Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng

Tôi Cũng Là Một...

2024-11-14 15:30:02

Mọi người quay đầu lại, thấy Tô Thanh Nhan khoanh tay, bình thản nói, “Phó tổng Lục, e là ông phải thất vọng rồi, tảng đá trong tay tôi vẫn chưa cắt.”

Lục Viễn Sơn quay đầu nhìn cô, “Cô là ai?”

“Tôi cũng là một thành viên trong đội thẩm định đá của Lục Đình Thâm. Theo quy tắc, mỗi đội sẽ chọn tảng đá tốt nhất để so sánh, tảng của tôi vẫn chưa cắt, có phải ông kết luận hơi sớm rồi không?”

Vừa dứt lời, trong hội trường liền vang lên một tràng cười lớn.

“Gì cơ? Cô ta đại diện cho đội của Lục Đình Thâm để cắt đá sao? Đùa à?”

“Dùng tảng đá nhỏ xíu chẳng có gì đặc biệt trong tay cô ta ư? Cắt ra chắc toàn là cặn xi măng thôi!”

“Không ngờ vẻ ngoài cô tiểu thư nhà họ Tô trông như tiên nữ mà đầu óc lại không sáng suốt, thích phô trương như vậy. Đây là buổi cá cược đá quyết định người thừa kế của Lục Thị, mà cô ta coi như trò đùa sao?”

“Dù cắt ra được gì thì cũng chẳng so được với ngọc băng xanh, đúng là khôi hài…”

Vu Bân nghe thấy những lời cô nói cũng sững sờ.

Cô Tô là thành viên trong đội thẩm định đá, sao anh chưa từng nghe qua? Hơn nữa, cô Tô có hiểu gì về đá quý không?

Nói xong, ánh mắt Tô Thanh Nhan gặp ánh mắt của Lục Đình Thâm giữa không trung.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đàn ông khẽ nhíu đôi lông mày rậm, trong đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy phản chiếu nụ cười tự tin của cô gái, dường như không thể hiểu nổi cô, nhưng trong mắt cô lúc này chỉ có một tín hiệu – Lục Đình Thâm, anh tin em chứ?

Nghe xong lời cô, Lục Viễn Sơn quay sang Lục Đình Thâm như nghe một trò cười, “Cháu yêu, đây thật là thành viên trong đội của cháu sao?”

“Đúng vậy.”

Không một giây do dự, Lục Đình Thâm trả lời dứt khoát.

Lập tức, cả hội trường lại vang lên những tiếng cười rộn rã.

Tô Thanh Nhan cũng hơi bất ngờ. Cô đã chuẩn bị tâm lý bị anh từ chối rồi tự tay cắt tảng ngọc. Không ngờ, anh lại gật đầu không chút do dự, điều này đối với người ngoài quả là điều vô cùng kỳ lạ.

“Gì cơ? Tôi có nghe lầm không? Thiếu gia nhà họ Lục lại đồng ý với cô ta ư?”

“Kỳ lạ thật, sao thiếu gia nhà họ Lục lại đùa cùng cô ta thế này? Chẳng lẽ là nể mặt nhà họ Tô?”

“Đùa sao, Lục Thị là tập đoàn tài phiệt hàng đầu Đế Đô, thiếu gia nhà họ Lục cần nể mặt ai chứ? Có khi anh ta muốn nhân cơ hội để làm bẽ mặt cô nàng thích khoe khoang này, vì một khi cắt đá là tự vả ngay!”

“Em gái, chuyện này là thế nào vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Lâm và Tô Cảnh Hành ngơ ngác chạy tới, Tô Thanh Nhan chỉ ra dấu “cứ chờ xem trò hay” với họ.

“Hahaha…” Lục Viễn Sơn cười to, nhìn Tô Thanh Nhan như nhìn một chú hề, chìa tay về phía cô, “Xin mời!”

Người trợ lý trong hội trường đưa tảng đá mà Tô Thanh Nhan đã chọn tới dưới máy cắt, Lục Viễn Sơn bước gần đến Lục Đình Thâm, “Cháu yêu, cháu còn trẻ, đừng quá cố chấp, thua một viên ngọc đế vương vào tay chú còn hơn là thua một cục đá vôi…”

Chưa nói hết câu, cả hội trường đột nhiên chìm vào im lặng chết chóc, ngay sau đó, một trận xôn xao bùng lên như sóng dậy.

Lục Đình Thâm nhìn qua Lục Viễn Sơn thấy trên máy cắt tỏa ra làn khí tím nhàn nhạt, đôi mắt đen nhánh co lại.

“Trời ơi! Sao lại cắt ra màu tím thế này, đây đây đây… là gì vậy?”

“Bao nhiêu năm làm trong giới đá quý, tôi chưa từng thấy viên ngọc tím nào, lại còn lớn như thế!”

“Thật là một khối ngọc tím đẹp! Sắc tím sáng, mịn màng, quan trọng nhất là nó còn phát sáng!”

“Đẹp! Đẹp! Đẹp tuyệt vời! Đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt! Chẳng lẽ cắt ra thần ngọc thật sao?”

Những lời trầm trồ và khen ngợi vang lên như sóng trong cả hội trường.

Giữa hội trường, một viên ngọc khổng lồ trong suốt, màu sắc dịu dàng, không tỳ vết, không nứt nẻ, lấp lánh dưới ánh đèn pha lê, tỏa ra ánh sáng tím mờ ảo, thể hiện địa vị cao quý vô song.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng

Số ký tự: 0