Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi
.1: Đủ Loại Mặt...
Sát Sát
2024-08-11 06:21:25
“A... Đừng... Đừng mà!” Chu Lập Phàm còn chưa lên tiếng thì Hà Dĩ Tư đang cao trào đã kịch liệt phản đối.
Lôi Lâm vọt mạnh sau, rút dương vật của mình ra, xuất tinh vào trong thùng rác, sau đó quay người rời đi, để lại Hà Dĩ Tư bị đụ thành bùn nhão trên ghế sofa.
Lôi Lâm nhìn Hà Dĩ Tư, nói: “Không muốn à? Vậy thì cô chọn một người đàn ông trong số họ đi. Tôi cũng là có ý tốt, dù sao thì cô và anh Chu cũng coi như là tình nhân cũ của nhau, trong số những người ở đây, anh ấy đối với cô là quen thuộc nhất.”
“Sao cậu lại biết chuyện đó?” Chu Lập Phàm không vui nhìn về phía Hà Dĩ Tư. Hắn cảm thấy cô ta là học sinh ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ không nói chuyện của bọn họ ra cho Lôi Lâm biết.
Lôi Lâm vỗ vai Chu Lập Phàm, nói: “Lúc em cắm vào thì phát hiện cô ta không phải gái trinh, em hỏi một chút là biết thôi. Sau khi biết cô ta từng là người yêu của anh thì em thấy cũng không quan trọng nữa, dù sao thì huynh đệ chúng ta, ai ăn trước ai ăn sau cũng không có gì đáng kể.”
“Anh Chu, anh chơi cô ta trước mặt em, để em xem lúc cô ta được anh đụ có khác gì lúc em đụ không, được không?” Lôi Lâm lúc này thân trên vẫn ăn mặc chỉnh chu, nhưng thân dưới thì không hề mặc quần, thoải mái lộ ra dương vật đã mềm xuống một nửa.
Chu Lập Phàm nhíu mày, nhìn Hạ Dĩ Tư rồi hỏi: “Cô có đồng ý không? Nếu cô không muốn cũng không sao, tôi thế nào cũng được.”
Hạ Dĩ Tư thì nhìn về phía Lôi Lâm: “Anh không để ý chuyện đó thật sao?”
“Tôi không để ý, nhưng nếu cô muốn thực sự trở thành người phụ nữ của tôi thì nhất định phải kết thúc chuyện này.” Lôi Lâm vừa mặc quần vừa nói.
Chu Lập Phàm cũng cảm thấy có thể kết thúc chuyện này là tốt nhất. Mặc dù hắn không hiểu ý tứ của yêu cầu này của Lôi lâm, nhưng nửa người dưới của hắn cũng rục rịch vô cùng, hắn cần phải phát tiết.
Lôi Lâm nói tiếp: “Anh Chu, vừa rồi em chỉ đưa đẩy thôi chứ không bắn vào trong, anh yên tâm đi, cô ta vẫn sạch sẽ để anh hưởng thụ.”
Hà Dĩ Tư cảm thấy rất nhục nhã, nhưng hiện giờ cô ta đã không còn đường lui nữa.
Bây giờ, cô ta đã từ bỏ con đường một sinh viên bình thường, đi theo con đường mà người ta gọi là ái mộ hư vinh, truy cầu phú quý. Nhưng mà, nào có ai biết, con đường đó chỉ có vẻ bề ngoài, còn bên trong lại hoang dâm đến mức này.
Cô ta có thể tận hưởng tất cả những tiện ích ở nơi này, nhưng đồng thời cũng phải trả một cái giá tương tự. Cô ta biết bản thân mình đã không còn đường lui nữa, cô ta cũng không muốn bị Lôi Lâm vứt bỏ. Hiện giờ, mọi chuyện mà cô ta cần làm là không ngừng nịnh nọt Lôi Lâm, thỏa mãn nhu cầu tình dục càng ngày càng thú tính của hắn.
“Cô ta không muốn, quên đi!” Chu Lập Phàm nhìn thấy Hà Dĩ Tư hốc mắt rưng rưng, toàn thân trần trụi luống cuống thì lên tiếng.
Hắn từ trước đến nay đều không ép buộc phụ nữ.
Huống chi, chuyện lúc trước phát sinh là do Hà Dĩ Tư tự mình nhào tới, đối với hắn mà nói chính là miếng thịt dâng đến tận miệng, có kẻ ngu mới không ăn.
Chu Lập Phàm đang định đi thì lại bị Hà Dĩ Tư giữ chặt chân lại.
Cô ta nghẹn ngào, nhỏ giọng: “Tôi đồng ý.”
Lý Ngâm Thấm nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy không biết phải nói như thế nào.
Một nữ sinh vừa thông minh vừa xinh đẹp như Hà Dĩ Tư, sao lại rơi vào tình cảnh như thế này? Tự mình cam chịu trở thành món đồ chơi của đám nam sinh.
Nội tâm của cô cảm thán như vậy, nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra.
Cô không muốn bản thân cũng trở thành đồ chơi của đám nam sinh này, không muốn bản thân sinh ra điều gì khiến bọn họ muốn chinh phục, bởi vì Hà Dĩ Tư chính là một tấm gương sáng.
Lý Ngâm Thấm rất xinh đẹp, nhưng cô cũng không mong đám công tử nhà giàu này sẽ chú ý đến mình. Thứ mà bọn họ thích thú chính là khoái cảm lúc đi săn, càng khó săn được thì càng có thêm ý chí. Nhưng một khi chiếm được rồi, mất đi cảm giác chinh phục, bọn họ sẽ xua đuổi và vứt bỏ những cô gái đó như những bao rác.
Lôi Lâm vọt mạnh sau, rút dương vật của mình ra, xuất tinh vào trong thùng rác, sau đó quay người rời đi, để lại Hà Dĩ Tư bị đụ thành bùn nhão trên ghế sofa.
Lôi Lâm nhìn Hà Dĩ Tư, nói: “Không muốn à? Vậy thì cô chọn một người đàn ông trong số họ đi. Tôi cũng là có ý tốt, dù sao thì cô và anh Chu cũng coi như là tình nhân cũ của nhau, trong số những người ở đây, anh ấy đối với cô là quen thuộc nhất.”
“Sao cậu lại biết chuyện đó?” Chu Lập Phàm không vui nhìn về phía Hà Dĩ Tư. Hắn cảm thấy cô ta là học sinh ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ không nói chuyện của bọn họ ra cho Lôi Lâm biết.
Lôi Lâm vỗ vai Chu Lập Phàm, nói: “Lúc em cắm vào thì phát hiện cô ta không phải gái trinh, em hỏi một chút là biết thôi. Sau khi biết cô ta từng là người yêu của anh thì em thấy cũng không quan trọng nữa, dù sao thì huynh đệ chúng ta, ai ăn trước ai ăn sau cũng không có gì đáng kể.”
“Anh Chu, anh chơi cô ta trước mặt em, để em xem lúc cô ta được anh đụ có khác gì lúc em đụ không, được không?” Lôi Lâm lúc này thân trên vẫn ăn mặc chỉnh chu, nhưng thân dưới thì không hề mặc quần, thoải mái lộ ra dương vật đã mềm xuống một nửa.
Chu Lập Phàm nhíu mày, nhìn Hạ Dĩ Tư rồi hỏi: “Cô có đồng ý không? Nếu cô không muốn cũng không sao, tôi thế nào cũng được.”
Hạ Dĩ Tư thì nhìn về phía Lôi Lâm: “Anh không để ý chuyện đó thật sao?”
“Tôi không để ý, nhưng nếu cô muốn thực sự trở thành người phụ nữ của tôi thì nhất định phải kết thúc chuyện này.” Lôi Lâm vừa mặc quần vừa nói.
Chu Lập Phàm cũng cảm thấy có thể kết thúc chuyện này là tốt nhất. Mặc dù hắn không hiểu ý tứ của yêu cầu này của Lôi lâm, nhưng nửa người dưới của hắn cũng rục rịch vô cùng, hắn cần phải phát tiết.
Lôi Lâm nói tiếp: “Anh Chu, vừa rồi em chỉ đưa đẩy thôi chứ không bắn vào trong, anh yên tâm đi, cô ta vẫn sạch sẽ để anh hưởng thụ.”
Hà Dĩ Tư cảm thấy rất nhục nhã, nhưng hiện giờ cô ta đã không còn đường lui nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ, cô ta đã từ bỏ con đường một sinh viên bình thường, đi theo con đường mà người ta gọi là ái mộ hư vinh, truy cầu phú quý. Nhưng mà, nào có ai biết, con đường đó chỉ có vẻ bề ngoài, còn bên trong lại hoang dâm đến mức này.
Cô ta có thể tận hưởng tất cả những tiện ích ở nơi này, nhưng đồng thời cũng phải trả một cái giá tương tự. Cô ta biết bản thân mình đã không còn đường lui nữa, cô ta cũng không muốn bị Lôi Lâm vứt bỏ. Hiện giờ, mọi chuyện mà cô ta cần làm là không ngừng nịnh nọt Lôi Lâm, thỏa mãn nhu cầu tình dục càng ngày càng thú tính của hắn.
“Cô ta không muốn, quên đi!” Chu Lập Phàm nhìn thấy Hà Dĩ Tư hốc mắt rưng rưng, toàn thân trần trụi luống cuống thì lên tiếng.
Hắn từ trước đến nay đều không ép buộc phụ nữ.
Huống chi, chuyện lúc trước phát sinh là do Hà Dĩ Tư tự mình nhào tới, đối với hắn mà nói chính là miếng thịt dâng đến tận miệng, có kẻ ngu mới không ăn.
Chu Lập Phàm đang định đi thì lại bị Hà Dĩ Tư giữ chặt chân lại.
Cô ta nghẹn ngào, nhỏ giọng: “Tôi đồng ý.”
Lý Ngâm Thấm nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy không biết phải nói như thế nào.
Một nữ sinh vừa thông minh vừa xinh đẹp như Hà Dĩ Tư, sao lại rơi vào tình cảnh như thế này? Tự mình cam chịu trở thành món đồ chơi của đám nam sinh.
Nội tâm của cô cảm thán như vậy, nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra.
Cô không muốn bản thân cũng trở thành đồ chơi của đám nam sinh này, không muốn bản thân sinh ra điều gì khiến bọn họ muốn chinh phục, bởi vì Hà Dĩ Tư chính là một tấm gương sáng.
Lý Ngâm Thấm rất xinh đẹp, nhưng cô cũng không mong đám công tử nhà giàu này sẽ chú ý đến mình. Thứ mà bọn họ thích thú chính là khoái cảm lúc đi săn, càng khó săn được thì càng có thêm ý chí. Nhưng một khi chiếm được rồi, mất đi cảm giác chinh phục, bọn họ sẽ xua đuổi và vứt bỏ những cô gái đó như những bao rác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro