Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi
.1: Bữa Tiệc Tì...
Sát Sát
2024-08-11 06:21:25
Lý Ngâm Thấm chậm rãi vừa tản bộ vừa nói: “Mới tan học, đang chuẩn bị về.”
“Tôi cho người đi đón cô rồi.” Giọng điệu của Bạch Tử Thừa vô cùng bá đạo, không cho cô phản đối.
Lý Ngâm Thấm còn chưa cúp điện thoại thì đã thấy một chiếc xe chuyên dụng lái vào trong trường, đây là loại xe dành riêng cho cán bộ cao cấp của trường, không ngờ lúc này lại dùng để đưa đón một con tép như cô.
Quả nhiên, tiền có thể sai khiến ma quỷ!
“Lý tiểu thư, mời lên xe.” Lý Ngâm Thấm không còn cách nào khác, phải lên chiếc xe này, để bọn họ đưa cô về chiếc lồng giam hào hoa kia. Sáng nay Mead đã hành hạ cô một vòng, buổi tối nay trở về, Bạch Tử Thừa chắc chắn cũng sẽ hành hạ cô mấy vòng.
Không biết một ngày cô sẽ phải tiếp nhận bao nhiêu lần tình ái đây.
Lý Ngâm Thấm nhìn khuôn viên xinh đẹp đang lướt qua trước mắt, cảm thấy cuộc sống đại học của mình thực sự vô cùng điên rồ.
Xe vừa dừng lại thì quản gia đã lập tức bước tới đỡ cô xuống xe, còn nhiệt tình cầm túi xách cho cô.
Cô đi tới cửa, không ngờ lại nghe thấy tiếng Bạch Tử Thừa đang nói chuyện với ai đó: “Đừng động đến Vân Vân... Còn những người khác tùy cậu.” Bạch Tử Thừa nói với người kia.
Hắn nhìn thấy Lý Ngâm Thấm trở về thì không nói tiếp chủ đề này nữa, vươn tay ôm lấy cô.
Nam sinh kia ban đầu quay lưng về phía cô, nên cô không nhìn được rõ mặt. Lúc này, Bạch Tử Thừa kéo cô lại gần, cuối cùng cô đã nhìn thấy rõ được diện mạo của đối phương.
Phong cách ăn mặc, tướng mạo, khí chất, vừa nhìn đã biết là một thanh niên có triển vọng.
“Đây là Chu Lập Phàm, cô làm quen một chút đi, cậu ấy là bạn của tôi.” Bạch Tử Thừa giới thiệu.
Nghe được câu này, trong lòng Lý Ngâm Thấm hơi run lên một cái. Đây chính là người vừa bao dưỡng Trần Hạ, lại vừa chơi cô gái của anh em mình, quả nhiên là một kẻ mặt người dạ thú!
Nội tâm Lý Ngâm Thấm sôi trào, nhưng ngoài mặt vẫn rụt rè gật đầu với hắn một cái, xem như chào hỏi.
Chu Lập Phàm quét mắt nhìn cô một chút, không khỏi tán thưởng ánh mắt của Bạch Tử Thừa, cô gái này đúng là không tệ. Hắn khẽ mỉm cười với cô: “Ánh mắt của Thừa đúng là không tầm thường, sau khi nhìn cô thì tôi mới thấy những cô gái mà Lôi Lâm thích quá bình thường.”
Bạch Tử Thừa nghe thấy lời này thì tương đối hài lòng.
Đây là đương nhiên, hắn cũng cảm thấy rất chướng mắt với đám gái dung tục của Lôi Lâm. Mà hắn cũng cảm thấy bản thân Lôi Lâm không khác gì con chó hoang phát tình, cứ là chó cái thì sẽ bu đến, ăn tạp không thấy chê cái gì.
Hai người còn đang muốn nói thêm vài lời thì lại nghe thấy giọng của Lôi Lâm từ ngoài cửa truyền đến: “Tối nay em mở party đấy, em đích thân tới mời hai anh, hai anh nhất định phải tới tham dự đó nhé.”
“Ô! Vị này là?” Lôi lâm nhìn thấy Lý Ngâm Thấm đứng bên cạnh Bạch Tử Thừa, rồi lại nhịn bầu ngực đầy đặn của cô, không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Cô gái này đúng là cực phẩm, mặt xinh, ngực khủng, dáng người tiêu chuẩn, đúng là gu hắn thích.
Nhưng tiếc là người của anh Bạch mất rồi.
Là người của ai thì hắn cũng dám đụng, chỉ có là người của anh Bạch thì hắn không dám.
Bạch Tử Thừa cũng chú ý đến ánh mắt trần trụi của Lôi Lâm, nhưng hắn cũng không nói gì. Ngược lại, trong lòng Bạch Tử Thừa cảm thấy vô cùng đắc ý, Lý Ngâm Thấm rất xinh đẹp, dáng người cũng bốc lửa, cô chính là mẫu người lý tưởng mà mấy người anh em của hắn mê đắm.
Trong lòng Lý Ngâm Thấm vô thức thở dài, mấy tên này bệnh nặng lắm rồi.
Chu Lập Phàm có lẽ là nghĩ là cô không biết sự thật mặt người dạ thú của hắn, thế là vẫn duy trì hình tượng quân tử của mình, cắt ngang ánh mắt của Lôi Lâm: “Đi thì cũng được, nhưng mà party của cậu đừng có quá hoang đường đấy, Trần Hạ nói cũng sẽ tới.”
“Cô ấy tên là gì thế?” Lôi Lâm không quan tâm.
Bạch Tử Thừa ôm lấy cô, giống như ôm lấy món đồ chơi mình yêu thích vậy: “Lý Ngâm Thấm, Ngâm trong “Thâm ngâm”, Thấm trong “Thấm nhân tâm tỳ”, tiếng rên rỉ thấm vào ruột gan.”
(Thâm ngâm: Rên rỉ. Thấm nhân tâm tỳ: thấm vào ruột gan)
“Tên rất hay, rất dâm đãng, tôi thích.” Lôi Lâm hài lòng, vỗ tay tán thưởng.
Lý Ngâm Thấm cũng đã không còn cảm thấy tức giận về chuyện bọn họ giải thích vặn vẹo tên của cô như thế nữa. Dù sao thì bọn họ cũng là kẻ cầm đầu, khống chế lồng giam khổng lồ này.
Lý Ngâm Thấm đi theo Bạch Tử Thừa và những người khác đến nơi ở của Lôi Lâm ở ngay sát vách. Bên trong xa hoa trụy lạc, bố trí rất có không khí.
Liên Nhã Nghiên nhìn thấy bọn họ tới thì vội vàng ra đón.
Sau đó, Liên Nhã Nghiên ỏn ẻn nói với Lôi Lâm: “Lâm, cuối cùng anh cũng trở về rồi, mọi thứ em đã chuẩn bị xong hết rồi!”
“Nghiên bảo bối, anh biết em là người đáng tin cậy nhất ở đây mà.” Lôi Lâm vừa nói vừa nắm lấy bờ mông săn chắc của Liên Nhã Nghiên.
Lý Ngâm Thấm nhìn thấy Liên Nhã Nghiên lúc này thì chấn động không nói nên lời.
Ban ngày lúc ăn cơm với mọi người, cô nhìn Liên Nhã Nghiên giống như một bông hoa tràn đầy cảm giác thanh xuân, khí chất rung động lòng người. Nhưng đến buổi tối, cô ấy lại mặc một chiếc áo vest khoét sâu, kết hợp với một chiếc váy siêu ngắn và đôi tất lưới cá khoét lỗ to, nhìn không khác gì những cô gái gọi bên ngoài.
“Tôi cho người đi đón cô rồi.” Giọng điệu của Bạch Tử Thừa vô cùng bá đạo, không cho cô phản đối.
Lý Ngâm Thấm còn chưa cúp điện thoại thì đã thấy một chiếc xe chuyên dụng lái vào trong trường, đây là loại xe dành riêng cho cán bộ cao cấp của trường, không ngờ lúc này lại dùng để đưa đón một con tép như cô.
Quả nhiên, tiền có thể sai khiến ma quỷ!
“Lý tiểu thư, mời lên xe.” Lý Ngâm Thấm không còn cách nào khác, phải lên chiếc xe này, để bọn họ đưa cô về chiếc lồng giam hào hoa kia. Sáng nay Mead đã hành hạ cô một vòng, buổi tối nay trở về, Bạch Tử Thừa chắc chắn cũng sẽ hành hạ cô mấy vòng.
Không biết một ngày cô sẽ phải tiếp nhận bao nhiêu lần tình ái đây.
Lý Ngâm Thấm nhìn khuôn viên xinh đẹp đang lướt qua trước mắt, cảm thấy cuộc sống đại học của mình thực sự vô cùng điên rồ.
Xe vừa dừng lại thì quản gia đã lập tức bước tới đỡ cô xuống xe, còn nhiệt tình cầm túi xách cho cô.
Cô đi tới cửa, không ngờ lại nghe thấy tiếng Bạch Tử Thừa đang nói chuyện với ai đó: “Đừng động đến Vân Vân... Còn những người khác tùy cậu.” Bạch Tử Thừa nói với người kia.
Hắn nhìn thấy Lý Ngâm Thấm trở về thì không nói tiếp chủ đề này nữa, vươn tay ôm lấy cô.
Nam sinh kia ban đầu quay lưng về phía cô, nên cô không nhìn được rõ mặt. Lúc này, Bạch Tử Thừa kéo cô lại gần, cuối cùng cô đã nhìn thấy rõ được diện mạo của đối phương.
Phong cách ăn mặc, tướng mạo, khí chất, vừa nhìn đã biết là một thanh niên có triển vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là Chu Lập Phàm, cô làm quen một chút đi, cậu ấy là bạn của tôi.” Bạch Tử Thừa giới thiệu.
Nghe được câu này, trong lòng Lý Ngâm Thấm hơi run lên một cái. Đây chính là người vừa bao dưỡng Trần Hạ, lại vừa chơi cô gái của anh em mình, quả nhiên là một kẻ mặt người dạ thú!
Nội tâm Lý Ngâm Thấm sôi trào, nhưng ngoài mặt vẫn rụt rè gật đầu với hắn một cái, xem như chào hỏi.
Chu Lập Phàm quét mắt nhìn cô một chút, không khỏi tán thưởng ánh mắt của Bạch Tử Thừa, cô gái này đúng là không tệ. Hắn khẽ mỉm cười với cô: “Ánh mắt của Thừa đúng là không tầm thường, sau khi nhìn cô thì tôi mới thấy những cô gái mà Lôi Lâm thích quá bình thường.”
Bạch Tử Thừa nghe thấy lời này thì tương đối hài lòng.
Đây là đương nhiên, hắn cũng cảm thấy rất chướng mắt với đám gái dung tục của Lôi Lâm. Mà hắn cũng cảm thấy bản thân Lôi Lâm không khác gì con chó hoang phát tình, cứ là chó cái thì sẽ bu đến, ăn tạp không thấy chê cái gì.
Hai người còn đang muốn nói thêm vài lời thì lại nghe thấy giọng của Lôi Lâm từ ngoài cửa truyền đến: “Tối nay em mở party đấy, em đích thân tới mời hai anh, hai anh nhất định phải tới tham dự đó nhé.”
“Ô! Vị này là?” Lôi lâm nhìn thấy Lý Ngâm Thấm đứng bên cạnh Bạch Tử Thừa, rồi lại nhịn bầu ngực đầy đặn của cô, không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Cô gái này đúng là cực phẩm, mặt xinh, ngực khủng, dáng người tiêu chuẩn, đúng là gu hắn thích.
Nhưng tiếc là người của anh Bạch mất rồi.
Là người của ai thì hắn cũng dám đụng, chỉ có là người của anh Bạch thì hắn không dám.
Bạch Tử Thừa cũng chú ý đến ánh mắt trần trụi của Lôi Lâm, nhưng hắn cũng không nói gì. Ngược lại, trong lòng Bạch Tử Thừa cảm thấy vô cùng đắc ý, Lý Ngâm Thấm rất xinh đẹp, dáng người cũng bốc lửa, cô chính là mẫu người lý tưởng mà mấy người anh em của hắn mê đắm.
Trong lòng Lý Ngâm Thấm vô thức thở dài, mấy tên này bệnh nặng lắm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Lập Phàm có lẽ là nghĩ là cô không biết sự thật mặt người dạ thú của hắn, thế là vẫn duy trì hình tượng quân tử của mình, cắt ngang ánh mắt của Lôi Lâm: “Đi thì cũng được, nhưng mà party của cậu đừng có quá hoang đường đấy, Trần Hạ nói cũng sẽ tới.”
“Cô ấy tên là gì thế?” Lôi Lâm không quan tâm.
Bạch Tử Thừa ôm lấy cô, giống như ôm lấy món đồ chơi mình yêu thích vậy: “Lý Ngâm Thấm, Ngâm trong “Thâm ngâm”, Thấm trong “Thấm nhân tâm tỳ”, tiếng rên rỉ thấm vào ruột gan.”
(Thâm ngâm: Rên rỉ. Thấm nhân tâm tỳ: thấm vào ruột gan)
“Tên rất hay, rất dâm đãng, tôi thích.” Lôi Lâm hài lòng, vỗ tay tán thưởng.
Lý Ngâm Thấm cũng đã không còn cảm thấy tức giận về chuyện bọn họ giải thích vặn vẹo tên của cô như thế nữa. Dù sao thì bọn họ cũng là kẻ cầm đầu, khống chế lồng giam khổng lồ này.
Lý Ngâm Thấm đi theo Bạch Tử Thừa và những người khác đến nơi ở của Lôi Lâm ở ngay sát vách. Bên trong xa hoa trụy lạc, bố trí rất có không khí.
Liên Nhã Nghiên nhìn thấy bọn họ tới thì vội vàng ra đón.
Sau đó, Liên Nhã Nghiên ỏn ẻn nói với Lôi Lâm: “Lâm, cuối cùng anh cũng trở về rồi, mọi thứ em đã chuẩn bị xong hết rồi!”
“Nghiên bảo bối, anh biết em là người đáng tin cậy nhất ở đây mà.” Lôi Lâm vừa nói vừa nắm lấy bờ mông săn chắc của Liên Nhã Nghiên.
Lý Ngâm Thấm nhìn thấy Liên Nhã Nghiên lúc này thì chấn động không nói nên lời.
Ban ngày lúc ăn cơm với mọi người, cô nhìn Liên Nhã Nghiên giống như một bông hoa tràn đầy cảm giác thanh xuân, khí chất rung động lòng người. Nhưng đến buổi tối, cô ấy lại mặc một chiếc áo vest khoét sâu, kết hợp với một chiếc váy siêu ngắn và đôi tất lưới cá khoét lỗ to, nhìn không khác gì những cô gái gọi bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro