đâu."
“Được.” Thẩm Hiến Nghi thậm chí không chút nghĩ suy, vẫn như cũ lựa chọn hợp tác theo ý thích của cô.
Có lẽ trước đó cậu chưa bao giờ nghĩ đến kiếp này mình sẽ nhuộm tóc, hơn nữa còn là màu xanh.
Thời Lê bắt đầu bóp kem nhuộm tóc và điều chỉnh màu sắc, giống như một họa sĩ nhỏ, nhét các thứ mà mắt thường khó phân biệt màu sắc vào trong bát, sau khi trộn đều, cô bắt đầu chính thức nhuộm tóc.
Kế tiếp, cô chơi game giết thời gian, Thẩm Hiến Nghi thì đang đọc cuốn sách vừa mới mua, giữa chừng có một người đàn ông đến cắt tóc, Thời Lê không muốn phục vụ nên nói mẹ cô không có ở đây và bảo người ta ngày mai lại đến, thậm chí còn đặc biệt đi đóng cửa của cửa tiệm.
Cứ như vậy, trong cửa tiệm đóng kín chỉ còn lại hai người họ.
Sau khi làm xong mọi việc, Thời Lê rất cẩn thận quan sát mái tóc của bạn trai, màu tóc của cậu quả thực không rõ ràng lắm, nhưng dưới ánh sáng rực rỡ của tiệm cắt tóc, lại có thể nhìn thấy được.
Thời Lê tự nhuộm cho mình nhiều hơn Thẩm Hiến Nghi, tóc cô dài hơn, diện tích nhuộm cũng lớn hơn, nhưng chỉ cần giấu đi khi hội sinh viên đến kiểm tra, cũng sẽ không tỏ ra đặc biệt kiêu ngạo.
Thẩm Hiến Nghi còn đang ngơ ngác nhìn gương để làm quen với mái tóc của mình, nhưng Thời Lê đã bắt đầu lôi kéo cậu đi chụp ảnh.
"Lại đây chụp với tôi mấy tấm."
Thời điểm cô vừa trốn học và ra ngoài chơi với cậu, Thời Lê không chụp bức ảnh nào cùng cậu vì cô chưa biết rõ về cậu, nhưng giờ cô hoàn toàn có thể làm những hành động không kiêng nể gì trước mặt cậu.
"Thẩm Hiến Nghi, lúc chụp ảnh ánh mắt cậu không cần vô hồn như vậy."
Cô nói xong, ánh mắt cậu lại không biết nhìn vào đâu, Thời Lê lại nói: “Nếu không biết nhìn vào đâu thì cứ nhìn tôi nhiều một chút.”
Cậu ngoan ngoãn nhìn cô lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Lê chụp mấy bức ảnh dựa vào vai cậu và nắm tay cậu, hai người đều trai xinh gái đẹp nên dù chụp thế nào cũng trông rất bắt mắt, nhưng cuối cùng Thời Lê lại cảm thấy chiếc gương trong tiệm cắt tóc trông hơi khó coi.
"Không được rồi, cái gương này không dùng được. Đi vào phòng tôi đi. Ở đó có một cái gương dài."
Cậu còn chưa kịp nói gì đã bị Thời Lê kéo về phòng.
Cô căn bản không có thu dọn đồ đạc, vừa mở cửa ra, Thẩm Hiến Nghi đã nhìn thấy chiếc áo hai dây nằm vắt vẻo trên lưng ghế cạnh bàn học.
Phòng của cô chỉ lớn hơn nhà nghỉ nhỏ nơi cô ở đêm đó một chút, nhưng trong đó còn có rất nhiều đồ vật, mỗi chi tiết đều là dấu vết của cô, nếu chỉ liếc nhìn một cái, cậu không thể nhìn hết được.
"Lại đây, cậu ngồi lên ghế, tôi sẽ ngồi lên đùi cậu."
Cơ thể của Thẩm Hiến Nghi bị cô đùa giỡn, Thời Lê thỉnh thoảng có thể cảm nhận được người cậu cứng đờ, nhưng dù khó chịu đến đâu cậu vẫn phối hợp với cô.
Cậu đang ngồi quay lưng về phía gương, Thời Lê ngồi trên đùi ôm lưng cậu, tà váy dưới đùi lộ ra rất nhiều, hai tay cũng bấu chặt lấy lớp áo đồng phục trên người cậu, mặt cô dán sát vào mặt cậu và giấu mặt đằng sau camera điện thoại.
Một căn phòng chật hẹp, ánh sáng không quá lớn, giữa hai thân hình trẻ trung đầy nhục dục không thể diễn tả được, Thời Lê và Thẩm Hiến Nghi chụp vài tấm, tất cả các cảnh sắc tình và thân mật đều như có như không một cách tinh tế.
Rõ ràng cô không có hành vi quá đáng nào với cậu hết, nhưng trong bức ảnh có vẻ như cô đang làm tình với cậu, hoặc sắp lên giường với nhau vậy.
Nhìn những bức ảnh, chỉ có thể cảm nhận được mối quan hệ giữa hai người thật mơ hồ và không rõ ràng.
Thời Lê cảm thấy Thẩm Hiến Nghi thật sự rất lạnh lùng, dường như chụp ảnh cùng cô khiến cậu không có chút cảm giác vui vẻ nào cả.
Nhưng trên thực tế, cậu gần như bị cô làm cho cương cứng, khi cậu ôm chặt eo cô, từng mạch máu trên mu bàn tay đều nổi nên vô cùng rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro