Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Đều tại anh

Hồng Diệp Nguyệt Thượng

2024-10-07 09:32:48

Đối phương tựa hồ cũng không vội để cậu mở miệng, cái tay bao lấy miệng mũi cậu hơi buông lỏng ra một chút, vùi đầu vào một bên cổ cậu nhẹ hít ngửi.

Vân Niệm thừa lúc đối phương phân tâm, tàn nhẫn cắn lên bàn tay đối phương, nổi trận lôi đình hô một tiếng: "Chu Hành Nghiên!"

Cậu tức giận đến mức trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lời nào để trách mắng ngoại trừ hô tên của người kia, đôi con ngươi trong bóng đêm sáng đến dọa người, nhìn chằm chằm tên gia hỏa đại nghịch bất đạo.

Chu Hành Nghiên không có chút chột dạ nào khi bại lộ thân phận, im lặng như cũ, thong thả, bình tĩnh, hít ngửi từ gáy đến ngực, dọc theo hầu kết hơi nhô ra đi lên gò má, như gần như xa cọ cọ lớp da thịt mềm mại kia.

Vân Niệm có chút bực bội, nhấc chân định đá đối phương.

Đối phương cũng dễ dàng khống chế đôi chân cậu như đôi tay, đem cậu giam cầm dưới thân hình cao lớn lực lưỡng.

Bên trong sự im lặng, Vân Niệm nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của nam nhân, bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ chưa từng có, lần đầu tiên ở trước mặt Chu Hành Nghiên cảm giác như chính mình giống một con cá nằm trên thớt, bị một sức mạnh không cách nào chống cự mổ bụng moi ruột bất cứ lúc nào.

Cậu không khỏi sởn tóc gáy, theo bản năng muốn nói nhưng lại nuốt ngược lại vào bụng, không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Âm thanh nuốt nước bọt trong bóng tối bị phóng đại vô hạn, cậu bất lực há miệng thở dốc, khí thế chùng xuống, nhỏ giọng hỏi: "Chu Hành Nghiên, sao anh lại ở nhà?"

Chu Hành Nghiên không trả lời câu hỏi này, chấp nhất với mùi nước hoa xa lạ trên người cậu, "Trên người em sao lại dính nhiều mùi lung tung như thế, thật khó chịu."

Giọng điệu lạnh lùng làm Vân Niệm cảm thấy xa lạ, muốn né tránh, nhưng đường lui phía sau đã bị cánh cửa chặn lại.

"Về nhà với cả người đều bị ám mùi của người khác, không cảm thấy khó chịu sao? Hôm nay đã ở cùng với ai?"

Chu Hành Nghiên không chút che giấu sự ghét bỏ mùi hương nước hoa ấy, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo.

Nghe được câu cuối cùng, Vân Niệm không thèm để ý đến sự ghét bỏ của anh, hít sâu một hơi, ngập ngừng mở miệng: "Không, không ở cùng với ai cả, chỉ có một mình tôi, một mình tôi...... Đi ra ngoài chơi, ai cũng không gặp."

Nói xong, cậu cúi đầu, sau đó nhớ tới mình đang ở trong bóng tối, không cần phải lo lắng vẻ mặt khi nói dối bị nhìn thấu, động tác cúi đầu ngược lại dễ làm bại lộ bản thân.

Vì thế cậu ngẩng đầu nhìn vào mặt đối phương, tỏ ra mình rất đứng đắn.

Trong đêm tối truyền đến tiếng cười nhẹ của đối phương, dường như còn mang theo tia chế giễu.

Trong lòng cậu nhảy dựng, chột dạ.

Chu Hành Nghiên giơ tay xoa nhẹ đầu cậu, động tác thân mật, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai mềm mại của cậu, lòng bàn tay thong thả di chuyển dọc theo chóp tai, lên gương mặt, vuốt ve, mang đến từng trận ngứa ngáy rất nhỏ, động tác có thể nói ôn nhu, ái muội giống như giữa các cặp tình nhân.

Lòng bàn tay cọ qua khóe miệng, xoa ấn vài cái trên môi, sau đó đẩy mở cánh môi ra mềm mại căng mọng tươi mới, tiến vào trong khoang miệng.

Cậu chớp đôi mắt, ngơ ngẩn khẽ há miệng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngón tay trực tiếp đi vào, hai đốt ngón tay thon dài trong miệng nhẹ nhàng khuấy đảo, nước bọt mát lạnh từ khóe miệng tràn ra.

Vân Niệm sợ hãi bất động, muốn nghiến răng định cắn xuống, đối phương lại siết chặt quai hàm cậu, khiến cậu không cách nào nhúc nhích, đuổi theo chơi đùa đầu lưỡi cậu như trừng phạt.

Vân Niệm ư ư a a phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ ràng, hoang mang mà lại bất mãn.

Chu Hành Nghiên không nhanh không chậm mở miệng: "Để anh nhìn xem cái lưỡi nhỏ của bé cưng, sao lại không ngoan như thế, đã học được cách nói dối gạt người rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vân Niệm mở to hai mắt, lời nói dối bị vạch trần tại chỗ, mặc dù vẫn không hài lòng, nhưng lại không dám hừ ra tiếng, động cũng không dám động, há cái miệng đáng thương để mặc ngón tay quấy loạn bên trong làm đừng đợt từng đợt chất lỏng nhè nhẹ chảy dọc xuống theo khóe miệng.

Chu Hành Nghiên thấy cậu bỗng nhiên bất động, có chút ngoài ý muốn, cho rằng bản thân đã bắt nạt người ta quá đáng, buông tay ra bật đèn phòng ngủ.

Nào biết ánh đèn vừa sáng lên, Vân tiểu thiếu gia người vừa co rúm lại như chú chim cút non lập tức bay lên đá một đá.

Tuy rằng sức lực không đáng nhắc tới, Chu Hành Nghiên vẫn ngây người một chút.

Nhân cơ hội, Vân Niệm tràn đầy tự tin mà đá thêm một đá, thở hồng hộc tức giận mắng: "Anh quản tôi ngoan hay không ngoan á!"

Cú đá này được Chu Hành Nghiên né được, đạp vào khoảng không, cậu nhanh chân định chạy.

Vừa chạm lên tay nắm cửa, cánh tay đã bị bắt lấy xách trở về.

Vân Niệm chỉ tự do chưa đến mười giây lại lần nữa rơi vào tay đối phương, một bộ dáng ghi hận trong lòng, dùng giọng nói trời sinh mềm mại rầm rì mắng chửi người: "Chu Hành Nghiên anh là đại lưu manh, anh dám khống chế tôi! Dám trốn vào phòng tôi làm tôi sợ hãi!"

Chu Hành Nghiên xách thiếu niên như chú gà con vừa đáng thương vừa đáng yêu lại đáng giận, ngại thảm quá mỏng, ngại ghế quá cứng, ngại sofa quá nhỏ, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đem người ném vào giữa giường, trong lòng cũng nhịn không được mà biểu hiện tức giận ra bên ngoài, "Anh là đại lưu manh, vậy em là tiểu lưu manh, tiểu lưu manh, em gạt anh đúng không?"

Vân Niệm hơi hoảng, mím môi, đưa lưng về phía anh không dám quay đầu lại, bò xuống dưới giường, chính là dáng vẻ chột dạ né tránh, mở miệng lại nói năng hùng hồn: "Tôi không muốn nói chuyện với anh."

Chu Hành Nghiên ấn cậu trở về, lật qua lật lại xem xét từ trên xuống dưới, một hai phải xác nhận ngoại trừ mùi nước hoa thì mọi thứ đều phải ổn.

Kết quả vừa xắn tay áo lên cẩn thận nhìn, lông mày giật giật, chỉ vào chỗ xanh đen trên khuỷu tay, âm thanh lạnh thấu xương hỏi: "Sao lại thế này!"

Mảng xanh đen to chừng lòng bàn tay, đã chuyển sang màu tím.

Vân Niệm bị đụng vào vết thương truyền đến cảm giác đau đớn, "A" kêu một tiếng, hét lên: "Anh dám quản tôi! Tôi không nói với anh!"

Vết thương bị ở mặt sau khuỷu tay, không dễ nhìn thấy, thật ra bản thân cũng nhất thời không nhớ đến rốt cuộc làm sao bị thành như thế, chỉ lo chống đối Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên không hề biết cậu rất có năng lực chọc tức người khác, kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy ra một chiếc thắt lưng không biết dùng để làm gì, sợ nó quá cứng, lại rút ra một sợi dây thừng màu sắc sặc sỡ, vẫn sợ không đủ mềm mại.

Vân Niệm nhìn người đang thò ra mép giường tìm tìm kiếm kiếm, không hiểu ý đồ của anh, muốn thử xem có trốn được khỏi dưới thân anh không.

Chu Hành Nghiên trợn mắt, lạnh mặt cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích."

Vân Niệm dùng cả tay chân đá lộn xộn dưới thân anh.

Chu Hành Nghiên vứt sợi dây thừng trên tay, kéo xuống cà vạt, quyết đoán đem đôi tay lộn xộn kia cột vào đầu giường, bình tĩnh nghĩ lại: "Xem ra là anh sai rồi, lẽ ra anh nên trói em vào đầu giường, để em cả cửa phòng ngủ cũng không bước ra được."

Học nói dối thì cũng thôi, nhưng để bản thân bị thương, Chu Hành Nghiên đã luyến tiếc để cậu đi một mình, sao cậu có thể làm mình chịu đau đớn như vậy.

Trong nháy mắt Vân Niệm phát hiện mình bị trói chặt vào đầu giường, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia, tính xấu chưa kịp phát tác đã bị đông cứng thành chùy băng đâm ngược lại vào người, cầm lòng không đậu run bần bật lên, sợ hãi rơi nước mắt.

Nước mắt kia chảy thẳng vào lòng Chu Hành Nghiên, trái tim Chu Hành Nghiên như hóa thành nước, suýt chút nữa đã buông bỏ tất cả kéo người vào lòng, cắn chặt răng, cứng rắn ngồi ở mép giường, rất lâu không có hành động tiếp theo.

Vân Niệm nửa thật nửa giả rơi nước mắt một lúc, thấy Chu Hành Nghiên ý chí sắt đá ngồi bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, trước sau vẫn không đến dỗ dành mình, tim hơi trùng xuống.

Cậu nghĩ lần này Chu Hành Nghiên đã thật sự tức giận. Đây là dáng vẻ Chu Hành Nghiên lúc tức giận sao, một chút cũng không thú vị.

Giả khóc biến thành khóc thật, âm thanh thút thít đứt quãng, như thiếu hơi, giống một đứa trẻ bị sinh non ốm yếu có thể chết bất cứ lúc nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Chu Hành Nghiên nặng nề ngồi ở mép giường, một giây trôi qua như một năm, muốn cho chính mình một bạt tai, lại lo lắng cho vết thương trên khuỷu tay cậu, một mảng xanh lớn như vậy, bôi thuốc gì mới nhanh lành?

Cậu nhìn Chu Hành Nghiên vẻ mặt nghiêm trọng tim cứng như đá, không có khả năng sẽ mềm lòng, tiếp tục khóc cũng không có kết quả, giống như đang diễn kịch, có chút ngượng ngùng, dừng lại, trong đầu nháy mắt trống rỗng, đối với tình huống hiện tại có chút mê mang.

Một lát sau ngơ ngẩn mà mở miệng: "Tôi nhớ cánh tay bị thương như thế nào rồi."

Lời này nói rất đột ngột, Chu Hành Nghiên chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn cậu, không đáp.

Cậu cũng không thèm để ý, tự nhớ lại: "Buổi sáng khi ra cửa bị ngã một cái, đụng vào bậc thang."

Chu Hành Nghiên lập tức theo bậc thang đi xuống, cởi dây trói khỏi đầu giường cho cậu, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự lãnh đạm, hỏi thăm vài cậu: "Ở lại đây đừng chạy lung tung, anh đi lấy——"

Lời còn chưa dứt lời, Vân Niệm đã lăn ra khỏi người anh, đi đến mép giường, cách một khoảng, tự tin trở lại, biểu tình kích động mắng chửi người: "Đại lưu manh, đại xấu xa, đừng chạm vào tôi! Đừng động tôi! Anh chờ đó cho tôi, tôi —— ai da!"

Chu Hành Nghiên trơ mắt nhìn cậu bởi vì mắng chửi người qua nhập tâm mà bị ngã xuống khỏi mép giường, chỉ kịp sờ được một góc áo.

Dưới giường có trải thảm dày mềm, nhưng Vân Niệm vẫn bị đập mông xuống, hai chân dang rộng hình chữ đại 大, mờ mịt trừng mắt với không khí, yên lặng mấy giây.

Chu Hành Nghiên vừa lăn vừa bò xoay người xuống giường, hoảng sợ hỏi: "Thế nào, ngã có đau ở đâu không, mau cho anh nhìn xem."

Giường không cao, thảm đủ dày, đau nhưng thật ra không đau, nhưng nén giận, thật mất mặt.

Vân Niệm tát bàn tay đang duỗi về phía mình, bỗng nhiên giống một đứa bé mà gào khóc lên, vừa khóc vừa mắng: "Chu Hành Nghiên, đều tại anh!"

Chuyện xảy ra ngay dưới mi mắt mình, Chu Hành Nghiên cũng muốn tự tát mình một cái, "Phải phải phải, đều tại anh, anh là lưu manh, để anh nhìn xem có còn bị thương ở đâu không."

Mọi chuyện đều đổ lên đầu Chu Hành Nghiên, hai người đều không có ý kiến, có vẻ hợp tình hợp lý.

Thù mới hận cũ, Vân thiếu gia tức giận đến không muốn nhìn anh, đẩy đôi tay đang dây dưa kia ra, đứng dậy nhặt chiếc gối lên đi ra khỏi phòng, oán giận lẩm nhẩm: "Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa!"

Cậu đóng mạnh cửa phòng, bước nhanh ra phía ngoài.

Chu Hành Nghiên không dám cản, đi theo phía sau, tâm loạn như ma nghĩ, nếu cậu có gan bỏ nhà đi, sẽ lập tức trói người lên giường, nhưng nhìn chiếc gối được ôm trong ngực cậu, lại nhẹ nhàng thở ra.

Vân Niệm quả thực nghĩ đến việc bỏ nhà đi, vào phòng cho khách ở bên kia hành lang, "Rầm" cửa đóng lại từ bên trong, đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh bắt đầu.

Chu Hành Nghiên không nhìn thấy người, như con thú lảng vảng ngoài cửa, anh tự giác đem xúc động đêm nay áp chế xuống, vẫn chưa làm lộ ra bộ mặt xấu xí khiến người ghê tởm, nhưng lại ép người tới mức bỏ vào phòng cho khách, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho xong.

Anh hận không thể giải phóng con dã thú đói khát mà anh đè nén trong lòng bấy lâu nay ra, để chú cừu non nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu trốn sau cánh cửa, phải học được chút sợ hãi và vâng lời sau khi trải qua những vùng vẫy và khóc lóc trong vô vọng.

Vân Niệm ngủ không được, mặc dù ôm gối mình, nhưng vẫn có chút không quen.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình ảnh Chu Hành Nghiên trong tư thế mạnh mẽ mà lạnh lùng lần lượt hiện lên trong đầu cậu, ẩn hiện suốt cả đêm, một bộ mặt không rõ nhưng dữ tợn làm người sợ hãi dần hình thành trong tâm trí.

Sáng hôm sau mở mắt nhìn thấy Chu Hành Nghiên ngồi bên cạnh mép giường, cậu thực sự bị khiếp sợ.

Chu Hành Nghiên nhìn cậu không chớp mắt, gương mặt dưới ánh mặt trời sớm mai anh tuấn động lòng người, vừa không dữ tợn, cũng không làm người ta sợ hãi, thậm chí có thể nói là thâm tình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Số ký tự: 0