Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi
.2: Thử Trước K...
Sát Sát
2024-08-11 06:21:25
Vệ Dĩ Đằng nghe cô hỏi ngược lại như thế thì chống tay xuống bãi cỏ: “Thực ra tôi cũng không biết tại sao, nhưng trên người cô có một mùi vị rất quen thuộc, tôi cứ cảm thấy hình như chúng ta có một mối liên kết nào đó, thế nên vô thức muốn chăm sóc cô.”
“Anh không biết tôi và anh có liên kết gì mà đã muốn chăm sóc tôi rồi à?” Lý Ngâm Thấm lại hỏi ngược lại.
Vệ Dĩ Đằng nghe cô hỏi thế cũng không tức giận: “Ừm, thế nên tôi mới muốn nói chuyện nhiều để tăng thêm hiểu biết, nhưng cô một mực không cho tôi cơ hội.”
“Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?” Lý Ngâm Thấm ngoái đầu nhìn hắn.
Vệ Dĩ Đằng cong môi cười: “Tôi cảm thấy cô là một người rất khó lý giải.”
“...? Khó lý giải?” Lý Ngâm Thấm không ngờ hắn lại nói như vậy.
Vệ Dĩ Đằng nói tiếp: "Hành vi của cô giống như tương phản với suy nghĩ nội tâm, khiến cho người ta khó mà đoán được. Giống như lần trước ở trên lớp học vậy, rõ ràng cô không ngừng nhìn lén tôi, chứng tỏ cô có ý với tôi, nhưng ngoài miệng thì lại không ngừng phủ nhận.
“Tôi có ý với anh?” Lý Ngâm Thấm giật mình trước suy nghĩ này của Vệ Dĩ Đằng.
Vệ Dĩ Đằng không trả lời, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt cười như không cười.
Lý Ngâm Thấm quay đầu không nhìn anh ta nữa, chậm rãi nói tiếp: “Bên cạnh tôi có người rồi.”
"Bạch Tử Thừa sao?" Vệ Dĩ Đằng khẽ nhíu mày.
Từ lần gặp cô trước, không hiểu sao hình ảnh cô cứ quanh quẩn trong lòng hắn. Trình Hòa nói hắn gặp phải "tình yêu sét đánh" trong truyền thuyết rồi, khi Trình Hòa hăm hở đi thay hắn dò hỏi tin tức về Lý Ngâm Thấm thì lại không ngờ nhận được tin cô là người được Bạch Tử Thừa bao nuôi, phải giữ khoảng cách.
Chuyện bao nuôi người trong giới hào môn cơ bản là bí mật công khai.
Giống như chuyện cha hắn ở bên ngoài có người khác, cũng là chuyện ai cũng biết, chẳng có gì to tát. Như mẹ hắn nói, người phụ nữ kia từ khi còn trẻ chưa hiểu chuyện đã hầu hạ cha hắn, vẫn luôn an phận thủ thường không vượt quá giới hạn, tại sao không để cha hắn vui vẻ?
Thay vì so đo chuyện bên ngoài của cha, không bằng nghĩ cách kiếm thêm chút lợi.
Nhớ lại hồi nhỏ, khi hắn còn chưa hiểu chuyện, vẫn luôn cảm thấy cha mẹ ở nhà với hắn quá ít, tình cảm không được thỏa mãn. Vì vậy, hắn luôn thích quấn lấy người cha tính tình tốt, nài nỉ cha dẫn hắn đi chơi.
Khi cha hắn vui vẻ sẽ dẫn hắn đi dạo, thường có một dì xinh đẹp đi cùng, đối với hắn luôn nhẹ nhàng ân cần, hắn nắm tay cha và dì, cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng theo thời gian, hắn cũng dần nhận ra rằng dì xinh đẹp kia chính là người phụ nữ bên ngoài của cha mà mẹ hắn hay nhắc đến...
Hắn không thể ghét dì xinh đẹp đó được, nhưng mà cũng không thể nào có thiện cảm được như trước.
Tuổi tác càng lớn, hắn càng thấy nhiều chuyện, không cần ai dạy, hắn cũng dần phân biệt được rõ ràng, có không ít người phụ nữ nhìn bề ngoài thì bình thường, nhưng thực chất lại là loại tiểu tam bị bao nuôi- loại phụ nữ mà mẹ hắn khinh bỉ nhất.
Có người ẩn dưới danh nghĩa thư ký, thấp thỏm lo âu muốn leo lên; có người như không ham muốn gì, nhưng sâu trong mắt lại lộ rõ khát khao muốn độc chiếm. Đương nhiên, hắn cũng nhìn thấy có không ít những người phụ nữ vô tội bị các bác các chú đùa bỡn, giống như người phụ nữ bên cạnh cha hắn kia.
Hắn nhìn Lý Ngâm Thấm, một cô gái vừa chân ướt chân ráo bước vào trường.
Cô có thể hiểu được gì?
Không cần đoán cũng biết cô thuộc loại nào.
Lý Ngâm Thấm nghe xong không hề ngạc nhiên, ngược lại còn bình tĩnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Vệ Dĩ Đằng.
Một lúc lâu sau, Vệ Dĩ Đằng mới nhìn cô rồi nói: “Anh ta chẳng phải hạng người tốt đẹp gì đâu.”
Lý Ngâm Thấm nghe thế thì chê cười hỏi lại: “Anh ta không phải hạng người tốt đẹp, chẳng lẽ anh thì phải à?”
“Ừm, tôi phải.” Vệ Dĩ Đằng nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt ngập tràn vẻ kiên định.
Không hiểu sao, hắn lại có cảm giác chiếm hữu đối với cô, luôn cảm thấy cô vốn là đồ vật của hắn, nhưng không biết tại sao lại bị người khác chiếm mất. Hắn đối với nữ sắc nhạt nhẽo, không có hứng thú gì, càng không nói đến việc đụng vào đồ chơi của người khác, nhưng hắn lại muốn cô, mặc dù cô đã bị người đàn ông khác bao nuôi.
Lý Ngâm Thấm mỉm cười, phủi váy đứng lên: “Anh ta rất tốt, tôi thích anh ta. Anh là người tốt như vậy, chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn tôi.”
Vệ Dĩ Đằng thấy cô định đi, vội vàng nắm lấy tay cô, hắn còn đang định nói gì thì phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Cậu không nghe thấy cô ấy nói gì à?”
Lý Ngâm Thấm vừa quay đầu đã bị một bức tường thịt chặn lại.
Bạch Tử Thừa không chút khách khí kéo tay Vệ Dĩ Đằng ra, ôm trọn lấy cô, giống hệt như một con gà trống bảo vệ thức ăn.
“Cô ấy là người của tôi.” Bạch Tử Thừa nhìn chằm chằm vào Vệ Dĩ Đằng đang đứng dậy, nói một câu như vậy, quay người kéo Lý Ngâm Thấm rời đi. Lý Ngâm Thấm bị kéo đi, khóe mắt chỉ thấy Vệ Dĩ Đằng đứng trong gió, hai tay đút túi không biết đang nghĩ gì.
Cô cong môi.
Sự cố chấp của hắn thật giống một người nào đó!
Cô nhìn dáng vẻ của hắn, không khỏi nhớ lại, mỗi khi người đó không ở nhà vào ban đêm, cô của cô luôn ôm lấy cô rồi kể về việc người đó trước đây đã theo đuổi mình như thế nào, cố chấp ra sao, bất chấp mọi thứ như thế nào...
Một câu chuyện tình yêu nực cười!
Bạch Tử Thừa kéo cô đến một góc hẻo lánh trong khuôn viên trường, vội vàng đè cô xuống, trao cho cô một nụ hôn cuồng nhiệt.
Lưỡi hắn ngang ngược mút lấy hương thơm trên môi cô.
“Anh không biết tôi và anh có liên kết gì mà đã muốn chăm sóc tôi rồi à?” Lý Ngâm Thấm lại hỏi ngược lại.
Vệ Dĩ Đằng nghe cô hỏi thế cũng không tức giận: “Ừm, thế nên tôi mới muốn nói chuyện nhiều để tăng thêm hiểu biết, nhưng cô một mực không cho tôi cơ hội.”
“Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?” Lý Ngâm Thấm ngoái đầu nhìn hắn.
Vệ Dĩ Đằng cong môi cười: “Tôi cảm thấy cô là một người rất khó lý giải.”
“...? Khó lý giải?” Lý Ngâm Thấm không ngờ hắn lại nói như vậy.
Vệ Dĩ Đằng nói tiếp: "Hành vi của cô giống như tương phản với suy nghĩ nội tâm, khiến cho người ta khó mà đoán được. Giống như lần trước ở trên lớp học vậy, rõ ràng cô không ngừng nhìn lén tôi, chứng tỏ cô có ý với tôi, nhưng ngoài miệng thì lại không ngừng phủ nhận.
“Tôi có ý với anh?” Lý Ngâm Thấm giật mình trước suy nghĩ này của Vệ Dĩ Đằng.
Vệ Dĩ Đằng không trả lời, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt cười như không cười.
Lý Ngâm Thấm quay đầu không nhìn anh ta nữa, chậm rãi nói tiếp: “Bên cạnh tôi có người rồi.”
"Bạch Tử Thừa sao?" Vệ Dĩ Đằng khẽ nhíu mày.
Từ lần gặp cô trước, không hiểu sao hình ảnh cô cứ quanh quẩn trong lòng hắn. Trình Hòa nói hắn gặp phải "tình yêu sét đánh" trong truyền thuyết rồi, khi Trình Hòa hăm hở đi thay hắn dò hỏi tin tức về Lý Ngâm Thấm thì lại không ngờ nhận được tin cô là người được Bạch Tử Thừa bao nuôi, phải giữ khoảng cách.
Chuyện bao nuôi người trong giới hào môn cơ bản là bí mật công khai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như chuyện cha hắn ở bên ngoài có người khác, cũng là chuyện ai cũng biết, chẳng có gì to tát. Như mẹ hắn nói, người phụ nữ kia từ khi còn trẻ chưa hiểu chuyện đã hầu hạ cha hắn, vẫn luôn an phận thủ thường không vượt quá giới hạn, tại sao không để cha hắn vui vẻ?
Thay vì so đo chuyện bên ngoài của cha, không bằng nghĩ cách kiếm thêm chút lợi.
Nhớ lại hồi nhỏ, khi hắn còn chưa hiểu chuyện, vẫn luôn cảm thấy cha mẹ ở nhà với hắn quá ít, tình cảm không được thỏa mãn. Vì vậy, hắn luôn thích quấn lấy người cha tính tình tốt, nài nỉ cha dẫn hắn đi chơi.
Khi cha hắn vui vẻ sẽ dẫn hắn đi dạo, thường có một dì xinh đẹp đi cùng, đối với hắn luôn nhẹ nhàng ân cần, hắn nắm tay cha và dì, cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng theo thời gian, hắn cũng dần nhận ra rằng dì xinh đẹp kia chính là người phụ nữ bên ngoài của cha mà mẹ hắn hay nhắc đến...
Hắn không thể ghét dì xinh đẹp đó được, nhưng mà cũng không thể nào có thiện cảm được như trước.
Tuổi tác càng lớn, hắn càng thấy nhiều chuyện, không cần ai dạy, hắn cũng dần phân biệt được rõ ràng, có không ít người phụ nữ nhìn bề ngoài thì bình thường, nhưng thực chất lại là loại tiểu tam bị bao nuôi- loại phụ nữ mà mẹ hắn khinh bỉ nhất.
Có người ẩn dưới danh nghĩa thư ký, thấp thỏm lo âu muốn leo lên; có người như không ham muốn gì, nhưng sâu trong mắt lại lộ rõ khát khao muốn độc chiếm. Đương nhiên, hắn cũng nhìn thấy có không ít những người phụ nữ vô tội bị các bác các chú đùa bỡn, giống như người phụ nữ bên cạnh cha hắn kia.
Hắn nhìn Lý Ngâm Thấm, một cô gái vừa chân ướt chân ráo bước vào trường.
Cô có thể hiểu được gì?
Không cần đoán cũng biết cô thuộc loại nào.
Lý Ngâm Thấm nghe xong không hề ngạc nhiên, ngược lại còn bình tĩnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Vệ Dĩ Đằng.
Một lúc lâu sau, Vệ Dĩ Đằng mới nhìn cô rồi nói: “Anh ta chẳng phải hạng người tốt đẹp gì đâu.”
Lý Ngâm Thấm nghe thế thì chê cười hỏi lại: “Anh ta không phải hạng người tốt đẹp, chẳng lẽ anh thì phải à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, tôi phải.” Vệ Dĩ Đằng nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt ngập tràn vẻ kiên định.
Không hiểu sao, hắn lại có cảm giác chiếm hữu đối với cô, luôn cảm thấy cô vốn là đồ vật của hắn, nhưng không biết tại sao lại bị người khác chiếm mất. Hắn đối với nữ sắc nhạt nhẽo, không có hứng thú gì, càng không nói đến việc đụng vào đồ chơi của người khác, nhưng hắn lại muốn cô, mặc dù cô đã bị người đàn ông khác bao nuôi.
Lý Ngâm Thấm mỉm cười, phủi váy đứng lên: “Anh ta rất tốt, tôi thích anh ta. Anh là người tốt như vậy, chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn tôi.”
Vệ Dĩ Đằng thấy cô định đi, vội vàng nắm lấy tay cô, hắn còn đang định nói gì thì phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Cậu không nghe thấy cô ấy nói gì à?”
Lý Ngâm Thấm vừa quay đầu đã bị một bức tường thịt chặn lại.
Bạch Tử Thừa không chút khách khí kéo tay Vệ Dĩ Đằng ra, ôm trọn lấy cô, giống hệt như một con gà trống bảo vệ thức ăn.
“Cô ấy là người của tôi.” Bạch Tử Thừa nhìn chằm chằm vào Vệ Dĩ Đằng đang đứng dậy, nói một câu như vậy, quay người kéo Lý Ngâm Thấm rời đi. Lý Ngâm Thấm bị kéo đi, khóe mắt chỉ thấy Vệ Dĩ Đằng đứng trong gió, hai tay đút túi không biết đang nghĩ gì.
Cô cong môi.
Sự cố chấp của hắn thật giống một người nào đó!
Cô nhìn dáng vẻ của hắn, không khỏi nhớ lại, mỗi khi người đó không ở nhà vào ban đêm, cô của cô luôn ôm lấy cô rồi kể về việc người đó trước đây đã theo đuổi mình như thế nào, cố chấp ra sao, bất chấp mọi thứ như thế nào...
Một câu chuyện tình yêu nực cười!
Bạch Tử Thừa kéo cô đến một góc hẻo lánh trong khuôn viên trường, vội vàng đè cô xuống, trao cho cô một nụ hôn cuồng nhiệt.
Lưỡi hắn ngang ngược mút lấy hương thơm trên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro