Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng

Nếu Một Cô Gái...

2024-11-14 15:30:02

Thực ra, ban đầu khi thấy Lục Đình Thâm đào mộ mình, hôn lên xác cô, thậm chí giết Tống Ôn Trạch và Hứa Mộ Vy, cô cũng từng đoán rằng có lẽ anh thích mình. Nhưng nghĩ kỹ lại thì điều đó hoàn toàn không thể.

Thứ nhất, họ không tiếp xúc nhiều, nếu có cảm tình cũng không thể sâu sắc đến vậy, thứ hai, kiếp trước anh công khai theo đuổi Hứa Mộ Vy, nếu thích cô, sao không nói thẳng, thứ ba, là phản ứng của anh hôm nay khi cô yêu cầu anh cởi áo…

“Anh hai, em muốn hỏi một người sành sỏi trong tình trường như anh một câu.”

Tô Cảnh Hành nhăn mặt, “Thanh Nhan, nói gì vậy chứ? Anh chỉ vì công việc mà phải giao thiệp…”

“Nếu một cô gái mà anh thích yêu cầu anh cởi áo, anh sẽ phản ứng ra sao?”

Tô Cảnh Hành: “Còn gì tuyệt hơn?”

Vậy thì đúng rồi!

Tô Thanh Nhan nhớ lại ánh mắt bùng nổ của Lục Đình Thâm khi cô đề nghị, càng thêm chắc chắn rằng anh không hề thích mình. Còn việc tại sao anh nhiều lần giúp đỡ cô, thậm chí giết Tống Ôn Trạch và Hứa Mộ Vy, chắc chắn có nguyên do khác.

"Thôi, các anh đừng suy nghĩ nhiều. Người ta có thích em hay không, chẳng lẽ em lại không biết?”

“Không thích cũng tốt.” Tô Lâm nói, “Nghe đồn trước đây gia tộc Lục Thị đấu đá gay gắt, là cháu trai trưởng nên Lục Đình Thâm lâm vào vòng xoáy tranh đấu đó, dù giờ cậu ta nổi tiếng là thiên tài kinh doanh, nhưng cũng hình thành tính cách u tối và độc đoán, mà bị một người như thế yêu là một tai họa đấy.”

Tô Thanh Nhan không đồng ý lắm. Dù là người đã trải qua chuyện gì cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, hơn nữa, cô không nghĩ rằng một người chỉ cần gần gũi với con gái một chút đã đỏ mặt như anh lại có thể tồi tệ đến vậy.

Vào ngày lễ trưởng thành của cô, cậu đã đặc biệt mang từ Pháp về một hạt giống diên vĩ biến dị để tặng cô. Hạt giống đã được chôn ba ngày rồi, nên ngay khi về đến nhà, Tô Thanh Nhan lập tức chạy ra vườn sau để xem nó đã nảy mầm chưa. Nhưng không ngờ, cô lại bắt gặp một cảnh tượng cực kỳ ghê tởm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau giàn dây thường xuân um tùm trong khu vườn, Hứa Mộ Vy và Tống Ôn Trạch đang ôm chặt lấy nhau. Những bóng cây loang lổ che đi gương mặt họ nhưng từ phía bên, cô thấy họ gần nhau đến mức như đang hôn.

Tô Thanh Nhan lập tức dừng bước, mười ngón tay siết chặt, các khớp ngón trắng bệch, đôi mắt dần đổi màu.

Trong khoảnh khắc ấy, cô như trở lại đêm mình qua đời, cô vui mừng đi tìm Tống Ôn Trạch, muốn báo với anh ta rằng cô đã chọn xong váy cưới, cuối cùng cô có thể cưới anh ta rồi. Nào ngờ, cô lại thấy cảnh anh ta và em gái kế của mình đang ôm hôn nhau trên sân thượng!

Lúc đó, cô thấy như trời sập, nhưng giờ đây chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng. Hóa ra họ đã ở bên nhau từ rất sớm, bao năm qua, họ coi cô như một kẻ ngốc để dắt mũi!

Tô Thanh Nhan tức giận muốn lao tới xé nát mặt họ, nhưng lý trí đã ngăn cô lại.

“Á~”

Hứa Mộ Vy “vấp” phải một viên sỏi dưới chân, ngã vào vòng tay của Tống Ôn Trạch, ôm chặt lấy eo anh ta.

“Xin lỗi anh Ôn Trạch, tối qua em ngủ không ngon, cả ngày nay đầu óc cứ mơ màng, cảm ơn anh đã đỡ em.”

Cô gái xinh xắn nằm trong lòng anh ta, ánh mắt dịu dàng say đắm nhìn anh ta, còn tay anh ta thì đặt lên eo cô ta. Bầu không khí mờ ám khiến hai người từng liếc mắt đưa tình với nhau nay lại càng xích gần nhau hơn.

Tống Ôn Trạch siết chặt vòng eo nhỏ trong tay, có phần như để trả thù. Yêu nhau lâu như vậy, Tô Thanh Nhan chẳng cho anh ta chạm vào chút nào, thậm chí nắm tay cũng không. Cô luôn nói đó là quy củ của gia đình, rằng sẽ giữ bản thân cho đến ngày cưới rồi mới trao trọn cho anh ta.

Nhưng khi ngày ngày đối mặt với nhan sắc rực rỡ của cô, anh ta không thể nào chịu đựng được, nhưng vì hình tượng trong mắt cô, đành phải kiềm chế. Hứa Mộ Vy thì khác hẳn, tuy kém sắc hơn nhiều nhưng lại biết điều, tinh ý hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng

Số ký tự: 0