Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi
.1: N Ái Ở Tron...
Sát Sát
2024-08-11 06:21:25
Bàn tay tham lam của hắn cũng luồn vào trong áo sơ mi của cô, thăm dò bầu ngực trắng nõn và đầy đặn của cô.
Lý Ngâm Thấm cũng thoải mái hôn đáp lại hắn.
Đầu lưỡi của cô và của hắn quấn quýt lấy nhau, thân thể cô nghiêng về phía hắn, tay cô thậm chí còn không an phận mà mò về phía đũng quần của hắn, cách một lớp vải mà trêu chọc “thằng em” của hắn.
Cô dùng hành động để nói cho hắn biết, cả thể xác và tinh thần của cô đều là của hắn.
Cô thích hắn.
Bạch Tử Thừa cảm nhận được sự đáp lại của Lý Ngâm Thấm thì vô cùng hài lòng. hai người quấn lấy nhau một hồi, sau đó hắn mới chịu buông cô ra, chỉnh lại quần áo.
Hắn ôm lấy cô, hai người ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
“Sao em lại quen biết cậu ta?” Bạch Tử Thừa vừa ôm Lý Ngâm Thấm vừa hỏi.
Hắn đương nhiên biết có người đang thăm dò Lý Ngâm Thấm.
Cô xinh đẹp như vậy, khí chất đặc biệt, lại có sự quyến rũ tự nhiên, nên bị người khác theo dõi dò xét cũng là chuyện bình thường, hắn cũng không quá để ở trong lòng.
Chỉ là hắn không ngờ tới, người tìm hiểu về cô lại là Vệ Dĩ Đằng.
Người này. . . Liền có hơi phiền toái.
Nhà họ Bạch và nhà họ Vệ đều không phải dạng vừa, địa vị xã hội khó phân cao thấp.
Lý Ngâm Thấm lắc đầu trả lời: “Anh ta chỉ là bạn cùng lớp của em mà thôi, em không thích anh ta.”
Bạch Tử Thừa nhíu mày: “Đừng có lui tới với cậu ta.”
“Em sẽ cố gắng hết sức.” Lý Ngâm Thấm tự nhiên dựa vào bờ vai của hắn, mang đến loại cảm giác ỷ lại.
Bạch Tử Thừa nhìn chằm chằm Lý Ngâm Thấm, ánh mắt sáng rực.
Nhà họ Vệ mặc dù không sạch sẽ cho lắm, nhưng Vệ Dĩ Đằng ở trong giới hào môn nổi tiếng là người kén cá chọn canh, lại còn có bệnh sạch sẽ, thế nên chắc hắn sẽ không động vào nữ sinh đã bị người khác chơi đâu.
Nếu như thực sự đối đầu, Bạch Tử Thừa cảm thấy phần thắng của hai người là 50- 50.
Cũng may là hắn đã ra tay trước, thế nên cho dù Vệ Dĩ Đằng có hứng thú với cô thì cũng sẽ không nhai lại đâu.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử Thừa mới cảm thấy hơi yên lòng.
“Đừng có thu hút ong bướm.” Bạch Tử Thừa uy hiếp.
Lý Ngâm Thấm nhún nhún vai, cô cũng đâu có muốn dây dưa gì với Vệ Dĩ Đằng đâu. Thế là, cô nằm sấp lên người hắn, vươn đầu lưỡi liếm vành tai của hắn.
Hôm nay Bạch Tử Thừa đi ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo Polo đơn giản, phối hợp với quần dài màu đen, đây là trang phục điển hình của những quý công tử.
Còn Lý Ngâm Thấm thì mặc áo sơ mi kẻ sọc kết hợp với chân váy hoa, nhìn trẻ trung đáng yêu, đây cũng là phong cách ăn mặc của những nữ sinh năm nhất.
Lý Ngâm Thấm liếm xong thì trả lời: “Em muốn...”
Bạch Tử Thừa nghe vậy thì cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng trả lời: “Chúng ta về nhà.”
“Không, em muốn làm ở đây. Nơi này phong cảnh đẹp, lại hiếm khi không có người như thế này.” Lý Ngâm Thấm thủ thỉ trong lòng hắn.
Lúc cô nhẹ nhàng vén váy lên, trái tim Bạch Tử Thừa đập thình thịch.
Lý Ngâm Thấm nhìn hắn, bàn tay cũng không chịu an phận, tham lam vươn về phía thân dưới của hắn.
Bạch Tử Thừa ôm lấy eo cô, trong lòng giãy dụa.
Buổi sáng hai người đã làm rồi, từ lúc đó là trong đầu hắn chỉ nghĩ đến cô. Nhưng mà hắn không giống Lôi Lâm hay Chu Lập Phàm, tùy tiện làm ở đâu cũng được, hắn vẫn có thói quen làm tình ở nơi an toàn hơn.
Nơi này nhìn thì có vẻ trống trải, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi tới, điều này khiến hắn cảm thấy hơi căng thẳng.
“Về nhà rồi làm.” Bạch Tử Thừa giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của cô, nhưng cô đã kéo khóa quần của hắn xuống, bàn tay nhỏ nhắn thăm dò vào bên trong.
Lý Ngâm Thấm nói tiếp: “Người khác còn làm ở trong thư viện, chúng ta làm ở đây cũng đâu có gì khác người? Huống hồ, váy của em che lại rồi, anh không cần lo lắng.”
Lý Ngâm Thấm cũng thoải mái hôn đáp lại hắn.
Đầu lưỡi của cô và của hắn quấn quýt lấy nhau, thân thể cô nghiêng về phía hắn, tay cô thậm chí còn không an phận mà mò về phía đũng quần của hắn, cách một lớp vải mà trêu chọc “thằng em” của hắn.
Cô dùng hành động để nói cho hắn biết, cả thể xác và tinh thần của cô đều là của hắn.
Cô thích hắn.
Bạch Tử Thừa cảm nhận được sự đáp lại của Lý Ngâm Thấm thì vô cùng hài lòng. hai người quấn lấy nhau một hồi, sau đó hắn mới chịu buông cô ra, chỉnh lại quần áo.
Hắn ôm lấy cô, hai người ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
“Sao em lại quen biết cậu ta?” Bạch Tử Thừa vừa ôm Lý Ngâm Thấm vừa hỏi.
Hắn đương nhiên biết có người đang thăm dò Lý Ngâm Thấm.
Cô xinh đẹp như vậy, khí chất đặc biệt, lại có sự quyến rũ tự nhiên, nên bị người khác theo dõi dò xét cũng là chuyện bình thường, hắn cũng không quá để ở trong lòng.
Chỉ là hắn không ngờ tới, người tìm hiểu về cô lại là Vệ Dĩ Đằng.
Người này. . . Liền có hơi phiền toái.
Nhà họ Bạch và nhà họ Vệ đều không phải dạng vừa, địa vị xã hội khó phân cao thấp.
Lý Ngâm Thấm lắc đầu trả lời: “Anh ta chỉ là bạn cùng lớp của em mà thôi, em không thích anh ta.”
Bạch Tử Thừa nhíu mày: “Đừng có lui tới với cậu ta.”
“Em sẽ cố gắng hết sức.” Lý Ngâm Thấm tự nhiên dựa vào bờ vai của hắn, mang đến loại cảm giác ỷ lại.
Bạch Tử Thừa nhìn chằm chằm Lý Ngâm Thấm, ánh mắt sáng rực.
Nhà họ Vệ mặc dù không sạch sẽ cho lắm, nhưng Vệ Dĩ Đằng ở trong giới hào môn nổi tiếng là người kén cá chọn canh, lại còn có bệnh sạch sẽ, thế nên chắc hắn sẽ không động vào nữ sinh đã bị người khác chơi đâu.
Nếu như thực sự đối đầu, Bạch Tử Thừa cảm thấy phần thắng của hai người là 50- 50.
Cũng may là hắn đã ra tay trước, thế nên cho dù Vệ Dĩ Đằng có hứng thú với cô thì cũng sẽ không nhai lại đâu.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử Thừa mới cảm thấy hơi yên lòng.
“Đừng có thu hút ong bướm.” Bạch Tử Thừa uy hiếp.
Lý Ngâm Thấm nhún nhún vai, cô cũng đâu có muốn dây dưa gì với Vệ Dĩ Đằng đâu. Thế là, cô nằm sấp lên người hắn, vươn đầu lưỡi liếm vành tai của hắn.
Hôm nay Bạch Tử Thừa đi ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo Polo đơn giản, phối hợp với quần dài màu đen, đây là trang phục điển hình của những quý công tử.
Còn Lý Ngâm Thấm thì mặc áo sơ mi kẻ sọc kết hợp với chân váy hoa, nhìn trẻ trung đáng yêu, đây cũng là phong cách ăn mặc của những nữ sinh năm nhất.
Lý Ngâm Thấm liếm xong thì trả lời: “Em muốn...”
Bạch Tử Thừa nghe vậy thì cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng trả lời: “Chúng ta về nhà.”
“Không, em muốn làm ở đây. Nơi này phong cảnh đẹp, lại hiếm khi không có người như thế này.” Lý Ngâm Thấm thủ thỉ trong lòng hắn.
Lúc cô nhẹ nhàng vén váy lên, trái tim Bạch Tử Thừa đập thình thịch.
Lý Ngâm Thấm nhìn hắn, bàn tay cũng không chịu an phận, tham lam vươn về phía thân dưới của hắn.
Bạch Tử Thừa ôm lấy eo cô, trong lòng giãy dụa.
Buổi sáng hai người đã làm rồi, từ lúc đó là trong đầu hắn chỉ nghĩ đến cô. Nhưng mà hắn không giống Lôi Lâm hay Chu Lập Phàm, tùy tiện làm ở đâu cũng được, hắn vẫn có thói quen làm tình ở nơi an toàn hơn.
Nơi này nhìn thì có vẻ trống trải, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi tới, điều này khiến hắn cảm thấy hơi căng thẳng.
“Về nhà rồi làm.” Bạch Tử Thừa giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của cô, nhưng cô đã kéo khóa quần của hắn xuống, bàn tay nhỏ nhắn thăm dò vào bên trong.
Lý Ngâm Thấm nói tiếp: “Người khác còn làm ở trong thư viện, chúng ta làm ở đây cũng đâu có gì khác người? Huống hồ, váy của em che lại rồi, anh không cần lo lắng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro