Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Không Đi, Em Nó...
2024-11-21 14:51:07
Khi Tô Thanh Nhan đang cố gắng giải thích liệu mình đã nói rõ ý chưa thì thấy ngọn lửa nóng bỏng trong mắt người đàn ông dần nguội đi, đôi môi mím chặt, như đang kìm nén cảm xúc mãnh liệt, toàn thân anh bao phủ bởi một làn khí lạnh.
Anh… không giận sao? Nhưng vì sao cô cảm thấy không khí xung quanh càng lạnh hơn?
“Không được.”
Giọng nói lạnh nhạt của anh khiến Tô Thanh Nhan suýt nghi ngờ mình nghe nhầm.
Không được?
Này, đó cũng là viên ngọc trị giá một tỷ, hợp đồng với tập đoàn MJ, vị trí duy nhất của người thừa kế Lục Thị, cô dùng để đổi lấy việc nhìn vào ngực anh một cái, vậy mà không được?
Cô điên rồi sao? Cơ thể của anh quý giá đến vậy sao? Nhưng nếu quý giá như thế, sao anh lại từng không chút do dự chắn đá cho cô, thậm chí còn tự sát sau khi cô qua đời. Người đàn ông này thật khó hiểu.
“Reng reng reng~” Điện thoại reo, Vu Bân nghe máy xong, vội nói với Lục Đình Thâm, “Tổng giám đốc, ông cụ gọi điện yêu cầu ngài và phó tổng lập tức trở về công ty. Đại hội cổ đông đã được tổ chức và ông ấy muốn công bố người thừa kế ngay tại đó!”
Lục Viễn Sơn và Lục Đình Thâm? Người thừa kế cổ phần sao?
Không được, Lục Đình Thâm không thể đi!
Vừa nghe xong, Tô Thanh Nhan lập tức nắm chặt cổ tay anh, “Anh không thể đi được!”
Vu Bân nói, “Cô Tô, chuyện này rất quan trọng, thời gian lại gấp rút, xin cô đừng làm phiền tổng giám đốc lúc này!”
Tô Lâm và Tô Cảnh Hành cũng ngạc nhiên, em gái họ hôm nay sao vậy? Bất ngờ quyết định tham gia buổi đấu giá đá quý, rồi kỳ lạ cắt ra viên ngọc trị giá một tỷ và muốn tặng nó cho Lục Đình Thâm. Bây giờ lại còn ngăn cản anh đi dự đại hội cổ đông?
Nếu họ nhớ không lầm, cô đâu có quen biết gì nhiều với Lục Đình Thâm chứ?
Tô Lâm nói, “Nhan Nhan, mau buông tay ngài Lục ra, đại hội cổ đông liên quan đến vị trí người thừa kế Lục Thị, không phải chuyện nhỏ, đừng làm càn.”
Tô Cảnh Hành kéo cô sang bên, “Ngài Lục, xin lỗi, em gái tôi mạo phạm rồi, ngài có việc cần giải quyết thì cứ đi trước đi.”
“Không được! Anh ấy… anh ấy không thể đi, em có việc muốn nói với anh ấy…”
Dù bị anh hai kéo ra sau, Tô Thanh Nhan vẫn bám chặt lấy cổ tay Lục Đình Thâm, đôi mắt đảo nhanh tìm lý do để giữ chân anh lại.
Cô tuyệt đối không thể để anh đi chung xe với Lục Viễn Sơn. Nhưng so với đại hội cổ đông và vị trí người thừa kế Lục Thị, bất cứ lý do nào cũng có vẻ nhạt nhẽo và vô lý, anh chắc chắn sẽ không để tâm đến lời cô.
Những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô siết chặt cổ tay anh, qua lớp cúc bạc và áo sơ mi, dường như đang nắm lấy mạch máu đang sục sôi bên trong. Lục Đình Thâm cúi đầu nhìn cô, trầm giọng đáp, “Ừ.”
Một âm tiết trầm khàn vang lên khiến mọi người im bặt.
“Không đi, em nói đi.”
“…”
Tô Thanh Nhan há hốc mồm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, thế là đồng ý rồi sao? Cô còn chưa kịp nói gì mà.
Nghe anh nói vậy, Vu Bân suýt nữa làm rơi điện thoại.
Tổng giám đốc, đây là vị trí chủ tịch mà ngài đã dày công toan tính nhiều năm, vậy mà chỉ vì một câu nói của cô Tô, ngài liền nói không đi là không đi sao?
Thật sự là… quá “yêu đương mù quáng” rồi!
Anh ta không thể hiểu nổi cô Tô có gì hấp dẫn đến thế. Mặc dù gia thế danh giá, xinh đẹp tuyệt trần và gặp may mắn lớn, nhưng tính cách cô lại quá đáng, luôn lạnh nhạt, xa lánh và sỉ nhục tổng giám đốc, vậy mà sao anh lại bị cô nắm trong lòng bàn tay như thế?
Anh… không giận sao? Nhưng vì sao cô cảm thấy không khí xung quanh càng lạnh hơn?
“Không được.”
Giọng nói lạnh nhạt của anh khiến Tô Thanh Nhan suýt nghi ngờ mình nghe nhầm.
Không được?
Này, đó cũng là viên ngọc trị giá một tỷ, hợp đồng với tập đoàn MJ, vị trí duy nhất của người thừa kế Lục Thị, cô dùng để đổi lấy việc nhìn vào ngực anh một cái, vậy mà không được?
Cô điên rồi sao? Cơ thể của anh quý giá đến vậy sao? Nhưng nếu quý giá như thế, sao anh lại từng không chút do dự chắn đá cho cô, thậm chí còn tự sát sau khi cô qua đời. Người đàn ông này thật khó hiểu.
“Reng reng reng~” Điện thoại reo, Vu Bân nghe máy xong, vội nói với Lục Đình Thâm, “Tổng giám đốc, ông cụ gọi điện yêu cầu ngài và phó tổng lập tức trở về công ty. Đại hội cổ đông đã được tổ chức và ông ấy muốn công bố người thừa kế ngay tại đó!”
Lục Viễn Sơn và Lục Đình Thâm? Người thừa kế cổ phần sao?
Không được, Lục Đình Thâm không thể đi!
Vừa nghe xong, Tô Thanh Nhan lập tức nắm chặt cổ tay anh, “Anh không thể đi được!”
Vu Bân nói, “Cô Tô, chuyện này rất quan trọng, thời gian lại gấp rút, xin cô đừng làm phiền tổng giám đốc lúc này!”
Tô Lâm và Tô Cảnh Hành cũng ngạc nhiên, em gái họ hôm nay sao vậy? Bất ngờ quyết định tham gia buổi đấu giá đá quý, rồi kỳ lạ cắt ra viên ngọc trị giá một tỷ và muốn tặng nó cho Lục Đình Thâm. Bây giờ lại còn ngăn cản anh đi dự đại hội cổ đông?
Nếu họ nhớ không lầm, cô đâu có quen biết gì nhiều với Lục Đình Thâm chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lâm nói, “Nhan Nhan, mau buông tay ngài Lục ra, đại hội cổ đông liên quan đến vị trí người thừa kế Lục Thị, không phải chuyện nhỏ, đừng làm càn.”
Tô Cảnh Hành kéo cô sang bên, “Ngài Lục, xin lỗi, em gái tôi mạo phạm rồi, ngài có việc cần giải quyết thì cứ đi trước đi.”
“Không được! Anh ấy… anh ấy không thể đi, em có việc muốn nói với anh ấy…”
Dù bị anh hai kéo ra sau, Tô Thanh Nhan vẫn bám chặt lấy cổ tay Lục Đình Thâm, đôi mắt đảo nhanh tìm lý do để giữ chân anh lại.
Cô tuyệt đối không thể để anh đi chung xe với Lục Viễn Sơn. Nhưng so với đại hội cổ đông và vị trí người thừa kế Lục Thị, bất cứ lý do nào cũng có vẻ nhạt nhẽo và vô lý, anh chắc chắn sẽ không để tâm đến lời cô.
Những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô siết chặt cổ tay anh, qua lớp cúc bạc và áo sơ mi, dường như đang nắm lấy mạch máu đang sục sôi bên trong. Lục Đình Thâm cúi đầu nhìn cô, trầm giọng đáp, “Ừ.”
Một âm tiết trầm khàn vang lên khiến mọi người im bặt.
“Không đi, em nói đi.”
“…”
Tô Thanh Nhan há hốc mồm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, thế là đồng ý rồi sao? Cô còn chưa kịp nói gì mà.
Nghe anh nói vậy, Vu Bân suýt nữa làm rơi điện thoại.
Tổng giám đốc, đây là vị trí chủ tịch mà ngài đã dày công toan tính nhiều năm, vậy mà chỉ vì một câu nói của cô Tô, ngài liền nói không đi là không đi sao?
Thật sự là… quá “yêu đương mù quáng” rồi!
Anh ta không thể hiểu nổi cô Tô có gì hấp dẫn đến thế. Mặc dù gia thế danh giá, xinh đẹp tuyệt trần và gặp may mắn lớn, nhưng tính cách cô lại quá đáng, luôn lạnh nhạt, xa lánh và sỉ nhục tổng giám đốc, vậy mà sao anh lại bị cô nắm trong lòng bàn tay như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro