Tâm lý phản ngh...
Hồng Diệp Nguyệt Thượng
2024-10-07 09:32:48
Edit: thauyn22
Buổi sáng Vân Niệm bị hôn tỉnh, mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn về phía người cách mình trong gang tấc, nhất thời không phân biệt rõ tỉnh hay vẫn đang mơ.
Chu Hành Nghiên chậm rãi cẩn thận, hôn lên gương mặt xinh đẹp của cậu, từ vầng trán mịn như ngọc, đến đuôi lông mày và khóe mắt đẹp như tranh vẽ, lại đến chóp mũi, gò má, đôi môi, cuối cùng vòng lại hôn lên cánh môi mềm mại non mịn, hôn môi ngọt ngào rơi xuống, dư hôn không đủ, cứ thế lặp đi lặp lại.
Vân Niệm nhìn biểu hiện này của đối phương, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười rầu rĩ, hỏi: "Anh định tính hôn tôi cả ngày sao?"
Chu Hành Nghiên cọ cọ chóp mũi cậu, làm như đang tự hỏi, chậm rãi nói: "Cũng không phải không được."
Đáng tiếc Vân Niệm còn nghỉ ngơi chưa đủ, để người khác hôn tới hôn lui mãi, quả thực nhàm chán muốn chết.
Cậu tự đem lời nói ấy vứt ra sau đầu, lôi kéo Chu Hành Nghiên nói chút chuyện gì đó, lại ăn vạ trên giường không muốn dậy.
Chu Hành Nghiên muốn cậu ăn bữa sáng thật ngon, dỗ dành cậu rời giường, thế là lại một phen lôi lôi kéo kéo nị nị oa oa, thật thích thú.
*Nị nị oa oa (腻腻歪歪): Là từ dùng để hình dung tình yêu cuồng nhiệt của tình lữ, tình cảm vô cùng tốt, vô cùng khăng khít, thân mật
Suy cho cùng tiểu thiếu gia mong manh yếu đuối cũng không thể có nhiều tinh lực để lãng phí như người bình thường, ngày hôm qua ra ngoài thời gian đã đủ lâu rồi, hôm nay hồi tâm chuyển ý, ăn sáng xong liền an phận ở trong nhà, sờ sờ cái này, chơi chơi cái kia, đa số thời gian đều dành để nghỉ ngơi.
Nắng chiều vừa phải, Vân Niệm đùa nghịch mở máy ảnh, vây quanh Chu Hành Nghiên ngồi bên cửa sổ chụp tới chụp lui.
Chu Hành Nghiên vài lần muốn bắt người ôm vào lòng ôm ôm hôn hôn, cậu như cố ý, ôm máy ảnh lúc gần lúc xa, vài lần né tránh cánh tay ác ý của Chu Hành Nghiên, hi hi ha ha mà cười.
Chu Hành Nghiên chơi trò mèo vờn chuột với cậu trong chốc lát, cuối cùng trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhẹ giọng nửa dỗ nửa lừa: "Niệm Niệm, lại đây."
Anh vươn tay về phía Vân Niệm.
Vân Niệm lui về sau, một mực lui vào góc tường, ý cười nhẹ trên khóe miệng biến mất, dán vào vách tường nghiêm túc nói; "Không cho phép ra lệnh cho tôi."
Chu Hành Nghiên hoàn toàn không có ý ra lệnh, không biết sao cậu lại nói như vậy.
Vì thế anh nhìn chăm chú nhìn về phía vách tường Vân Niệm đang lui lại, trong mắt mang theo một tia khó hiểu.
Vân Niệm đổi tư thế dựa vào tường, máy ảnh tùy tiện để sang một bên, tâm trạng một lần nữa trở nên thoải mái, nhìn thẳng vào anh.
Chỉ là vừa mở miệng, lại vẫn nói điều tương tự: "Không cho phép nhìn tôi."
Chu Hành Nghiên mơ hồ nhận thấy điều kỳ quái, điều kỳ quái này rốt cuộc là đến từ bản thân Vân Niệm, hay là do bản thân không cẩn thận, không cẩn thận phá hỏng tâm trạng của tiểu thiếu gia, đây luôn là vấn đề không có đáp án.
Anh hơi cau mày, cẩn thận suy nghĩ xem bản thân đã làm những gì không tốt với Vân thiếu gia.
"Không cho, cũng không cho nhíu mày."
Vân Niệm lại nói, trong mắt hiện lên ý cười ranh mãnh.
Chu Hành Nghiên nghe thấy, bỗng nhiên hiểu ra, đây là ghi hận anh ngày hôm qua ngang ngược, cho nên ăn miếng trả miếng, không cho anh cái này, không cho anh cái kia.
Suy nghĩ cẩn thận việc này, anh nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Vân Niệm sau khi thấy anh lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột, liền cho rằng đại thù đã báo, lại thấy anh không còn lo lắng mà bật cười, tức khắc hơi bực bội, lại ra lệnh: "Không cho phép cười."
Chu Hành Nghiên lần này lập tức thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Được, đều nghe em, tôi sai rồi, đừng tức giận có được không."
Vân Niệm nhanh chóng được dỗ dành, nhưng vẫn cứ không chịu đến gần Chu Hành Nghiên, cố ý bạnh ra gương mặt nhỏ trắng nõn, không hề có chút uy hiếp nào hỏi: "Anh thật sự biết sai rồi sao?"
Chu Hành Nghiên đứng ở một nơi cách cậu không xa không gần, khoảng cách rất vi diệu, tiến lên trước nửa bước là có thể gắt gao ôm vào trong lòng ngực, lui ra phía sau nửa bước là có thể hoàn toàn để đối phương tự do.
Anh gật đầu một cái, chủ động hỏi một cách ôn hòa: "Còn có gì phân phó nữa, em cứ nói, tôi đều nghe cả."
Vân Niệm làm bộ làm tịch trừng mắt nhìn anh, cuối cùng bật cười ra tiếng không ngừng lại được, cảm thấy anh thật sự quá nghiêm túc, chuyện bé xé ra to.
Nói cho cùng, Vân Niệm đối với chuyện này cũng không để bụng, mượn cớ làm loạn đủ rồi, buổi chiều mệt rã rời, vẻ mặt lười biếng, để mặc đối phương đến gần, ôm đi nghỉ tạm.
Khi ngủ cậu không rời được Chu Hành Nghiên, nằm trên giường nhìn chằm chằm Chu Hành Nghiên, cho đến khi đi vào giấc ngủ, như một thói quen thôi miên kỳ lạ, về phần sau khi đã vào giấc ngủ Chu Hành Nghiên muốn làm gì muốn đi đâu, cậu không quan tâm.
Sau khi tỉnh lại khôi phục tinh thần, Chu Hành Nghiên vẫn đang ở trong phòng ngủ cậu, như đang ngắm nhìn dáng vẻ cậu khi ngủ.
Vân Niệm thấy nhiều không thèm trách, thoải mái ở trên giường lăn qua lại mấy cái, không hề phòng bị mà lăn vào ngực Chu Hành Nghiên, bị Chu Hành Nghiên vô tình ôm xuống giường.
"Tôi còn chưa muốn rời giường."
Cậu ở trong lòng ngực Chu Hành Nghiên thầm nói, giọng nói mới vừa tỉnh ngủ không có chút sức lực, mềm như bông như làm nũng.
Chu Hành Nghiên ôm người xuống lầu, trong miệng dịu dàng nói: "Em có thể tiếp tục ngủ."
Vân Niệm lăn lộn trên giường đã sớm không còn buồn ngủ, hiện tại càng không có khả năng bị ôm trong lòng ngực anh mà tiếp tục ngủ, ồn ào đòi xuống tự mình đi.
Chu Hành Nghiên luyến tiếc buông tay, mũi chân cậu còn chưa có cơ hội chạm đất cơ hội, một đường đi chậm rì rì, vững vàng ôm người vào phòng chiếu phim.
Những lúc Vân Niệm không muốn ra cửa hoặc là không được ra cửa sẽ thường xuyên ở nơi này giết thời gian, cho dù Chu Hành Nghiên không ôm cậu đến đây, cậu cũng sẽ tự mình lại đây.
Sau khi Chu Hành Nghiên ngồi xuống cũng không thả cậu xuống, mà là đặt cậu ngồi lên đùi mình.
Vân Niệm đấ đá không khí đá đá, quen thuộc ngã vào lồng ngực đối phương, xem đối phương như sofa hình người mà sử dụng, tập trung chọn đĩa phim mình muốn xem.
Chu Hành Nghiên cảm nhận được trạng thái cậu hoàn toàn thả lỏng trong lòng mình, tâm tình cũng theo đó thoải mái hơn.
"Em muốn xem cái gì?"
Người trong ngực anh như thật sự chuẩn bị xem gì đó, nhưng lại không có gì đặc biệt muốn xem, quay đầu muốn tìm câu trả lời từ Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên càng là thờ ơ, anh vốn dĩ đến không phải để xem phim điện ảnh, lướt qua danh sách tùy tiện chọn một cái, là một bộ phim trinh thám hồi hộp.
Vân Niệm nhìn ra đây là phim cậu đã xem qua, tâm tư chơi xấu nổi lên, mỗi khi đến đoạn hồi hộp hay anh không đề phòng liền tiến đến bên tai đối phương tri kỷ giải thích cốt truyện phía sau, sau đó nhìn chằm chằm thần sắc biến đổi không ngừng của đối phương lộ ra nụ cười xấu xa.
Spoil vài lần như thế, Chu Hành Nghiên tắt màn hình, trong không gian tối tăm yên tĩnh giả vờ muốn cắn lên cái miệng phiền phức của cậu.
Vân Niệm cười đến nghiêng ngã trên sofa đơn, lộ ra chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cậu thầm nghĩ, sau khi đã bị dùng chiêu này vô số lần, Chu Hành Nghiên sao vẫn không rút ra được bài học, vẫn dám đến xem phim cùng cậu.
Chu Hành Nghiên khẽ cắn một ngụm lên cổ cậu, chiếc cổ trắng nõn lập tức lưu lại vết đỏ loang lổ.
Cậu hơi giật mình, giơ tay sờ vào nơi bị cắn, chậm rãi nhìn về phía Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên vừa muốn dỗ người, đã bị đánh tới, thuận thế ngã xuống, làm ra dáng vẻ không chịu nổi.
Vân Niệm thừa thắng xông lên, đè trên người đối phương ra vẻ ta đây, vết cắn trên cổ bị đối phương cắn vẫn cảm thấy khó chịu, bắt đầu tìm kiếm phần da thịt lộ ra bên ngoài lớp quần áo gặm cắn loạn lên.
Ghế sofa đơn một người không thể chứa nổi Chu Hành Nghiên cao lớn cộng với một Vân Niệm đang đùa nghịch, Chu Hành Nghiên một bên ôm hờ eo đối phương, đề phòng cậu ngã xuống, một bên phát huy kỹ thuật diễn xuất của cả cuộc đời mình cộng lại, làm ra vẻ mình thật sự không thể chống cự.
Vân thiếu gia đã trả được thù lớn, khóa ngồi trên đùi anh, thở hồng hộc.
Chu Hành Nghiên vuốt nhẹ từng cái sau lưng cậu, vuốt ve từ trên xuống dưới, một bên giúp cậu thở đều, một bên yếu đuối nói: "Không làm loạn nữa nhé bé cưng, tôi không phải đối thủ của em."
Vân Niệm nghe thấy lời này có chút đắc ý, đương nhiên, Chu Hành Nghiên không có lần nào là đối thủ của cậu?
Cả ngày hôm đó hai người đều không bước ra khỏi cửa nửa bước, Chu Hành Nghiên nói muốn ở nhà bên cạnh Vân Niệm một ngày, liền thật sự chuyên tâm vào việc chỉ có hai người ở nhà, không có bất kỳ người nào khác quấy rầy, trong lúc ấy điện thoại cũng không một cuộc gọi nào.
Nhưng ngày hôm sau anh vẫn phải đối mặt với hiện thực, đưa Vân Niệm đến lớp học, sau đó tự mình đến công ty tiếp tục xử lý công việc, có một dự án thu mua quan trọng mà anh đã lên kế hoạch rất lâu, cũng chờ đợi đủ rồi, trước mùa hè năm nay, anh muốn có được kết quả, có được để yên lòng.
Lại một cái cuối tuần, Chu Hành Nghiên thoạt nhìn vẫn rất bận rộn, Vân Niệm định sẽ giống như trước đây, cùng các bạn ra ngoài chơi.
Vừa ra đến trước cửa, Chu Hành Nghiên đã về đến trước mặt cậu, tiếp nhận vị trí tài xế, cùng cậu ra ngoài.
Thời gian của cậu bị Chu Hành Nghiên chiếm đoạt, đành phải lỡ hẹn với nhóm bạn.
Cậu vốn cho rằng cuối tuần này chỉ là ngoài ý muốn, không ngờ chỉ là mới bắt đầu, Chu Hành Nghiên dùng rất nhiều rất nhiều lý do ngăn cản cậu giao lưu với nhóm bạn tốt của mình, sau đó thậm chí còn không thèm viện cớ, chỉ là không cho phép, còn rất nghiêm khắc ra lệnh cho tài xế phải để mắt đến cậu khi ra ngoài.
Vân Niệm trí nhớ kém, nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhận ra Chu Hành Nghiên không phải đột nhiên trở nên đáng ghét, mà là bắt đầu từ cái ngày cuối tuần đó liền bắt đầu quyết định trở thành người đáng ghét. Cậu chỉ nhớ rõ đêm đó Chu Hành Nghiên"Không được phép yêu đương", lại suýt quên mất câu nói phía sau kia "Vậy đừng đi tìm bọn họ nữa".
Đêm đó cậu nghe xong cũng không để trong lòng, nào biết Chu Hành Nghiên nghiêm túc quá đáng, thật sự là nói được làm được, tận tâm tận lực giúp cậu xử lý vấn đề giao tiếp này.
Đây đúng là buồn cười mà.
Tâm lý phản nghịch của Vân Niệm nổi lên, nghiến răng nghiến lợi muốn chống đối đến cùng với đối phương.
Dám to gan nhúng tay vào hoạt động giải trí của Vân thiếu gia, quản chuyện của Vân thiếu gia, Chu Hành Nghiên hiện tại ở trong mắt Vân thiếu gia chính là một tên loạn thần tặc tử muốn tạo phản, tương đương với đại nghịch bất đạo!
Chu Hành Nghiên đã quen nhìn Vân Niệm nhiệt tình làm việc ba phút, vốn tưởng rằng lúc này cũng giống như trước, chỉ cần bình lặng một thời gian, tự nhiên sẽ cùng nhóm bạn mờ ám kia dần dần phai nhạt.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Nhưng Vân Niệm càng ngày càng trở nên lén lút, ngày đêm đề phòng anh, rất nghiêm túc xem xét vấn đề này.
Chu Hành Nghiên ngồi đó nhìn Vân Niệm vừa vào cửa, sắc mặt càng thêm nặng nề.
Vân Niệm không ngờ hôm nay Chu Hành Nghiên ở nhà, sau khi vào cửa đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó dán sát vào chân tường tránh xa khỏi anh, chọn con đường dài nhất về phòng, lên lầu rồi vẫn không quên trừng mắt hung dữ nhìn đối phương.
Chu Hành Nghiên giả vờ không biết, yên lặng ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích nửa phần, giữa mày bao phủ bởi một tầng mây đen.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy lên lầu, dừng lại trước cửa phòng ngủ Vân Niệm, vặn tay nắm cửa, quả nhiên đã bị khóa.
Nhớ tới những hành động nhỏ gần đây của đối phương, anh thật không biết nên khóc hay cười, cửa phòng này bắt đầu từ tuần trước, mặc kệ bên trong có người hay không, đều phải bị khóa lại, có vẻ như bằng cách này là có thể cùng anh phân chia ra Sở hà Hán giới*.
*"Sở hà Hán giới" (楚河漢界)- con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Theo lịch sử Trung Hoa cổ thì khởi nghiệp nhà Hán, Lưu Bang có cuộc chiến liên miên với Sở vương là Hạng Vũ cuộc chiến cân tài cân sức.(nguồn:gg)
Sáng hôm sau Vân Niệm xuống lầu, phát hiện Chu Hành Nghiên vẫn như cũ ngồi ở vị trí tối qua, giật mình, sững sờ tại chỗ.
Chu Hành Nghiên bình tĩnh liếc nhìn cậu, đứng dậy, nói: "Ăn cơm đi."
Vân Niệm lấy lại tinh thần, đi theo anh đến nhà ăn.
Ngồi ở một bên bàn ăn, Vân Niệm thuận miệng hỏi: "Là anh làm sao?"
Chu Hành Nghiên lắc đầu: "Không phải."
Cuộc đối thoại của hai người dừng ở đây.
Dì nấu ăn mới được thuê có tay nghề rất ngon Vân Niệm rất thích, sau khi ngồi xuống lực chú ý của cậu liền đặt vào bữa sáng trước mặt, lập tức tự hỏi món đầu tiên muốn anh là gì.
Chu Hành Nghiên thoáng nhìn tay đang đang cầm di động của cậu, di động rung một cái, nhận được tin nhắn mới.
Vân Niệm nhận được nhắc nhở, quay đầu lại phát hiện Chu Hành Nghiên đang nhìn chằm chằm điện thoại của mình, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại lại, cất vào túi áo, tư thế đề phòng rõ ràng đến mức không thèm giả vờ nữa.
Chu Hành Nghiên thừa nhận mình thực sự phải tiêu tốn hết sức lực mới có thể đè xuống nét không vui trên mặt, như không nhận ra điểm gì bất thường, thản nhiên như không nói chuyện phiếm: "Cuối tuần này có sắp xếp gì không?"
"Không có sắp xếp, không cần anh đi theo tôi."
Vân Niệm ngay lập tức cướp lời nói trước.
Chu Hành Nghiên thấy cậu hai tay ôm điện thoại, như đang che giấu bí mật lớn, không nói gì, hào phóng gật đầu: "Được, vừa hay, tuần này tôi đi công tác, em ngoan ngoãn ở nhà, có việc gì thì gọi điện thoại."
Vân Niệm gật gù như gà mổ thóc.
Gương mặt kia từ khi sinh đã xinh đẹp,thời điểm cố ý ngoan ngoãn nghe lời lại đặc biệt có tính mê hoặc, Chu Hành Nghiên nhân cơ hội xoa nhẹ đầu cậu một phen, trong lòng như bão táp, trên mặt vẫn như cũ không biểu hiện gì, còn rất hiểu lòng người mà nói thêm một câu: "Vừa đúng lúc, cuối tuần này tài xế xin nghỉ."
Ánh mắt Vân Niệm trong nháy mắt sáng lên, không thèm so đo Chu Hành Nghiên vừa rồi tự ý sờ đầu mình, tim như nở hoa vui vẻ phóng về phòng trả lời tin nhắn.
Cuối tuần này, cuối cùng Vân Niệm cũng thành công tránh khỏi các loại ngăn cản của Chu Hành Nghiên, cùng các bạn thuận lợi gặp mặt.
Đã lâu không gặp, không còn gì vui vẻ bằng, gặp mặt cũng chỉ là tụ tập đến một số nơi thường đi mà thôi, Vân Niệm cũng không cảm thấy quá hứng thú, không nhất định phải tham dự.
Nhưng mà Chu Hành Nghiên càng không cho, cậu càng muốn đi xem thử.
Cậu cố chống chịu sự mệt mõi do ở bên ngoài cả ngày trời, cho đến khi vượt quá thời gian đi ngủ thường ngày, mới về đến nhà.
Vào phòng, lên lầu, trong lòng vẫn còn niềm vui chiến thắng, miệng ngân nga một giai điệu lạ cậu mới học được hôm nay.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Chu Hành Nghiên ngàn phòng vạn phòng cuối cùng vẫn bị cậu bắt được sơ hở chuồn ra cửa, cậu liền không khỏi mỉm cười trên hành lang không người yên tĩnh.
Cửa phòng được mở ra dễ dàng, trong lòng đồng thời cũng hiện lên một tia kỳ quái.
Cậu quay đầu nhìn cửa phòng đang chậm rãi khép lại, bỗng nhiên không biết hôm nay mình ra ngoài có khóa nó lại hay không.
Cậu hiếm khi thấy lo lắng vì trí nhớ kém của mình.
Thói quen khóa cửa này gần đây mới được xây dựng, vì để thách thức Chu Hành Nghiên, hiện tại xem ra, có lẽ thời gian quá ngắn, còn chưa đủ hình thành quán tính.
Cậu thản nhiên nghĩ, khó có thể thích ứng bóng tối trước mắt, duỗi tay bật đèn, trước khi có được ánh sáng không khí đã đột ngột biến mất, một con bàn tay to rộng từ trong bóng đêm vươn tới bỗng nhiên che lấy miệng và mũi cậu, đè cậu lên cửa.
Khe cửa chưa kịp đóng kín đột ngột biến mất sau cú va chạm, cửa phòng đóng chặt từ bên trong.
Vân Niệm cứng đờ cả người, thoáng chốc quên mất hành động, ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn về phía bóng đen mờ mịt trước mắt, đại não ngừng hoạt động đã chậm rãi suy nghĩ, đường nét của bóng đen này vô cùng quen mắt.
Qua vài giây, điên cuồng vươn nanh múa vuốt.
Vị khách không mời mà đến trước mặt đương nhiên không hề bị doạ sợ, bắt lấy hai tay của cậu, thân hình cao lớn bao trùm xuống, đem thân hình nhỏ bé gầy gò hoàn toàn nắm giữ trong lòng bàn tay.
Cơ thể dán sát vào nhau mang đến cảm giác áp bức cực lớn, cũng mang đến một tia hơi thở quen thuộc, Vân Niệm phát ra "ưm ưm" vài tiếng, dường như rất nóng lòng muốn biểu đạt gì đó
Buổi sáng Vân Niệm bị hôn tỉnh, mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn về phía người cách mình trong gang tấc, nhất thời không phân biệt rõ tỉnh hay vẫn đang mơ.
Chu Hành Nghiên chậm rãi cẩn thận, hôn lên gương mặt xinh đẹp của cậu, từ vầng trán mịn như ngọc, đến đuôi lông mày và khóe mắt đẹp như tranh vẽ, lại đến chóp mũi, gò má, đôi môi, cuối cùng vòng lại hôn lên cánh môi mềm mại non mịn, hôn môi ngọt ngào rơi xuống, dư hôn không đủ, cứ thế lặp đi lặp lại.
Vân Niệm nhìn biểu hiện này của đối phương, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười rầu rĩ, hỏi: "Anh định tính hôn tôi cả ngày sao?"
Chu Hành Nghiên cọ cọ chóp mũi cậu, làm như đang tự hỏi, chậm rãi nói: "Cũng không phải không được."
Đáng tiếc Vân Niệm còn nghỉ ngơi chưa đủ, để người khác hôn tới hôn lui mãi, quả thực nhàm chán muốn chết.
Cậu tự đem lời nói ấy vứt ra sau đầu, lôi kéo Chu Hành Nghiên nói chút chuyện gì đó, lại ăn vạ trên giường không muốn dậy.
Chu Hành Nghiên muốn cậu ăn bữa sáng thật ngon, dỗ dành cậu rời giường, thế là lại một phen lôi lôi kéo kéo nị nị oa oa, thật thích thú.
*Nị nị oa oa (腻腻歪歪): Là từ dùng để hình dung tình yêu cuồng nhiệt của tình lữ, tình cảm vô cùng tốt, vô cùng khăng khít, thân mật
Suy cho cùng tiểu thiếu gia mong manh yếu đuối cũng không thể có nhiều tinh lực để lãng phí như người bình thường, ngày hôm qua ra ngoài thời gian đã đủ lâu rồi, hôm nay hồi tâm chuyển ý, ăn sáng xong liền an phận ở trong nhà, sờ sờ cái này, chơi chơi cái kia, đa số thời gian đều dành để nghỉ ngơi.
Nắng chiều vừa phải, Vân Niệm đùa nghịch mở máy ảnh, vây quanh Chu Hành Nghiên ngồi bên cửa sổ chụp tới chụp lui.
Chu Hành Nghiên vài lần muốn bắt người ôm vào lòng ôm ôm hôn hôn, cậu như cố ý, ôm máy ảnh lúc gần lúc xa, vài lần né tránh cánh tay ác ý của Chu Hành Nghiên, hi hi ha ha mà cười.
Chu Hành Nghiên chơi trò mèo vờn chuột với cậu trong chốc lát, cuối cùng trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhẹ giọng nửa dỗ nửa lừa: "Niệm Niệm, lại đây."
Anh vươn tay về phía Vân Niệm.
Vân Niệm lui về sau, một mực lui vào góc tường, ý cười nhẹ trên khóe miệng biến mất, dán vào vách tường nghiêm túc nói; "Không cho phép ra lệnh cho tôi."
Chu Hành Nghiên hoàn toàn không có ý ra lệnh, không biết sao cậu lại nói như vậy.
Vì thế anh nhìn chăm chú nhìn về phía vách tường Vân Niệm đang lui lại, trong mắt mang theo một tia khó hiểu.
Vân Niệm đổi tư thế dựa vào tường, máy ảnh tùy tiện để sang một bên, tâm trạng một lần nữa trở nên thoải mái, nhìn thẳng vào anh.
Chỉ là vừa mở miệng, lại vẫn nói điều tương tự: "Không cho phép nhìn tôi."
Chu Hành Nghiên mơ hồ nhận thấy điều kỳ quái, điều kỳ quái này rốt cuộc là đến từ bản thân Vân Niệm, hay là do bản thân không cẩn thận, không cẩn thận phá hỏng tâm trạng của tiểu thiếu gia, đây luôn là vấn đề không có đáp án.
Anh hơi cau mày, cẩn thận suy nghĩ xem bản thân đã làm những gì không tốt với Vân thiếu gia.
"Không cho, cũng không cho nhíu mày."
Vân Niệm lại nói, trong mắt hiện lên ý cười ranh mãnh.
Chu Hành Nghiên nghe thấy, bỗng nhiên hiểu ra, đây là ghi hận anh ngày hôm qua ngang ngược, cho nên ăn miếng trả miếng, không cho anh cái này, không cho anh cái kia.
Suy nghĩ cẩn thận việc này, anh nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Vân Niệm sau khi thấy anh lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột, liền cho rằng đại thù đã báo, lại thấy anh không còn lo lắng mà bật cười, tức khắc hơi bực bội, lại ra lệnh: "Không cho phép cười."
Chu Hành Nghiên lần này lập tức thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Được, đều nghe em, tôi sai rồi, đừng tức giận có được không."
Vân Niệm nhanh chóng được dỗ dành, nhưng vẫn cứ không chịu đến gần Chu Hành Nghiên, cố ý bạnh ra gương mặt nhỏ trắng nõn, không hề có chút uy hiếp nào hỏi: "Anh thật sự biết sai rồi sao?"
Chu Hành Nghiên đứng ở một nơi cách cậu không xa không gần, khoảng cách rất vi diệu, tiến lên trước nửa bước là có thể gắt gao ôm vào trong lòng ngực, lui ra phía sau nửa bước là có thể hoàn toàn để đối phương tự do.
Anh gật đầu một cái, chủ động hỏi một cách ôn hòa: "Còn có gì phân phó nữa, em cứ nói, tôi đều nghe cả."
Vân Niệm làm bộ làm tịch trừng mắt nhìn anh, cuối cùng bật cười ra tiếng không ngừng lại được, cảm thấy anh thật sự quá nghiêm túc, chuyện bé xé ra to.
Nói cho cùng, Vân Niệm đối với chuyện này cũng không để bụng, mượn cớ làm loạn đủ rồi, buổi chiều mệt rã rời, vẻ mặt lười biếng, để mặc đối phương đến gần, ôm đi nghỉ tạm.
Khi ngủ cậu không rời được Chu Hành Nghiên, nằm trên giường nhìn chằm chằm Chu Hành Nghiên, cho đến khi đi vào giấc ngủ, như một thói quen thôi miên kỳ lạ, về phần sau khi đã vào giấc ngủ Chu Hành Nghiên muốn làm gì muốn đi đâu, cậu không quan tâm.
Sau khi tỉnh lại khôi phục tinh thần, Chu Hành Nghiên vẫn đang ở trong phòng ngủ cậu, như đang ngắm nhìn dáng vẻ cậu khi ngủ.
Vân Niệm thấy nhiều không thèm trách, thoải mái ở trên giường lăn qua lại mấy cái, không hề phòng bị mà lăn vào ngực Chu Hành Nghiên, bị Chu Hành Nghiên vô tình ôm xuống giường.
"Tôi còn chưa muốn rời giường."
Cậu ở trong lòng ngực Chu Hành Nghiên thầm nói, giọng nói mới vừa tỉnh ngủ không có chút sức lực, mềm như bông như làm nũng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Hành Nghiên ôm người xuống lầu, trong miệng dịu dàng nói: "Em có thể tiếp tục ngủ."
Vân Niệm lăn lộn trên giường đã sớm không còn buồn ngủ, hiện tại càng không có khả năng bị ôm trong lòng ngực anh mà tiếp tục ngủ, ồn ào đòi xuống tự mình đi.
Chu Hành Nghiên luyến tiếc buông tay, mũi chân cậu còn chưa có cơ hội chạm đất cơ hội, một đường đi chậm rì rì, vững vàng ôm người vào phòng chiếu phim.
Những lúc Vân Niệm không muốn ra cửa hoặc là không được ra cửa sẽ thường xuyên ở nơi này giết thời gian, cho dù Chu Hành Nghiên không ôm cậu đến đây, cậu cũng sẽ tự mình lại đây.
Sau khi Chu Hành Nghiên ngồi xuống cũng không thả cậu xuống, mà là đặt cậu ngồi lên đùi mình.
Vân Niệm đấ đá không khí đá đá, quen thuộc ngã vào lồng ngực đối phương, xem đối phương như sofa hình người mà sử dụng, tập trung chọn đĩa phim mình muốn xem.
Chu Hành Nghiên cảm nhận được trạng thái cậu hoàn toàn thả lỏng trong lòng mình, tâm tình cũng theo đó thoải mái hơn.
"Em muốn xem cái gì?"
Người trong ngực anh như thật sự chuẩn bị xem gì đó, nhưng lại không có gì đặc biệt muốn xem, quay đầu muốn tìm câu trả lời từ Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên càng là thờ ơ, anh vốn dĩ đến không phải để xem phim điện ảnh, lướt qua danh sách tùy tiện chọn một cái, là một bộ phim trinh thám hồi hộp.
Vân Niệm nhìn ra đây là phim cậu đã xem qua, tâm tư chơi xấu nổi lên, mỗi khi đến đoạn hồi hộp hay anh không đề phòng liền tiến đến bên tai đối phương tri kỷ giải thích cốt truyện phía sau, sau đó nhìn chằm chằm thần sắc biến đổi không ngừng của đối phương lộ ra nụ cười xấu xa.
Spoil vài lần như thế, Chu Hành Nghiên tắt màn hình, trong không gian tối tăm yên tĩnh giả vờ muốn cắn lên cái miệng phiền phức của cậu.
Vân Niệm cười đến nghiêng ngã trên sofa đơn, lộ ra chiếc cổ trắng nõn như thiên nga. Cậu thầm nghĩ, sau khi đã bị dùng chiêu này vô số lần, Chu Hành Nghiên sao vẫn không rút ra được bài học, vẫn dám đến xem phim cùng cậu.
Chu Hành Nghiên khẽ cắn một ngụm lên cổ cậu, chiếc cổ trắng nõn lập tức lưu lại vết đỏ loang lổ.
Cậu hơi giật mình, giơ tay sờ vào nơi bị cắn, chậm rãi nhìn về phía Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên vừa muốn dỗ người, đã bị đánh tới, thuận thế ngã xuống, làm ra dáng vẻ không chịu nổi.
Vân Niệm thừa thắng xông lên, đè trên người đối phương ra vẻ ta đây, vết cắn trên cổ bị đối phương cắn vẫn cảm thấy khó chịu, bắt đầu tìm kiếm phần da thịt lộ ra bên ngoài lớp quần áo gặm cắn loạn lên.
Ghế sofa đơn một người không thể chứa nổi Chu Hành Nghiên cao lớn cộng với một Vân Niệm đang đùa nghịch, Chu Hành Nghiên một bên ôm hờ eo đối phương, đề phòng cậu ngã xuống, một bên phát huy kỹ thuật diễn xuất của cả cuộc đời mình cộng lại, làm ra vẻ mình thật sự không thể chống cự.
Vân thiếu gia đã trả được thù lớn, khóa ngồi trên đùi anh, thở hồng hộc.
Chu Hành Nghiên vuốt nhẹ từng cái sau lưng cậu, vuốt ve từ trên xuống dưới, một bên giúp cậu thở đều, một bên yếu đuối nói: "Không làm loạn nữa nhé bé cưng, tôi không phải đối thủ của em."
Vân Niệm nghe thấy lời này có chút đắc ý, đương nhiên, Chu Hành Nghiên không có lần nào là đối thủ của cậu?
Cả ngày hôm đó hai người đều không bước ra khỏi cửa nửa bước, Chu Hành Nghiên nói muốn ở nhà bên cạnh Vân Niệm một ngày, liền thật sự chuyên tâm vào việc chỉ có hai người ở nhà, không có bất kỳ người nào khác quấy rầy, trong lúc ấy điện thoại cũng không một cuộc gọi nào.
Nhưng ngày hôm sau anh vẫn phải đối mặt với hiện thực, đưa Vân Niệm đến lớp học, sau đó tự mình đến công ty tiếp tục xử lý công việc, có một dự án thu mua quan trọng mà anh đã lên kế hoạch rất lâu, cũng chờ đợi đủ rồi, trước mùa hè năm nay, anh muốn có được kết quả, có được để yên lòng.
Lại một cái cuối tuần, Chu Hành Nghiên thoạt nhìn vẫn rất bận rộn, Vân Niệm định sẽ giống như trước đây, cùng các bạn ra ngoài chơi.
Vừa ra đến trước cửa, Chu Hành Nghiên đã về đến trước mặt cậu, tiếp nhận vị trí tài xế, cùng cậu ra ngoài.
Thời gian của cậu bị Chu Hành Nghiên chiếm đoạt, đành phải lỡ hẹn với nhóm bạn.
Cậu vốn cho rằng cuối tuần này chỉ là ngoài ý muốn, không ngờ chỉ là mới bắt đầu, Chu Hành Nghiên dùng rất nhiều rất nhiều lý do ngăn cản cậu giao lưu với nhóm bạn tốt của mình, sau đó thậm chí còn không thèm viện cớ, chỉ là không cho phép, còn rất nghiêm khắc ra lệnh cho tài xế phải để mắt đến cậu khi ra ngoài.
Vân Niệm trí nhớ kém, nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhận ra Chu Hành Nghiên không phải đột nhiên trở nên đáng ghét, mà là bắt đầu từ cái ngày cuối tuần đó liền bắt đầu quyết định trở thành người đáng ghét. Cậu chỉ nhớ rõ đêm đó Chu Hành Nghiên"Không được phép yêu đương", lại suýt quên mất câu nói phía sau kia "Vậy đừng đi tìm bọn họ nữa".
Đêm đó cậu nghe xong cũng không để trong lòng, nào biết Chu Hành Nghiên nghiêm túc quá đáng, thật sự là nói được làm được, tận tâm tận lực giúp cậu xử lý vấn đề giao tiếp này.
Đây đúng là buồn cười mà.
Tâm lý phản nghịch của Vân Niệm nổi lên, nghiến răng nghiến lợi muốn chống đối đến cùng với đối phương.
Dám to gan nhúng tay vào hoạt động giải trí của Vân thiếu gia, quản chuyện của Vân thiếu gia, Chu Hành Nghiên hiện tại ở trong mắt Vân thiếu gia chính là một tên loạn thần tặc tử muốn tạo phản, tương đương với đại nghịch bất đạo!
Chu Hành Nghiên đã quen nhìn Vân Niệm nhiệt tình làm việc ba phút, vốn tưởng rằng lúc này cũng giống như trước, chỉ cần bình lặng một thời gian, tự nhiên sẽ cùng nhóm bạn mờ ám kia dần dần phai nhạt.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Nhưng Vân Niệm càng ngày càng trở nên lén lút, ngày đêm đề phòng anh, rất nghiêm túc xem xét vấn đề này.
Chu Hành Nghiên ngồi đó nhìn Vân Niệm vừa vào cửa, sắc mặt càng thêm nặng nề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Niệm không ngờ hôm nay Chu Hành Nghiên ở nhà, sau khi vào cửa đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó dán sát vào chân tường tránh xa khỏi anh, chọn con đường dài nhất về phòng, lên lầu rồi vẫn không quên trừng mắt hung dữ nhìn đối phương.
Chu Hành Nghiên giả vờ không biết, yên lặng ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích nửa phần, giữa mày bao phủ bởi một tầng mây đen.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy lên lầu, dừng lại trước cửa phòng ngủ Vân Niệm, vặn tay nắm cửa, quả nhiên đã bị khóa.
Nhớ tới những hành động nhỏ gần đây của đối phương, anh thật không biết nên khóc hay cười, cửa phòng này bắt đầu từ tuần trước, mặc kệ bên trong có người hay không, đều phải bị khóa lại, có vẻ như bằng cách này là có thể cùng anh phân chia ra Sở hà Hán giới*.
*"Sở hà Hán giới" (楚河漢界)- con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Theo lịch sử Trung Hoa cổ thì khởi nghiệp nhà Hán, Lưu Bang có cuộc chiến liên miên với Sở vương là Hạng Vũ cuộc chiến cân tài cân sức.(nguồn:gg)
Sáng hôm sau Vân Niệm xuống lầu, phát hiện Chu Hành Nghiên vẫn như cũ ngồi ở vị trí tối qua, giật mình, sững sờ tại chỗ.
Chu Hành Nghiên bình tĩnh liếc nhìn cậu, đứng dậy, nói: "Ăn cơm đi."
Vân Niệm lấy lại tinh thần, đi theo anh đến nhà ăn.
Ngồi ở một bên bàn ăn, Vân Niệm thuận miệng hỏi: "Là anh làm sao?"
Chu Hành Nghiên lắc đầu: "Không phải."
Cuộc đối thoại của hai người dừng ở đây.
Dì nấu ăn mới được thuê có tay nghề rất ngon Vân Niệm rất thích, sau khi ngồi xuống lực chú ý của cậu liền đặt vào bữa sáng trước mặt, lập tức tự hỏi món đầu tiên muốn anh là gì.
Chu Hành Nghiên thoáng nhìn tay đang đang cầm di động của cậu, di động rung một cái, nhận được tin nhắn mới.
Vân Niệm nhận được nhắc nhở, quay đầu lại phát hiện Chu Hành Nghiên đang nhìn chằm chằm điện thoại của mình, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại lại, cất vào túi áo, tư thế đề phòng rõ ràng đến mức không thèm giả vờ nữa.
Chu Hành Nghiên thừa nhận mình thực sự phải tiêu tốn hết sức lực mới có thể đè xuống nét không vui trên mặt, như không nhận ra điểm gì bất thường, thản nhiên như không nói chuyện phiếm: "Cuối tuần này có sắp xếp gì không?"
"Không có sắp xếp, không cần anh đi theo tôi."
Vân Niệm ngay lập tức cướp lời nói trước.
Chu Hành Nghiên thấy cậu hai tay ôm điện thoại, như đang che giấu bí mật lớn, không nói gì, hào phóng gật đầu: "Được, vừa hay, tuần này tôi đi công tác, em ngoan ngoãn ở nhà, có việc gì thì gọi điện thoại."
Vân Niệm gật gù như gà mổ thóc.
Gương mặt kia từ khi sinh đã xinh đẹp,thời điểm cố ý ngoan ngoãn nghe lời lại đặc biệt có tính mê hoặc, Chu Hành Nghiên nhân cơ hội xoa nhẹ đầu cậu một phen, trong lòng như bão táp, trên mặt vẫn như cũ không biểu hiện gì, còn rất hiểu lòng người mà nói thêm một câu: "Vừa đúng lúc, cuối tuần này tài xế xin nghỉ."
Ánh mắt Vân Niệm trong nháy mắt sáng lên, không thèm so đo Chu Hành Nghiên vừa rồi tự ý sờ đầu mình, tim như nở hoa vui vẻ phóng về phòng trả lời tin nhắn.
Cuối tuần này, cuối cùng Vân Niệm cũng thành công tránh khỏi các loại ngăn cản của Chu Hành Nghiên, cùng các bạn thuận lợi gặp mặt.
Đã lâu không gặp, không còn gì vui vẻ bằng, gặp mặt cũng chỉ là tụ tập đến một số nơi thường đi mà thôi, Vân Niệm cũng không cảm thấy quá hứng thú, không nhất định phải tham dự.
Nhưng mà Chu Hành Nghiên càng không cho, cậu càng muốn đi xem thử.
Cậu cố chống chịu sự mệt mõi do ở bên ngoài cả ngày trời, cho đến khi vượt quá thời gian đi ngủ thường ngày, mới về đến nhà.
Vào phòng, lên lầu, trong lòng vẫn còn niềm vui chiến thắng, miệng ngân nga một giai điệu lạ cậu mới học được hôm nay.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Chu Hành Nghiên ngàn phòng vạn phòng cuối cùng vẫn bị cậu bắt được sơ hở chuồn ra cửa, cậu liền không khỏi mỉm cười trên hành lang không người yên tĩnh.
Cửa phòng được mở ra dễ dàng, trong lòng đồng thời cũng hiện lên một tia kỳ quái.
Cậu quay đầu nhìn cửa phòng đang chậm rãi khép lại, bỗng nhiên không biết hôm nay mình ra ngoài có khóa nó lại hay không.
Cậu hiếm khi thấy lo lắng vì trí nhớ kém của mình.
Thói quen khóa cửa này gần đây mới được xây dựng, vì để thách thức Chu Hành Nghiên, hiện tại xem ra, có lẽ thời gian quá ngắn, còn chưa đủ hình thành quán tính.
Cậu thản nhiên nghĩ, khó có thể thích ứng bóng tối trước mắt, duỗi tay bật đèn, trước khi có được ánh sáng không khí đã đột ngột biến mất, một con bàn tay to rộng từ trong bóng đêm vươn tới bỗng nhiên che lấy miệng và mũi cậu, đè cậu lên cửa.
Khe cửa chưa kịp đóng kín đột ngột biến mất sau cú va chạm, cửa phòng đóng chặt từ bên trong.
Vân Niệm cứng đờ cả người, thoáng chốc quên mất hành động, ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn về phía bóng đen mờ mịt trước mắt, đại não ngừng hoạt động đã chậm rãi suy nghĩ, đường nét của bóng đen này vô cùng quen mắt.
Qua vài giây, điên cuồng vươn nanh múa vuốt.
Vị khách không mời mà đến trước mặt đương nhiên không hề bị doạ sợ, bắt lấy hai tay của cậu, thân hình cao lớn bao trùm xuống, đem thân hình nhỏ bé gầy gò hoàn toàn nắm giữ trong lòng bàn tay.
Cơ thể dán sát vào nhau mang đến cảm giác áp bức cực lớn, cũng mang đến một tia hơi thở quen thuộc, Vân Niệm phát ra "ưm ưm" vài tiếng, dường như rất nóng lòng muốn biểu đạt gì đó
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro