Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi
.2: Mùi Vị Quen...
Sát Sát
2024-08-11 06:21:25
Cô còn chưa tìm được nhóm thì bạn của Vệ Dĩ Đằng đã lập tức kéo cô lại, nói: “Bạn học này, cô có muốn lập nhóm với chúng tôi không, nếu không thì cô cũng khó tìm được nhóm lắm.”
Vệ Dĩ Đằng nhìn thấy ánh mắt không nguyện ý của cô thì hừ một tiếng, một nam sinh khác bên cạnh hắn lên tiếng: “Trình Hòa nói đúng đấy, lớp chúng ta chẳng có mấy người phương Đông, cô không chọn chúng tôi thì chọn ai?”
Cậu ta vừa nói đến đây thì một nam sinh cao lớn người phương Tây đã đi tới hỏi Lý Ngâm Thấm: “Bạn học, có muốn chung nhóm với chúng tôi không? Chúng tôi hiếu khách lắm đấy.”
Lý Ngâm Thấm đang định từ chối thì Vệ Dĩ Đằng đã đứng lên, những người kia nhìn thấy ánh mắt của hắn thì lập tức mỉm cười: “Ha ha, bình tĩnh nào, chúng tôi không biết cô ấy là người của cậu. Được rồi, chúng tôi đi ngay đây.”
“...” người của Vệ Dĩ Đằng?
Lý Ngâm Thấm quét mắt một vòng phòng học, các nữ sinh khác đã chọn xong tổ đội của mình, thoạt nhìn không còn nữ sinh nào có thể chung nhóm với cô nữa. Những nam sinh nước ngoài thì vừa nhìn đã thấy không có ý tốt, cô cũng không muốn trêu chọc bọn họ.
Thế là, Lý Ngâm Thấm chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý gia nhập nhóm của Vệ Dĩ Đằng.
“Xin chào, tôi là Trình Hòa, cô tên là gì thế?” Trình Hòa dẫn đầu giới thiệu làm quen trước.
Lý Ngâm Thấm biết Vệ Dĩ Đằng cũng không biết đến sự tồn tại của cô, thản nhiên giới thiệu: “Tôi là Lý Ngâm Thấm, hân hạnh được làm quen với mọi người.”
“Tôi là Vương Chấn Hưng.” Nam sinh ở bên cạnh Vệ Dĩ Đằng cũng lên tiếng giới thiệu.
Ánh mắt của Vệ Dĩ Đằng vẫn nhìn chằm chằm Lý Ngâm Thấm, nhưng không nói câu nào. Trịnh Hòa ở bên cạnh thấy vậy thì lên tiếng trêu ghẹo: “Nhìn con gái nhà người ta mà cứ nhìn đăm đăm thế à? Mau giới thiệu bản thân đi!”
“Tôi cảm thấy cô ta biết tôi, biết rõ tên tôi là gì.” Vệ Dĩ Đằng nhìn chằm chằm Lý Ngâm Thấm, chậm rãi nói.
Vương Chấn Hưng không nhịn được nói: “Ai mà không biết cậu cơ chứ? Gia đình cậu có một công ty vận tải nổi tiếng như vậy, chỉ cần nhà nào làm kinh doanh thì đều biết cậu thôi.”
“Vậy nhà cô từng làm ăn với nhà tôi rồi à?” Vệ Dĩ Đằng không biết tại sao, nhưng hắn luôn cảm thấy trên người Lý Ngâm Thấm có một mùi vị rất quen thuộc.
Lý Ngâm Thấm vẫn duy trì nụ cười khách sáo, trả lời: “Tôi không biết chuyện kinh doanh của gia đình, nhưng mua bán hàng hóa không thiếu được vận chuyển, thế nên chắc là cũng có chút giao tình...”
“Nói không chừng hai người đã gặp nhau không ít lần trong những bữa tiệc xã giao rồi đấy nhỉ?” Trình Hòa nghĩ ngợi một chút, cảm thấy chuyện như thế này rất dễ xảy ra.
Vệ Dĩ Đằng giống như nghiêm túc lục tìm trong trí nhớ, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được bất cứ dấu vết nào.
Lý Ngâm Thấm không nhịn được hỏi: “Anh là người nhà họ Vệ à?”
Trình Hòa lập tức giúp hắn trả lời: “Đúng vậy, cậu ta là Vệ Dĩ Đằng, con của gia chủ đương nhiệm nhà họ Vệ đấy.”
Chuyện này... Tất nhiên là Lý Ngâm Thấm biết.
Cô đối đầu với cái nhìn chằm chằm của Vệ Dĩ Đằng, không nhịn được hỏi: “Sao anh lại cảm thấy tôi biết anh?”
“Có lẽ là vì mùi hương trên người cô?” Hắn có thể khắng định là mình chưa từng gặp cô, nhưng mà hắn từ nhỏ đã rất nhạy cảm với những mùi hương.
Hắn thực sự cảm thấy vô cùng quen thuộc với mùi hương trên người cô, nhưng lại không nghĩ ra đã từng ngửi thấy ở đâu.
Lý Ngâm Thấm nghe được đáp án của hắn thì không nhịn được cười, mùi hương mà hắn ngửi được trên người cô là mùi của cha hắn- Vệ Vận, hoặc nói một cách chính xác hơn thì là mùi của cô của cô.
Vệ Dĩ Đằng tất nhiên sẽ cảm thấy quen thuộc rồi.
“Có lẽ nào đây chính là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết?” Trình Hòa nhìn thấy ánh mắt mập mờ của hai người thì không nhịn được nói.
Lý Ngâm Thấm vội vàng ngắt lời cậu ta: “Đừng nói đùa thế, bên cạnh tôi có người rồi.”
Vệ Dĩ Đằng nghe cô nói như vậy thì trong lòng không nhịn được mà cảm thấy bực bội, nhíu mày hỏi: “Ai?”
“Vệ công tử, đây là chuyện riêng tư của tôi, chúng ta cứ nói chuyện đề tài bài tập nhóm thì hơn.” Lý Ngâm Thấm nói xong với Vệ Dĩ Đằng thì quay đầu nhìn Trình Hòa, dùng ánh mắt thúc giục cậu ta đi nộp bảng danh sách, nhanh chóng lấy chủ đề báo cáo.
Vệ Dĩ Đằng nhìn thấy ánh mắt không nguyện ý của cô thì hừ một tiếng, một nam sinh khác bên cạnh hắn lên tiếng: “Trình Hòa nói đúng đấy, lớp chúng ta chẳng có mấy người phương Đông, cô không chọn chúng tôi thì chọn ai?”
Cậu ta vừa nói đến đây thì một nam sinh cao lớn người phương Tây đã đi tới hỏi Lý Ngâm Thấm: “Bạn học, có muốn chung nhóm với chúng tôi không? Chúng tôi hiếu khách lắm đấy.”
Lý Ngâm Thấm đang định từ chối thì Vệ Dĩ Đằng đã đứng lên, những người kia nhìn thấy ánh mắt của hắn thì lập tức mỉm cười: “Ha ha, bình tĩnh nào, chúng tôi không biết cô ấy là người của cậu. Được rồi, chúng tôi đi ngay đây.”
“...” người của Vệ Dĩ Đằng?
Lý Ngâm Thấm quét mắt một vòng phòng học, các nữ sinh khác đã chọn xong tổ đội của mình, thoạt nhìn không còn nữ sinh nào có thể chung nhóm với cô nữa. Những nam sinh nước ngoài thì vừa nhìn đã thấy không có ý tốt, cô cũng không muốn trêu chọc bọn họ.
Thế là, Lý Ngâm Thấm chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý gia nhập nhóm của Vệ Dĩ Đằng.
“Xin chào, tôi là Trình Hòa, cô tên là gì thế?” Trình Hòa dẫn đầu giới thiệu làm quen trước.
Lý Ngâm Thấm biết Vệ Dĩ Đằng cũng không biết đến sự tồn tại của cô, thản nhiên giới thiệu: “Tôi là Lý Ngâm Thấm, hân hạnh được làm quen với mọi người.”
“Tôi là Vương Chấn Hưng.” Nam sinh ở bên cạnh Vệ Dĩ Đằng cũng lên tiếng giới thiệu.
Ánh mắt của Vệ Dĩ Đằng vẫn nhìn chằm chằm Lý Ngâm Thấm, nhưng không nói câu nào. Trịnh Hòa ở bên cạnh thấy vậy thì lên tiếng trêu ghẹo: “Nhìn con gái nhà người ta mà cứ nhìn đăm đăm thế à? Mau giới thiệu bản thân đi!”
“Tôi cảm thấy cô ta biết tôi, biết rõ tên tôi là gì.” Vệ Dĩ Đằng nhìn chằm chằm Lý Ngâm Thấm, chậm rãi nói.
Vương Chấn Hưng không nhịn được nói: “Ai mà không biết cậu cơ chứ? Gia đình cậu có một công ty vận tải nổi tiếng như vậy, chỉ cần nhà nào làm kinh doanh thì đều biết cậu thôi.”
“Vậy nhà cô từng làm ăn với nhà tôi rồi à?” Vệ Dĩ Đằng không biết tại sao, nhưng hắn luôn cảm thấy trên người Lý Ngâm Thấm có một mùi vị rất quen thuộc.
Lý Ngâm Thấm vẫn duy trì nụ cười khách sáo, trả lời: “Tôi không biết chuyện kinh doanh của gia đình, nhưng mua bán hàng hóa không thiếu được vận chuyển, thế nên chắc là cũng có chút giao tình...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói không chừng hai người đã gặp nhau không ít lần trong những bữa tiệc xã giao rồi đấy nhỉ?” Trình Hòa nghĩ ngợi một chút, cảm thấy chuyện như thế này rất dễ xảy ra.
Vệ Dĩ Đằng giống như nghiêm túc lục tìm trong trí nhớ, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được bất cứ dấu vết nào.
Lý Ngâm Thấm không nhịn được hỏi: “Anh là người nhà họ Vệ à?”
Trình Hòa lập tức giúp hắn trả lời: “Đúng vậy, cậu ta là Vệ Dĩ Đằng, con của gia chủ đương nhiệm nhà họ Vệ đấy.”
Chuyện này... Tất nhiên là Lý Ngâm Thấm biết.
Cô đối đầu với cái nhìn chằm chằm của Vệ Dĩ Đằng, không nhịn được hỏi: “Sao anh lại cảm thấy tôi biết anh?”
“Có lẽ là vì mùi hương trên người cô?” Hắn có thể khắng định là mình chưa từng gặp cô, nhưng mà hắn từ nhỏ đã rất nhạy cảm với những mùi hương.
Hắn thực sự cảm thấy vô cùng quen thuộc với mùi hương trên người cô, nhưng lại không nghĩ ra đã từng ngửi thấy ở đâu.
Lý Ngâm Thấm nghe được đáp án của hắn thì không nhịn được cười, mùi hương mà hắn ngửi được trên người cô là mùi của cha hắn- Vệ Vận, hoặc nói một cách chính xác hơn thì là mùi của cô của cô.
Vệ Dĩ Đằng tất nhiên sẽ cảm thấy quen thuộc rồi.
“Có lẽ nào đây chính là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết?” Trình Hòa nhìn thấy ánh mắt mập mờ của hai người thì không nhịn được nói.
Lý Ngâm Thấm vội vàng ngắt lời cậu ta: “Đừng nói đùa thế, bên cạnh tôi có người rồi.”
Vệ Dĩ Đằng nghe cô nói như vậy thì trong lòng không nhịn được mà cảm thấy bực bội, nhíu mày hỏi: “Ai?”
“Vệ công tử, đây là chuyện riêng tư của tôi, chúng ta cứ nói chuyện đề tài bài tập nhóm thì hơn.” Lý Ngâm Thấm nói xong với Vệ Dĩ Đằng thì quay đầu nhìn Trình Hòa, dùng ánh mắt thúc giục cậu ta đi nộp bảng danh sách, nhanh chóng lấy chủ đề báo cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro