Nụ Hôn Kiểu Phá...
Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)
2024-11-06 20:36:00
Tuổi dậy thì, cơ thể trẻ trung đang phát triển, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên ham muốn tình dục, hai người ở trong một phòng, bên trong còn có chiếc giường mềm mại.
Thẩm Hiến Nghi ngồi trên cái ghế mà bình thường cô ít khi ngồi, trong căn phòng cô đã ở rất lâu có thêm một người con trai, là bạn trai của cô.
Tai Thời Lê nóng lên, cuối cùng vẫn bị kích thích khó tả về mặt thể xác chi phối.
"Cậu muốn lên giường tôi không?" Cô mở miệng hỏi.
Bàn tay cầm sách của thiếu niên cứng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô. Thời Lê vỗ lên gối của mình, ám chỉ rất rõ ràng.
Cậu rời mắt, yết hầu lăn lộn, lại quên để sách xuống, cứ thế mang quyển sách còn đang mở tới chiếm hữu giường của cô.
Thời Lê không nhịn được mà cầm lấy quyển sách trong tay Thẩm Hiến Nghi vứt ra một bên, tìm một vị trí tự lưng trong ngực cậu rồi ngồi xuống.
Không cho cậu thời gian chuẩn bị, giơ tay lên nhấn gáy cậu, tựa gáy lên vai cậu, ngẩng đầu lên cho cậu hôm mình.
Cảm giác mềm mại trên môi truyền tới, trái tim hai người đều không chịu khống chế mà đập loạn lên.
Đôi môi quấn quýt lấy nhau một hồi, Thời Lê lại chủ động thè lưỡi, dò vào khe hở giữa môi cậu.
Cổ họng của cậu lập tức cảm thấy ấm áp, hơn nữa còn ẩm ướt, qua mấy giây Thời Lê mới tìm được đầu lưỡi của Thẩm Hiến Nghi.
Cậu cứ như thể đang xấu hổ, hoàn toàn mất thế chủ động như lần trước cưỡng ép cô.
Thời Lê tách ra trong chốc lát, nhẹ nhàng hỏi cảm nhận của cậu: "Thẩm Hiến Nghi, cậu có thoải mái không?"
Ánh mắt của thiếu niên dán trên người cô, cậu đưa tay vén mấy sợi tóc xòa xuống của cô ra sau tai, ngón tay chạm vào vành tai nóng bỏng của cô. Cậu gật đầu, khàn giọng nói: "Ừ."
Mười ngón tay của cô đan chặt vào mười ngón tay của cậu, sau đó cô lại tiếp tục hôn cậu. Lần này cậu thả lỏng hơn nhiều, cảm xúc mồm mại đầu môi rõ ràng hơn, đầu lưỡi của hai người cũng quấn quýt cọ sát với nhau.
Lần đầu tiên Thời Lê biết nghiêm túc hôn bạn trai lại thoải mái như thế, cô dựa vào vai anh, đầu gối hơi khép lại, ngón chân cũng không nhịn được mà cuộn lại.
Trước kia cô chưa từng thân cận với ai như vậy, vừa nghĩ tới hôn môi, Thời Lê sẽ kháng cự theo bản năng, nhưng trước mắt cô lại đắm chìm trong hoàn cảnh này, muốn vượt ranh rới thế nào cũng không sao, cô như thể có thể không ngừng hôn cậu thật lâu.
Thẩm Hiến Nghi ôm chặt cô vào lòng, từ nụ hôn hơi kiềm chế ban đầu, từ từ biến thành nụ hôn mạnh mẽ với tiếng nước đầy sắc tình.
Trong phòng tràn ngập bầu không khí ngọt ngấy của môi lưỡi quấn quýt, còn cả tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc phát ra từ cổ họng hai người.
Chẳng biết từ khi nào, cậu đã kéo áo sơ mi của cô ra khỏi váy, một tay từ dưới luôn vào, xoa bầu vú nổi lên của cô, bên ngoài áo đồng phục thỉnh thoảng hiện ra hình dáng ngón tay cậu.
Hai chân Thời Lê đặt cạnh đầu gối của cậu, hai bắp chân đều đặt trên đùi cậu, theo bản năng mở vùng kín của mình ra.
Cô nghe được tiếng thở dốc của anh, cảm thấy mình rất nóng, nơi đang hôn anh cũng như đang không ngừng bốc ra hơi nóng.
Hai người ôm hôn ướt át như thế đã được hai mươi phút, cô bị cậu hôn đến mức phía dưới cũng đã hơi ướt át, vẻ mặt đầy khó nhịn, gương mặt đỏ ửng, chóp mũi và trán đổ mồ hôi, càng ngày càng muốn được dịu dàng an ủi.
Thẩm Hiến Nghi hấp thu nước miếng ngọt ngào của cô từng chút một, lại thăm dò xuống dưới váy của cô.
Nhưng lần này cậu lại cởi móc khóa áo ngực của cô ra trước, hôn lên chỗ da nóng bỏng sau tai cô, tay cũng bắt đầu không ngừng vuốt ve bắp đùi dưới váy của cô.
Thời Lê sắp không thở được, bị hôn đến mức rên rỉ đứt quãng, không biết khi nào ngón tay của Thẩm Hiến Nghi sẽ sờ tới tiểu huyệt của mình, sợ cậu thật sự muốn sờ mình, lại sợ cậu không sờ.
Cơ thể như bị điện giật, dâm dịch không ngừng chảy ra ngoài, quần lót của cô ướt đẫm hiện ra một hình tròn bất quy tắc.
Thần trí của hai người đều trở nên càng ngày càng mơ hồ, rời rạc, nhưng đúng lúc đó lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Khi Thời Lê nhận ra đó không phải là điện thoại của mình, cuối cùng cô cũng tỉnh lại trong cơn mê loạn.
Thẩm Hiến Nghi lấy điện thoại di động trong túi ra, Thời Lê vốn cho là tài xế nhà anh, không ngờ vừa nhìn lại thấy chữ hiển thiện là mẹ anh.
"Cậu về đi, đừng để người nhà sốt ruột chờ đợi."
Thời Lê rời khỏi lòng cậu, quỳ xuống bên cạnh sửa lại quần áo tóc tai của mình, cuối cùng rút hết vạt áo sơ mi ra, đưa tay ra sau móc lại áo lót.
Sau đó, cô đi ra ngoài, cách vách vang lên tiếng lăn qua lộn lại, đụng đầu, cô cầm điện thoại, có vẻ là gọi cho mẹ mình.
"Mẹ, chìa khóa mô tô của Thời Tưởng ở đâu?"
"Không phải, bạn trai phải về, con đưa cậu ấy tới chỗ đón xe, cậu ấy rất gấp."
Bên kia điện thoại nói gì đó, một lát sau, Thời Lê tìm được chìa khóa, quay về phòng mình tìm mũ bảo hiểm.
Nhưng Thẩm Hiến Nghi đã trực tiếp ôm cô lên, ném cô lên giường.
Thẩm Hiến Nghi ngồi trên cái ghế mà bình thường cô ít khi ngồi, trong căn phòng cô đã ở rất lâu có thêm một người con trai, là bạn trai của cô.
Tai Thời Lê nóng lên, cuối cùng vẫn bị kích thích khó tả về mặt thể xác chi phối.
"Cậu muốn lên giường tôi không?" Cô mở miệng hỏi.
Bàn tay cầm sách của thiếu niên cứng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô. Thời Lê vỗ lên gối của mình, ám chỉ rất rõ ràng.
Cậu rời mắt, yết hầu lăn lộn, lại quên để sách xuống, cứ thế mang quyển sách còn đang mở tới chiếm hữu giường của cô.
Thời Lê không nhịn được mà cầm lấy quyển sách trong tay Thẩm Hiến Nghi vứt ra một bên, tìm một vị trí tự lưng trong ngực cậu rồi ngồi xuống.
Không cho cậu thời gian chuẩn bị, giơ tay lên nhấn gáy cậu, tựa gáy lên vai cậu, ngẩng đầu lên cho cậu hôm mình.
Cảm giác mềm mại trên môi truyền tới, trái tim hai người đều không chịu khống chế mà đập loạn lên.
Đôi môi quấn quýt lấy nhau một hồi, Thời Lê lại chủ động thè lưỡi, dò vào khe hở giữa môi cậu.
Cổ họng của cậu lập tức cảm thấy ấm áp, hơn nữa còn ẩm ướt, qua mấy giây Thời Lê mới tìm được đầu lưỡi của Thẩm Hiến Nghi.
Cậu cứ như thể đang xấu hổ, hoàn toàn mất thế chủ động như lần trước cưỡng ép cô.
Thời Lê tách ra trong chốc lát, nhẹ nhàng hỏi cảm nhận của cậu: "Thẩm Hiến Nghi, cậu có thoải mái không?"
Ánh mắt của thiếu niên dán trên người cô, cậu đưa tay vén mấy sợi tóc xòa xuống của cô ra sau tai, ngón tay chạm vào vành tai nóng bỏng của cô. Cậu gật đầu, khàn giọng nói: "Ừ."
Mười ngón tay của cô đan chặt vào mười ngón tay của cậu, sau đó cô lại tiếp tục hôn cậu. Lần này cậu thả lỏng hơn nhiều, cảm xúc mồm mại đầu môi rõ ràng hơn, đầu lưỡi của hai người cũng quấn quýt cọ sát với nhau.
Lần đầu tiên Thời Lê biết nghiêm túc hôn bạn trai lại thoải mái như thế, cô dựa vào vai anh, đầu gối hơi khép lại, ngón chân cũng không nhịn được mà cuộn lại.
Trước kia cô chưa từng thân cận với ai như vậy, vừa nghĩ tới hôn môi, Thời Lê sẽ kháng cự theo bản năng, nhưng trước mắt cô lại đắm chìm trong hoàn cảnh này, muốn vượt ranh rới thế nào cũng không sao, cô như thể có thể không ngừng hôn cậu thật lâu.
Thẩm Hiến Nghi ôm chặt cô vào lòng, từ nụ hôn hơi kiềm chế ban đầu, từ từ biến thành nụ hôn mạnh mẽ với tiếng nước đầy sắc tình.
Trong phòng tràn ngập bầu không khí ngọt ngấy của môi lưỡi quấn quýt, còn cả tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc phát ra từ cổ họng hai người.
Chẳng biết từ khi nào, cậu đã kéo áo sơ mi của cô ra khỏi váy, một tay từ dưới luôn vào, xoa bầu vú nổi lên của cô, bên ngoài áo đồng phục thỉnh thoảng hiện ra hình dáng ngón tay cậu.
Hai chân Thời Lê đặt cạnh đầu gối của cậu, hai bắp chân đều đặt trên đùi cậu, theo bản năng mở vùng kín của mình ra.
Cô nghe được tiếng thở dốc của anh, cảm thấy mình rất nóng, nơi đang hôn anh cũng như đang không ngừng bốc ra hơi nóng.
Hai người ôm hôn ướt át như thế đã được hai mươi phút, cô bị cậu hôn đến mức phía dưới cũng đã hơi ướt át, vẻ mặt đầy khó nhịn, gương mặt đỏ ửng, chóp mũi và trán đổ mồ hôi, càng ngày càng muốn được dịu dàng an ủi.
Thẩm Hiến Nghi hấp thu nước miếng ngọt ngào của cô từng chút một, lại thăm dò xuống dưới váy của cô.
Nhưng lần này cậu lại cởi móc khóa áo ngực của cô ra trước, hôn lên chỗ da nóng bỏng sau tai cô, tay cũng bắt đầu không ngừng vuốt ve bắp đùi dưới váy của cô.
Thời Lê sắp không thở được, bị hôn đến mức rên rỉ đứt quãng, không biết khi nào ngón tay của Thẩm Hiến Nghi sẽ sờ tới tiểu huyệt của mình, sợ cậu thật sự muốn sờ mình, lại sợ cậu không sờ.
Cơ thể như bị điện giật, dâm dịch không ngừng chảy ra ngoài, quần lót của cô ướt đẫm hiện ra một hình tròn bất quy tắc.
Thần trí của hai người đều trở nên càng ngày càng mơ hồ, rời rạc, nhưng đúng lúc đó lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Khi Thời Lê nhận ra đó không phải là điện thoại của mình, cuối cùng cô cũng tỉnh lại trong cơn mê loạn.
Thẩm Hiến Nghi lấy điện thoại di động trong túi ra, Thời Lê vốn cho là tài xế nhà anh, không ngờ vừa nhìn lại thấy chữ hiển thiện là mẹ anh.
"Cậu về đi, đừng để người nhà sốt ruột chờ đợi."
Thời Lê rời khỏi lòng cậu, quỳ xuống bên cạnh sửa lại quần áo tóc tai của mình, cuối cùng rút hết vạt áo sơ mi ra, đưa tay ra sau móc lại áo lót.
Sau đó, cô đi ra ngoài, cách vách vang lên tiếng lăn qua lộn lại, đụng đầu, cô cầm điện thoại, có vẻ là gọi cho mẹ mình.
"Mẹ, chìa khóa mô tô của Thời Tưởng ở đâu?"
"Không phải, bạn trai phải về, con đưa cậu ấy tới chỗ đón xe, cậu ấy rất gấp."
Bên kia điện thoại nói gì đó, một lát sau, Thời Lê tìm được chìa khóa, quay về phòng mình tìm mũ bảo hiểm.
Nhưng Thẩm Hiến Nghi đã trực tiếp ôm cô lên, ném cô lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro