Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng

Đào Mộ Cô

2024-11-21 14:51:07

Tô Thanh Nhan đã chết.

Linh hồn của cô lơ lửng trong nghĩa trang, hồi tưởng lại chuyện bản thân là con gái cưng của nhà họ Tô, nhưng vì mê muội một gã đàn ông tồi tệ mà cuối cùng lại phải chịu kết cục gia đình tan nát, đúng là đáng thương và nực cười. Khi linh hồn cô sắp tan biến... một bóng hình xa lạ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Dưới khu rừng thông rậm rạp, một chiếc Rolls-Royce màu đen bóng loáng ẩn hiện, từ trong xe bước ra một người đàn ông cao ráo, anh ôm một bó hoa diên vĩ màu xanh tím.

Những đóa hoa nở rực rỡ, sáng chói, hút mắt người nhìn, là loài hoa mà cô yêu thích nhất khi còn sống.

Tiến lại gần, cô mới nhận ra đó là ai.

Đó là một khuôn mặt thanh tú đến mức khiến người ta phải giật mình, đôi lông mày như ngọc dưới ánh mắt sâu thẳm đen láy, sống mũi cao thẳng, đường nét quai hàm rõ rệt, chẳng thiếu chẳng thừa, giống như một tác phẩm mà tạo hóa tỉ mỉ tạo ra, hoàn mỹ không chút tì vết.

Đây chẳng phải là Lục Đình Thâm – thái tử gia của tập đoàn tài chính Lục Thị ở Bắc Kinh hay sao?

Sao anh lại xuất hiện ở đây? Sao lại đứng trước mộ của cô?

Tô Thanh Nhan tò mò nhìn anh, chỉ thấy Lục Đình Thâm dừng lại trước bia mộ của cô, ánh mắt đen như mực nhìn chăm chăm vào bảy chữ “Con gái nhà họ Tô – Tô Thanh Nhan” trên bia mộ. Dáng người cao ráo dần run rẩy, đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu, như thể không thể tin nổi. Khuôn mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc, khiến anh trông thật âm u và quái dị.

Ngay sau đó, anh bật lên một tiếng cười khàn đục, như thể rách cả dây thanh quản, nghe mà rợn tóc gáy.

Tại sao biểu cảm của anh lại điên cuồng như vậy? Tại sao tiếng cười của anh lại nghe buồn bã và tuyệt vọng đến vậy?

Chưa kịp suy nghĩ, hình ảnh khiến Tô Thanh Nhan kinh ngạc xuất hiện ngay lập tức.

Người đàn ông quỳ xuống trước bia mộ của cô, bắt đầu dùng tay đào mộ cô!

“Ê, anh điên à?!”

“Dừng lại ngay! Anh đang làm gì vậy?!”



“Tại sao anh phải đào mộ của tôi? Chúng ta có quen biết nhau sao?”

Tô Thanh Nhan vừa tức giận vừa hoang mang, cô bay vù vù xung quanh, miệng la hét, nhưng cô chỉ là một linh hồn yếu ớt, dù có làm gì cũng không thể khiến anh nhận ra.

“Lục tổng! Lục tổng!”

Phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã, một trợ lý nhỏ chạy từ cạnh xe đến, kéo tay anh, gần như cầu xin: “Lục tổng, đừng như vậy, cô Tô, cô ấy... cô ấy đã chết rồi.”

“Cút!”

Người đàn ông đột ngột gầm lên, đôi mắt đỏ như máu, tối đen như mực, trông y như quái vật ăn thịt người, khiến cả trợ lý lẫn Tô Thanh Nhan phải lùi lại vài bước.

“Cô ấy không chết.”

“Cô ấy không chết…”

Anh tiếp tục lặp đi lặp lại câu nói này, những ngón tay thon dài đã bắt đầu chảy máu, máu hòa lẫn với bùn đất, nhưng anh vẫn không cảm thấy đau, như một con rối không có sức sống, nhìn thôi đã thấy đáng sợ.

Trợ lý nhỏ không nhịn được nữa, khóc òa lên, còn Tô Thanh Nhan thì bàng hoàng, cố gắng nhớ lại những liên quan giữa cô và anh trong kiếp trước.

Lục Đình Thâm là người giàu có nhất ở Bắc Kinh, sở hữu tài sản lên đến hàng nghìn tỷ, đã từng đưa tập đoàn Lục Thị lên vị trí đầu bảng của Forbes. Với danh tiếng tàn nhẫn và lạnh lùng, anh là một con quái vật trong giới thương trường.

Cô và anh không hề quen biết, chỉ có vài lần gặp mặt không vui vẻ.

Cô nhớ, hồi nhỏ anh từng đưa cho cô một con búp bê làm quà, nhưng cô không những không nhận mà còn vứt búp bê xuống đất, giẫm lên, nói rằng dù thế nào cũng không muốn làm bạn với một thằng điên.

Lớn lên, danh tiếng ngày càng đáng sợ của anh cùng với vị trí vươn lên đỉnh cao lại khiến cô càng thêm tránh xa anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng

Số ký tự: 0