Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi
.3: Mùi Vị Quen...
Sát Sát
2024-08-11 06:21:25
Trình Hòa vừa mới đi nộp bảng danh sách thì bầu không khí ở nơi này cũng lập tức lạnh đi. Vệ Dĩ Đằng vẫn nhìn chằm chằm Lý Ngâm Thấm, Lý Ngâm Thấm cũng cố gắng ép buộc bản thân phải tỉnh táo, suy nghĩ xem sau này phải làm thế nào để vượt qua bài tập này.
Vương Chấn Hưng cúi đầu nghịch điện thoại di động, hoàn toàn không quan tâm đến bầu không khí kỳ diệu của hai người này.
Một lát sau, Trình Hòa trở về, buổi học hôm nay cũng kết thúc.
Bốn người cũng nhanh chóng tạo một nhóm thảo luận về bài tập, sau đó ai về nhà nấy.
Lý Ngâm Thấm đang định rời đi thì Vệ Dĩ Đằng lại đột nhiên kéo tay cô lại: “Cô ở chỗ nào thế?”
". . . ?" Lý Ngâm Thấm cảm thấy không hiểu thấu.
Cô lại nghe hắn hỏi tiếp: “Cô đang ở ký túc xá đúng không? Ký túc xá không an toàn, nếu như cần thì có thể ở chỗ của tôi...”
Trình Hòa và Vương Chấn Hưng tròn mắt nhìn Vệ Dĩ Đằng, giống như là nghe được một chuyện không thể nào tin được vậy.
“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, tôi có chỗ ở rồi.” Lý Ngâm Thấm nhẹ nhàng đẩy tay của hắn ra, bỏ lại một câu như thế rồi nhanh chân rời đi.
Trình Hòa nhìn theo bóng lưng tiêu sái của cô thì không nhịn được nói: “Vệ tiểu thiếu gia thanh thuần như vậy, thế mà cũng có một ngày tư xuân như thế này! Tiếc là bị người ta từ chối mất rồi...”
“Chắc là cô ấy có người khác thật rồi.” Vương Chấn Hưng vội vàng an ủi. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Vệ Dĩ Đằng nhìn chằm chằm một cô gái như thế, còn lộ ra thân phận, thế nhưng lại bị người ta từ chối thẳng thừng.
Vệ Dĩ Đằng nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Ngâm Thấm, trong lòng nổi lên một loại dục vọng muốn chinh phục.
Trình Hòa cũng nhìn theo một chút: “Bên cạnh có người thì sao chứ? Cậu gặp cô ấy chậm hơn một chút, nhưng cũng không phải là không có cơ hội. Tình cảm là thứ khó nắm bắt nhất trên đời, chúng ta chung một nhóm mà, sau này thiếu gì cơ hội chung đụng.
Vệ Dĩ Đằng nghe thấy lời này, mới yên lòng.
Cũng phải, sau này tuần nào cũng gặp nhau, hắn lo cái gì chứ? Điều duy nhất mà hắn để tâm chính là, cô vậy mà lại có người khác rồi, nhưng mà có người khác rồi cũng đâu có sao? Cô sớm muộn gì cũng thuộc về hắn mà thôi, từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ không có được thứ mà mình muốn cả.
Lý Ngâm Thấm vất vả lắm mới thoát được khỏi Vệ Dĩ Đằng, cô cũng không muốn trở về dâm ổ của Bạch Tử Thừa, thế là đi dạo trong sân trường một chút. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi cô rung lên.
Lý Ngâm Thấm lôi điện thoại ra, đang định tắt đi thì lại nhìn thấy tên người gọi đến là Bạch Tử Thừa.
Đây là chiếc điện thoại mà sáng nay quản gia đưa cho cô.
Lý Ngâm Thấm không muốn để ý đến hắn, nhanh chóng ấn tắt máy, nhưng lại thấy màn hình hiện thông báo vị trí của cô đã bị định vị.
Không còn cách nào khác, Lý Ngâm Thấm đành phải gọi điện lại cho Bạch Tử Thừa.
“Sao đến giờ vẫn chưa về?” Giọng điệu của Bạch Tử Thừa trong điện thoại không tính là quá tốt. Hắn về nhà không tìm thấy cô, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.
Vương Chấn Hưng cúi đầu nghịch điện thoại di động, hoàn toàn không quan tâm đến bầu không khí kỳ diệu của hai người này.
Một lát sau, Trình Hòa trở về, buổi học hôm nay cũng kết thúc.
Bốn người cũng nhanh chóng tạo một nhóm thảo luận về bài tập, sau đó ai về nhà nấy.
Lý Ngâm Thấm đang định rời đi thì Vệ Dĩ Đằng lại đột nhiên kéo tay cô lại: “Cô ở chỗ nào thế?”
". . . ?" Lý Ngâm Thấm cảm thấy không hiểu thấu.
Cô lại nghe hắn hỏi tiếp: “Cô đang ở ký túc xá đúng không? Ký túc xá không an toàn, nếu như cần thì có thể ở chỗ của tôi...”
Trình Hòa và Vương Chấn Hưng tròn mắt nhìn Vệ Dĩ Đằng, giống như là nghe được một chuyện không thể nào tin được vậy.
“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, tôi có chỗ ở rồi.” Lý Ngâm Thấm nhẹ nhàng đẩy tay của hắn ra, bỏ lại một câu như thế rồi nhanh chân rời đi.
Trình Hòa nhìn theo bóng lưng tiêu sái của cô thì không nhịn được nói: “Vệ tiểu thiếu gia thanh thuần như vậy, thế mà cũng có một ngày tư xuân như thế này! Tiếc là bị người ta từ chối mất rồi...”
“Chắc là cô ấy có người khác thật rồi.” Vương Chấn Hưng vội vàng an ủi. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Vệ Dĩ Đằng nhìn chằm chằm một cô gái như thế, còn lộ ra thân phận, thế nhưng lại bị người ta từ chối thẳng thừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Dĩ Đằng nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Ngâm Thấm, trong lòng nổi lên một loại dục vọng muốn chinh phục.
Trình Hòa cũng nhìn theo một chút: “Bên cạnh có người thì sao chứ? Cậu gặp cô ấy chậm hơn một chút, nhưng cũng không phải là không có cơ hội. Tình cảm là thứ khó nắm bắt nhất trên đời, chúng ta chung một nhóm mà, sau này thiếu gì cơ hội chung đụng.
Vệ Dĩ Đằng nghe thấy lời này, mới yên lòng.
Cũng phải, sau này tuần nào cũng gặp nhau, hắn lo cái gì chứ? Điều duy nhất mà hắn để tâm chính là, cô vậy mà lại có người khác rồi, nhưng mà có người khác rồi cũng đâu có sao? Cô sớm muộn gì cũng thuộc về hắn mà thôi, từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ không có được thứ mà mình muốn cả.
Lý Ngâm Thấm vất vả lắm mới thoát được khỏi Vệ Dĩ Đằng, cô cũng không muốn trở về dâm ổ của Bạch Tử Thừa, thế là đi dạo trong sân trường một chút. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi cô rung lên.
Lý Ngâm Thấm lôi điện thoại ra, đang định tắt đi thì lại nhìn thấy tên người gọi đến là Bạch Tử Thừa.
Đây là chiếc điện thoại mà sáng nay quản gia đưa cho cô.
Lý Ngâm Thấm không muốn để ý đến hắn, nhanh chóng ấn tắt máy, nhưng lại thấy màn hình hiện thông báo vị trí của cô đã bị định vị.
Không còn cách nào khác, Lý Ngâm Thấm đành phải gọi điện lại cho Bạch Tử Thừa.
“Sao đến giờ vẫn chưa về?” Giọng điệu của Bạch Tử Thừa trong điện thoại không tính là quá tốt. Hắn về nhà không tìm thấy cô, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro