Cởi Sạch
Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)
2024-11-06 20:36:00
Cuối cùng Thời Lê cũng chụp được một bức ảnh rất đẹp và định chỉnh sửa nó rồi đưa lên trang cá nhân của mình.
Sau khi dùng xong, bạn trai bị cô ném sang bên cạnh ngồi đọc sách, cậu cũng không có vẻ bất mãn hay phàn nàn gì.
Thời Lê rất sáng tạo trong việc chụp ảnh, cô thường chụp ảnh các bạn nữ xung quanh từ khi còn học tiểu học, vì giỏi chụp ảnh nên cô sẽ tính phí nếu chụp chung một nhóm, có thêm chút tiền, cô cũng có thể rửa ảnh cho họ.
Phần mềm làm đẹp lúc đó chưa phổ biến nên giá thành để làm nó là một chiếc điện thoại cũ có độ phân giải tương đối tốt, sau kiếm được nhiều tiền hơn thì cô thay thế bằng một chiếc máy ảnh rẻ tiền, khiến mọi người có cảm giác rằng cô rất chuyên nghiệp.
Lúc đó vẫn có rất nhiều người tìm kiếm cô, bây giờ thỉnh thoảng có người quen rủ cô đi chơi nhưng cô không làm việc này nữa, có người nói sản phẩm cô chụp không bằng máy ảnh làm đẹp, chiếc máy ảnh nhỏ của cô đã lâu rồi chưa được mở ra.
Thời Lê điều chỉnh ánh sáng và màu sắc, sau đó đăng lên trang cá nhân.
Caption: Lần này tôi sẽ cho mọi người xem bạn trai của tôi miễn phí, lần sau muốn xem lại cậu ấy thì phải trả tiền nha.
Sau khi đăng tải, không lâu sau, Thời Lê đã nhận được rất nhiều lượt thích, thậm chí có người còn nhắn tin riêng cho cô để hỏi chi tiết.
Bạn cô từ năm thứ ba trung học đã trực tiếp gọi điện cho cô, hào hứng hỏi thăm và bàn tán về việc cô và Thẩm Hiến Nghi quen nhau khi nào.
Sự phấn khích lúc đầu của Thời Lê dần chuyển thành buồn chán, cô không ngừng cập nhật bảng tin cho đến khi thấy bạn gái của Thời Tưởng like ảnh của mình và để lại bình luận.
- Wow, bạn trai của em đẹp trai quá! Em gái thật sự có người yêu rồi, em giỏi thật đấy.
Thời Lê bỗng nhiên đỏ mặt, cảm thấy nói chuyện với người này thật nhàm chán, cô ném điện thoại xuống, nhặt gối lên, nghiêng đầu nhìn cảnh mặt trời lặn âm u ngoài cửa sổ.
Mặt trời lặn đã chìm dần vào đường chân trời, chỉ còn lại những tia sáng cuối cùng chiếu xuống mặt đất qua khung cửa sổ.
“Thẩm Hiến Nghi.” Cô gọi cậu, cậu rời mắt khỏi cuốn sách, ngẩng đầu nhìn cô.
“Cậu có thấy hôm nay giống ngày đó không?” Thời Lê đếm ngón tay, “Chúng ta đặt phòng, tôi chơi game, cậu làm bài tập, hôm nay tôi đưa cậu vào phòng, tôi ngồi xem bảng tin, cậu thì ngồi đọc sách."
Cô dừng lại rồi nói: "Hôm đó thừa dịp trời mưa sấm chớp đùng đùng đã kéo tôi vào phòng mỹ thuật, sự can đảm đó của cậu đi đâu rồi?"
Yết hầu của cậu di chuyển lên xuống, cậu đóng cuốn sách trên tay lại.
Thời Lê nghe thấy tiếng động cậu đặt sách lên bàn, đồng thời còn nghe thấy thanh âm cậu đứng dậy đi về phía cô.
Nhịp tim của cô hơi tăng nhanh, cô không khỏi vùi mặt vào chiếc gối đang ôm trong tay, trong lòng có chút chờ đợi mơ hồ.
Nhưng chờ hồi lâu, cô cũng không thấy cậu tới mà dường như nghe thấy tiếng vải cọ vào nhau.
Thời Lê có chút khó hiểu, nhưng khi quay người lại, cô liền nhìn thấy bóng dáng cơ bắp với những đường nét rõ ràng của cậu, chàng thanh niên có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, dáng người thon dài, quần áo trên người đã cởi bỏ hết.
Thời điểm Thẩm Hiến Nghi mặc quần áo vào, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đằng sau bộ đồng phục học sinh của cậu sẽ có thân hình của một vận động viên thể thao như vậy, với cơ bụng rõ ràng và tỷ lệ mỡ cơ thể thấp, từng mảng da lộ ra dường như đang bốc hơi nóng, cây gậy thịt ngóc cao đầu dưới lớp lông mu màu đen, hai chân cũng thon dài thẳng tắp.
Cảnh tượng này tác động mạnh mẽ vào thị giác, cô lập tức hưng phấn đến mức cúi đầu ôm mặt hét lên "Chết tiệt" hơn chục lần liên tiếp.
"Con mẹ nó tôi muốn ăn Thẩm Hiến Nghi, tôi con mẹ nó! Mẹ kiếp, sao cậu có thể làm như vậy! Dọa tôi sợ muốn chết!"
Cậu khỏa thân mà nhìn cô, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Tôi tưởng cậu muốn làm tình với tôi."
Mặt cô nóng bừng không rõ nguyên nhân, bụng dưới căng lên không hiểu tại sao, nơi riêng tư như có một dòng điện chạy qua.
"Thẩm Hiến Nghi, cậu bị hâm à! Cậu có biết làm như vậy là không đúng không? Mau mặc quần áo lại đi."
Cậu im lặng một lúc, tựa hồ có chút không vui, nhưng vẫn cúi xuống nhặt quần áo bắt đầu mặc vào.
“Tôi chỉ là muốn hôn cậu thôi.” Thanh âm Thời Lê run lên, cô bị sự thẳng thắn của cậu làm cho sửng sốt, nhưng bây giờ lại bắt đầu cảm thấy cơ thể của cậu cũng rất đẹp, không kém mặt cậu chút nào.
Cậu “Ừm” một tiếng, giọng có chút khàn khàn, Thời Lê không khỏi mở một mắt nhìn cậu, phát hiện cậu gần như đã mặc quần áo vào, trên cổ đeo chiếc cà vạt hợp với bộ đồng phục học sinh, còn chưa bắt đầu thắt nó.
Cô mở to hai mắt, gương mặt đỏ bừng, nhìn cậu chằm chằm, có chút oán hận nói: "Sao cậu có thể làm như vậy? Tôi không muốn nhìn cậu đâu."
Cậu bắt đầu thắt cà vạt, không nói một lời, mặc quần áo xong, ngồi lại chỗ cũ, cầm cuốn sách lên, lật qua những trang trước đó.
Thứ dưới quần của Thẩm Hiến Nghi vẫn còn cương cứng nhô lên thành một túp lều, nhưng cậu dường như không cảm nhận được, cũng không nói cho cô biết, cũng không chạm vào chỗ đó.
Lúc này Thời Lê bối rối đến mức không tìm được từ nào để hình dung về Thẩm Hiến Nghi, cô không biết rốt cuộc là cậu dâm đãng hay vô tội.
Quả thật, cậu thể hiện sự trung thực theo kiểu này khiến cô gần như cảm thấy bị xúc phạm.
Nhưng bây giờ cổ họng cô càng ngày càng nghẹn lại, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Ở nhà hiện tại chỉ có hai người, thế nên sau đó dù có rung giường ầm ĩ cũng không cần lo lắng có người nghe thấy.
Dù cô có bí mật làm tình với cậu một lần thì cũng sẽ không có ai biết.
Sau khi dùng xong, bạn trai bị cô ném sang bên cạnh ngồi đọc sách, cậu cũng không có vẻ bất mãn hay phàn nàn gì.
Thời Lê rất sáng tạo trong việc chụp ảnh, cô thường chụp ảnh các bạn nữ xung quanh từ khi còn học tiểu học, vì giỏi chụp ảnh nên cô sẽ tính phí nếu chụp chung một nhóm, có thêm chút tiền, cô cũng có thể rửa ảnh cho họ.
Phần mềm làm đẹp lúc đó chưa phổ biến nên giá thành để làm nó là một chiếc điện thoại cũ có độ phân giải tương đối tốt, sau kiếm được nhiều tiền hơn thì cô thay thế bằng một chiếc máy ảnh rẻ tiền, khiến mọi người có cảm giác rằng cô rất chuyên nghiệp.
Lúc đó vẫn có rất nhiều người tìm kiếm cô, bây giờ thỉnh thoảng có người quen rủ cô đi chơi nhưng cô không làm việc này nữa, có người nói sản phẩm cô chụp không bằng máy ảnh làm đẹp, chiếc máy ảnh nhỏ của cô đã lâu rồi chưa được mở ra.
Thời Lê điều chỉnh ánh sáng và màu sắc, sau đó đăng lên trang cá nhân.
Caption: Lần này tôi sẽ cho mọi người xem bạn trai của tôi miễn phí, lần sau muốn xem lại cậu ấy thì phải trả tiền nha.
Sau khi đăng tải, không lâu sau, Thời Lê đã nhận được rất nhiều lượt thích, thậm chí có người còn nhắn tin riêng cho cô để hỏi chi tiết.
Bạn cô từ năm thứ ba trung học đã trực tiếp gọi điện cho cô, hào hứng hỏi thăm và bàn tán về việc cô và Thẩm Hiến Nghi quen nhau khi nào.
Sự phấn khích lúc đầu của Thời Lê dần chuyển thành buồn chán, cô không ngừng cập nhật bảng tin cho đến khi thấy bạn gái của Thời Tưởng like ảnh của mình và để lại bình luận.
- Wow, bạn trai của em đẹp trai quá! Em gái thật sự có người yêu rồi, em giỏi thật đấy.
Thời Lê bỗng nhiên đỏ mặt, cảm thấy nói chuyện với người này thật nhàm chán, cô ném điện thoại xuống, nhặt gối lên, nghiêng đầu nhìn cảnh mặt trời lặn âm u ngoài cửa sổ.
Mặt trời lặn đã chìm dần vào đường chân trời, chỉ còn lại những tia sáng cuối cùng chiếu xuống mặt đất qua khung cửa sổ.
“Thẩm Hiến Nghi.” Cô gọi cậu, cậu rời mắt khỏi cuốn sách, ngẩng đầu nhìn cô.
“Cậu có thấy hôm nay giống ngày đó không?” Thời Lê đếm ngón tay, “Chúng ta đặt phòng, tôi chơi game, cậu làm bài tập, hôm nay tôi đưa cậu vào phòng, tôi ngồi xem bảng tin, cậu thì ngồi đọc sách."
Cô dừng lại rồi nói: "Hôm đó thừa dịp trời mưa sấm chớp đùng đùng đã kéo tôi vào phòng mỹ thuật, sự can đảm đó của cậu đi đâu rồi?"
Yết hầu của cậu di chuyển lên xuống, cậu đóng cuốn sách trên tay lại.
Thời Lê nghe thấy tiếng động cậu đặt sách lên bàn, đồng thời còn nghe thấy thanh âm cậu đứng dậy đi về phía cô.
Nhịp tim của cô hơi tăng nhanh, cô không khỏi vùi mặt vào chiếc gối đang ôm trong tay, trong lòng có chút chờ đợi mơ hồ.
Nhưng chờ hồi lâu, cô cũng không thấy cậu tới mà dường như nghe thấy tiếng vải cọ vào nhau.
Thời Lê có chút khó hiểu, nhưng khi quay người lại, cô liền nhìn thấy bóng dáng cơ bắp với những đường nét rõ ràng của cậu, chàng thanh niên có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, dáng người thon dài, quần áo trên người đã cởi bỏ hết.
Thời điểm Thẩm Hiến Nghi mặc quần áo vào, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đằng sau bộ đồng phục học sinh của cậu sẽ có thân hình của một vận động viên thể thao như vậy, với cơ bụng rõ ràng và tỷ lệ mỡ cơ thể thấp, từng mảng da lộ ra dường như đang bốc hơi nóng, cây gậy thịt ngóc cao đầu dưới lớp lông mu màu đen, hai chân cũng thon dài thẳng tắp.
Cảnh tượng này tác động mạnh mẽ vào thị giác, cô lập tức hưng phấn đến mức cúi đầu ôm mặt hét lên "Chết tiệt" hơn chục lần liên tiếp.
"Con mẹ nó tôi muốn ăn Thẩm Hiến Nghi, tôi con mẹ nó! Mẹ kiếp, sao cậu có thể làm như vậy! Dọa tôi sợ muốn chết!"
Cậu khỏa thân mà nhìn cô, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Tôi tưởng cậu muốn làm tình với tôi."
Mặt cô nóng bừng không rõ nguyên nhân, bụng dưới căng lên không hiểu tại sao, nơi riêng tư như có một dòng điện chạy qua.
"Thẩm Hiến Nghi, cậu bị hâm à! Cậu có biết làm như vậy là không đúng không? Mau mặc quần áo lại đi."
Cậu im lặng một lúc, tựa hồ có chút không vui, nhưng vẫn cúi xuống nhặt quần áo bắt đầu mặc vào.
“Tôi chỉ là muốn hôn cậu thôi.” Thanh âm Thời Lê run lên, cô bị sự thẳng thắn của cậu làm cho sửng sốt, nhưng bây giờ lại bắt đầu cảm thấy cơ thể của cậu cũng rất đẹp, không kém mặt cậu chút nào.
Cậu “Ừm” một tiếng, giọng có chút khàn khàn, Thời Lê không khỏi mở một mắt nhìn cậu, phát hiện cậu gần như đã mặc quần áo vào, trên cổ đeo chiếc cà vạt hợp với bộ đồng phục học sinh, còn chưa bắt đầu thắt nó.
Cô mở to hai mắt, gương mặt đỏ bừng, nhìn cậu chằm chằm, có chút oán hận nói: "Sao cậu có thể làm như vậy? Tôi không muốn nhìn cậu đâu."
Cậu bắt đầu thắt cà vạt, không nói một lời, mặc quần áo xong, ngồi lại chỗ cũ, cầm cuốn sách lên, lật qua những trang trước đó.
Thứ dưới quần của Thẩm Hiến Nghi vẫn còn cương cứng nhô lên thành một túp lều, nhưng cậu dường như không cảm nhận được, cũng không nói cho cô biết, cũng không chạm vào chỗ đó.
Lúc này Thời Lê bối rối đến mức không tìm được từ nào để hình dung về Thẩm Hiến Nghi, cô không biết rốt cuộc là cậu dâm đãng hay vô tội.
Quả thật, cậu thể hiện sự trung thực theo kiểu này khiến cô gần như cảm thấy bị xúc phạm.
Nhưng bây giờ cổ họng cô càng ngày càng nghẹn lại, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Ở nhà hiện tại chỉ có hai người, thế nên sau đó dù có rung giường ầm ĩ cũng không cần lo lắng có người nghe thấy.
Dù cô có bí mật làm tình với cậu một lần thì cũng sẽ không có ai biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro