Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi

.2: Chó Đực Phá...

Sát Sát

2024-08-11 06:21:25

Hắn trằn trọc suốt đêm, chỉ nghĩ về cô.

Hắn cảm thấy cô quá không nghe lời, khiến hắn mất mặt trước người ngoài, chỉ lo bản thân thoải mái mà quên mất cảm nhận của hắn. Khi cô trở về không những không dịu dàng nũng nịu cầu xin tha thứ, mà lại lạnh lùng vô tình yêu cầu rời đi.

Cho dù cô có muốn chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt thì cũng không nên chơi quá đà, chọc giận hắn.

Lý Ngâm Thấm cảm nhận được hắn cuối cùng cũng bắn xong, toàn thân thả lỏng.

Hắn ôm cô lên lầu, sau đó vào bồn tắm.

Sau khi trải qua cao trào điên cuồng, Lý Ngâm Thấm chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô lực, chỉ có thể mềm nhũn cả người mà dựa vào hắn.

Bạch Tử Trình rất hài lòng với sự ỷ lại này của cô.

"Biết mình sai ở đâu không?"

Lý Ngâm Thấm nghe được câu hỏi này, trong lòng đầy nghi hoặc.

Sai? Sai ở đâu?

Vừa rồi kêu quá to?

Bạch Tử Thừa cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn xoa đầu cô, nói: “Tôi biết cô muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, nhưng thực sự không cần thiết đâu.”

“Hả?” Lý Ngâm Thấm không theo kịp suy nghĩ của hắn.

Bạch Tử Thừa sĩ diện, không nói ra được chuyện đáng lẽ đêm qua cô không được từ chối hắn như vậy, nên chỉ có thể chuyển sang nói bóng nói gió. Nhưng mà, cô gái này không biết là giả vờ không hiểu, hay là không hiểu thật.

Bạch Tử Thừa chỉ có thể nói tiếp: "Con người của tôi rất đơn giản, thích cô là thích cô, bất kể là cô hay thân thể cô, cô không cần chơi những trò hoa mỹ này, chỉ cần chuyên tâm thỏa mãn tôi là được. Cô muốn gì có thể nói thẳng, tôi có thể thỏa mãn tất cả.”

“...” Hình như Lý Ngâm Thấm hiểu rồi.

Hắn tưởng rằng việc cô vạch rõ ranh giới với hắn là lạt mềm buộc chặt, hắn tưởng cô cố tình làm thế để thu hút sự chú ý của hắn.

Lý Ngâm Thấm nhìn công tử hoàn mỹ trước mắt này, rồi lại nghĩ đến những nam sinh khác, cũng coi bạn gái chỉ là thứ đồ chơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không biết vì sao, trong lòng cô lại nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Nếu như cô cũng biến bọn họ trở thành đồ chơi của mình, vậy thì thế giới này có trở nên thú vị hơn không?

Lý Ngâm Thấm không nói một câu, trực tiếp hôn hắn.

Cả người dán chặt vào hắn, hai trái tim kề sát nhau, đều đập thình thịch dữ dội.

Sau khi ân ái, hai người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận hơi ấm của đối phương, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Ít nhất là Bạch Tử Thừa thỏa mãn, hắn cảm thấy mình dùng cả một buổi sáng để dạy bảo cô, khiến cô hối hận không thôi, là lựa chọn đúng đắn nhất.

Hai người cùng nhau đi tắm rửa, Lý Ngâm Thấm tự nhiên nắm tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, cùng nhau đi xuống lầu.

Quản gia ở dưới lầu đã dọn dẹp xong hiện trường dâm loạn, phòng khách phòng ăn ngoài một chút mùi giao hoan còn sót lại, thì đã đổi sang bữa sáng mới, khôi phục lại vẻ chỉnh tề.

Bạch Tử Thừa nhìn chiếc đồng hồ mà Lý Ngâm Thấm vừa đeo tro mình: “Em ăn chút gì khôi phục sức khỏe rồi hẵng ra ngoài, anh trễ giờ rồi, đi trước nhé.”

“Ừm, tối gặp lại, em đợi anh về.” Lý Ngâm Thấm tiễn hắn tới cửa, lưu luyến không rời nhìn hắn.

Bạch Tử Thừa đi đến cửa định lái xe đi, quay đầu lại vẫn thấy cô đang đứng đó nhìn mình. Hắn cong môi, vẫy tay chào cô một cái rồi mới lái xe rời đi.

Hắn vừa đi, Lý Ngâm Thấm đã ngã quỵ xuống, cả người mềm nhũn.

Cô mặc trên người bộ đồ ngủ gợi cảm, cả người lười biếng đến mức không chịu nổi, giống hệt như tình nhân cả ngày ở nhà chờ bị chơi đùa.

Cô ngồi vào bàn ăn, ăn bữa sáng mà không cảm thấy ngon miệng.

Lý Ngâm Thấm nghĩ ngợi, muốn lăn lộn trong xã hội này, đúng là không thể quá thật thà, phải học cách giả vờ giả vịt.

Diễn kịch, cô cảm thấy mình có thể làm được.

Ăn sáng xong, quản gia nhanh chóng đưa cho cô một viên thuốc tránh thai.

Lý Ngâm Thấm không nói không rằng, nhanh chóng uống thuốc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó, cô lên lầu thay một bộ đồng phục thoải mái, đeo túi, chuẩn bị đến trường.

Hôm nay cô muốn đi nghe một khóa học quản lý tài chính vào buổi chiều, buổi sáng thực ra không có việc gì. Nhưng mà, cô không muốn ở trong chiếc lồng giam này, cô muốn ra ngoài đi dạo.

Hôm qua cô vẫn chưa ngắm kỹ khuôn viên của trường. Mặc dù ngôi trường này ẩn chứa đầy bụi bẩn, nhưng khung cảnh thì không tệ.

Cô đi trên con đường chính của trường, bên cạnh là những sinh viên qua lại, có những cặp đôi ngọt ngào vừa đi vừa nói chuyện, ó những sinh viên vội vã đến lớp, có những sinh viên không biết đang nghĩ gì, cũng chậm rãi bước về phía trước như cô.

Người đến người đi, bóng người đan xen.

Lúc này, cô mới cảm nhận được đây là một trường đại học.

Một trường đại học theo đuổi đỉnh cao tri thức, nhưng cũng là một trường đại học cần rất nhiều tiền hỗ trợ, mới có thể xây dựng hào nhoáng như một lâu đài như thế này.

Quả nhiên không có gì không liên quan đến tiền.

Lý Ngâm Thấm tùy ý đi đến một bãi cỏ lớn có rất nhiều sinh viên đang ngồi nghỉ ngơi, cô muốn thả lỏng một chút.

Vân Vân, cậu đang nhìn gì vậy?" Bên cạnh truyền đến giọng nói tinh nghịch của một cô gái.

Một cô gái trẻ trung xinh đẹp đáp lại: "Ôi, vị hôn phu của tớ không biết đang bận gì, cả buổi sáng không trả lời tin nhắn của tớ."

"Chu Lập Phàm cả ngày thần thần bí bí, cậu phải để ý kỹ vào, nói không chừng cậu ta lại giống như cha mình, bao nuôi người phụ nữ khác bên ngoài đấy.” Nữ sinh kia nói tiếp.

Lý Ngâm Thấm bất đắc dĩ ôm đầu.

Cô chỉ tùy tiện tìm một chỗ để nghỉ ngơi, sao lại gặp phải nhân vật quan trọng nữa rồi. Ngôi trường này nhỏ đến mức nào, sao có thể tùy tiện gặp được người có liên quan như vậy?

Triệu Vân Vân nghe vậy thì không nhịn được mà nhéo tai cô bạn của mình: “Ngữ Tình, cậu đừng có mà ăn nói lung tung. Lập Phàm và cha anh ấy hoàn toàn không giống nhau, anh ấy rất chung tình! Thật ra anh ấy rất tốt, chỉ là bận quá...”

“Anh ta thì bận cái gì cơ chứ?” Kha Ngữ Tình không nhịn được liếc mắt.

Triệu Vân Vân dựa vào vai bạn, nói: “Nhà họ Chu có gia sản lớn như vậy, hệ thống kinh doanh cũng rất phức tạp. Cha anh ấy kỳ vọng vào anh ấy rất cao, thế nên anh ấy phải học rất nhiều thứ, thực sự rất bận, tốt nghiệp xong chắc sẽ tốt hơn nhiều."

Lý Ngâm Thấm nghe đến đây thì cũng không nhịn được mà nhìn về phía hai nữ sinh ngồi bên cạnh, “Chu Lập Phàm” mà hai người bọn họ đang nói có phải là người cô quen biết không thế?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi

Số ký tự: 0