Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền
Chương 10
Ái Cáp Cáp Đích Tiểu Đao
2025-03-22 03:45:42
KPI?KPI gì?Lý Hoành còn chưa kịp phản ứng, Mục Văn Kiêu đã đứng dậy, bước đến bên cạnh anh ta. Lý Hoành giật mình, vội vàng đứng lên theo.Mục Văn Kiêu chống một tay lên lưng ghế của Tang Diệc, tay còn lại cầm ly rượu, hơi nâng về phía Lý Hoành.Lý Hoành lập tức nâng ly của mình lên, căng thẳng không thôi.Mục Văn Kiêu khẽ cong môi, giọng điệu êm ái: "Thật ra, Lý tổng, tám năm trước chúng ta đã nên quen biết nhau rồi. Chỉ tiếc khi đó không có duyên."Một nhát kiếm đâm thẳng vào tim.Lý Hoành chỉ muốn chết quách cho rồi."Bây giờ, duyên phận đã đến."Mục Văn Kiêu vươn tay, cụng nhẹ ly với Lý Hoành."Lý tổng, hợp tác vui vẻ."Hợp tác cái gì?Vui vẻ cái quái gì?Đây rõ ràng là một lời dụ dỗ công khai, muốn anh ta phản bội Tang Diệc!Cổ họng Lý Hoành khô khốc, vô thức nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn về phía Tang Diệc.Tang Diệc cũng đang nhìn anh ta.Trong đầu Lý Hoành chợt vang lên những lời Tang Diệc nói trước khi vào phòng bao.Tim anh ta chùng xuống.Mục Văn Kiêu không phải Vương Khải Toàn. Nếu đắc tội với Vương Khải Toàn, anh ta còn có thể giúp nghệ sĩ của mình chấm dứt hợp đồng với gã, nhưng Mục Văn Kiêu thì không.Từ cái ngày anh ta đưa Tang Diệc rời đi, cái hố này đã được đào sẵn rồi.Lý Hoành tránh đi ánh mắt của Tang Diệc, cúi ly xuống chạm vào ly rượu của Mục Văn Kiêu."Mục tổng, hợp tác vui vẻ."Mục Văn Kiêu cạn sạch ly rượu, Chung Ninh vừa định bước lên rót thêm, đã thấy hắn nghiêng người, cầm lấy ly trước mặt Tang Diệc, rót một nửa vào ly của mình, sau đó đặt lại ngay bên tay Tang Diệc.Hắn hơi cúi xuống, giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Tôi còn tưởng anh ta sẽ dám chống lại cường quyền vì anh đấy."Hơi thở nóng rẫy lướt qua vành tai, Tang Diệc khẽ nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt hắn.Mục Văn Kiêu nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt có chút ý cười, nhưng nhiều hơn là sự chế nhạo.Tang Diệc chợt nhớ đến lần đầu tiên sau khi gặp Lý Hoành năm đó.—"Hôm nay có một tên ngu nói là người săn tài năng, muốn kéo tôi đi làm idol nhóm nhạc. Cậu biết idol nhóm nhạc là làm cái gì không?""Nhảy múa cho người ta xem.""Hả?" Tang Diệc nhíu mày. "Không phải chứ? Người đó bị bệnh à? Bảo tôi đi nhảy múa cho người khác xem? Chắc chắn não anh ta có vấn đề.""Ừ, mà anh quá ngây thơ, vào showbiz dễ bị lừa lắm.""Cậu mới ngây thơ ấy! Lúc tôi còn lăn lộn ngoài xã hội thì cậu vẫn còn là thằng nhóc mặc đồng phục đi học kìa!""Đúng, nên là người từng trải à, mở to mắt ra mà nhìn. Đừng để bị người ta bán đi rồi còn ngốc nghếch giúp họ đếm tiền."—Tang Diệc hoàn hồn, nhìn Mục Văn Kiêu: "Anh ta là ông chủ của tôi, giữa chúng tôi vốn dĩ chỉ là quan hệ lợi ích. Anh ta dựa vào đâu mà phải vì tôi mà chống lại cường quyền?""Vậy năm đó, anh chọn đi theo anh ta là vì anh ta giàu hơn tôi à?"Ánh mắt Tang Diệc trầm xuống, nhếch môi cười lạnh, quay đầu không thèm để ý tới hắn nữa.Mục Văn Kiêu cũng chẳng cần câu trả lời, uống cạn nửa ly rượu rồi ung dung ngồi xuống.—Trên bàn tiệc, phần lớn thời gian là Bàng Dương nói chuyện.Tang Diệc đói bụng, chẳng thèm quan tâm, ăn một cách sảng khoái.Lý Hoành thì ăn không nổi, chỉ biết trừng mắt nhìn anh.Trong tình huống này mà vẫn ăn được hả?!Sau bữa ăn, Mục Văn Kiêu lấy khăn giấy lau miệng, nói với Chung Ninh: "Cậu đi thanh toán đi."Chung Ninh rời đi một lát rồi dẫn nhân viên phục vụ trở lại.Mục Văn Kiêu nhấc tay, chỉ về phía Tang Diệc."Anh ấy trả."Mí mắt Tang Diệc giật giật, Lý Hoành thì hoảng loạn đến mức tim suýt nhảy ra ngoài.Mẹ kiếp, đây là đợi sẵn rồi đúng không?!Nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh Tang Diệc, chiếc máy POS lấp lánh trong tay gần như muốn chọc mù mắt anh.Tang Diệc không động đậy.Bàng Dương cảm thấy không khí có gì đó sai sai, liền đứng lên: "Để tôi trả đi.""Không cần."Mục Văn Kiêu khoát tay, giọng điệu ung dung: "Anh ấy có chỉ tiêu chi tiêu mỗi tháng, tôi giúp anh ấy hoàn thành KPI một chút. Dù sao tháng này cũng sắp hết rồi."Bàng Dương: "..."Nghe chẳng hiểu gì cả.Ai mà tiêu tiền còn có cả chỉ tiêu KPI chứ.KPI, KPI...Tang Diệc suýt nữa chửi thề, KPI cái con khỉ nhà hắn ấy!Anh giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, móc ví ra rồi đưa thẻ cho nhân viên phục vụ. Nhân viên cầm thẻ đi quẹt, sau đó đưa máy cho anh nhập mật khẩu.Tang Diệc nhập xong, chẳng bao lâu sau hóa đơn được in ra.Anh nhận lấy thẻ nhét vào túi quần, cúi xuống nhìn hóa đơn—đôi mắt lập tức trợn to.Cái quái gì? Gần 3 vạn tệ?Rốt cuộc là ăn cái gì mà hết từng này tiền?!À… hóa ra trong đó có mấy chai rượu siêu đắt.Rượu đâu rồi?Chu Ninh xách theo hai túi rượu, đưa cho đạo diễn Đơn và giám chế Bàng, sau đó tiễn họ ra ngoài.Tang Diệc: "..."Mục Văn Kiêu cầm điện thoại lên kiểm tra, nghi hoặc nói: “Sao tôi chưa nhận được thông báo trừ tiền nhỉ?”Tang Diệc mặt không đổi sắc: “Lâu ngày không gặp, bữa này tôi mời cậu.”"Mời tôi?" Mục Văn Kiêu làm bộ ngạc nhiên, vẻ mặt như thể được sủng ái mà lo sợ. "Tôi đúng là có tiền đồ, bạn trai cũ không chỉ chịu chi vì tôi, mà còn chi một lần hẳn hai, ba vạn tệ."Tang Diệc nghiến răng: "Tôi bây giờ cũng không thiếu từng đó tiền."Mục Văn Kiêu nhướn mày: "Tôi còn tưởng là anh vẫn còn vương vấn tình cũ cơ đấy." Nói xong, hắn cười khẽ rồi đứng dậy bước ra ngoài.Tang Diệc chộp lấy cái cốc trên bàn, suýt nữa ném về phía hắn.Mục Văn Kiêu xoay người lại, Tang Diệc lập tức đặt cốc về chỗ cũ, ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.“Tối qua ngân hàng gọi điện cho tôi, nói thẻ bị khóa rồi.”Tang Diệc không nhịn được mà hỏi: “Cậu có nói mật khẩu cho tôi đâu.”Mục Văn Kiêu cau mày: “Anh không biết mật khẩu? Tôi tưởng anh biết chứ.”Biết cái quái gì chứ!"Có cần tôi nói cho anh không?"Tang Diệc ngập ngừng ba giây rồi dứt khoát từ chối: "Không cần." Anh mà dám nói "cần", Mục Văn Kiêu chắc chắn sẽ giở thêm trò.“Không sao, thẻ bị khóa thì sau hai mươi tư tiếng sẽ tự mở lại thôi.” Mục Văn Kiêu thong thả xắn tay áo sơ mi, “Nếu không nhớ, lúc nào cũng có thể gọi điện hỏi tôi.”Sau khi Mục Văn Kiêu rời đi, trong phòng bao chìm vào im lặng.Lý Hoành xoa xoa trán: "Cậu nói đúng, hắn thực sự muốn đập chết cậu bằng một chưởng."Tang Diệc không nói gì.Lý Hoành còn tưởng anh đang buồn bã, định mở miệng an ủi, ai ngờ Tang Diệc lại vươn cổ hét toáng lên: “Phục vụ! Đóng gói mang về! Ở nhà hàng mua rượu, đúng là có tiền mà không biết tiêu vào đâu.”"..." Lý Hoành lấy điện thoại ra gọi một cuộc."A lô, bạn học cũ à, lâu quá không gặp, dạo này bận gì thế?""Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện. Cậu có nhớ tám năm trước, hôm tôi rời huyện Lan Đường, chúng ta có ăn một bữa cơm với nhau không? Hôm đó là ngày mấy?""Cậu giúp tôi nhớ lại đi, có thể hỏi người khác cũng được.""Đây là ngày quan trọng liên quan đến tính mạng tôi đấy. Đại ân không nói lời cảm tạ, tôi mời cậu uống rượu."---Mục Văn Kiêu trở về văn phòng, người nằm trên sofa từ sớm đã rời đi, chỉ để lại chiếc áo khoác vest của hắn.Chu Ninh bước tới, nhấc áo khoác lên định treo lên mắc, không ngờ lại có một bao thuốc lá rơi xuống đất.Chu Ninh cúi xuống nhặt lên: "Chắc là của quản lý Tang để quên."Mục Văn Kiêu cau mày, nhận lấy bao thuốc, rút ra một điếu châm lửa.Thấy hắn thành thạo như vậy, Chu Ninh có chút ngạc nhiên: "Mục tổng cũng hút thuốc sao?"Cậu ta làm thư ký cho Mục Văn Kiêu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn hút thuốc.Mục tổng rất biết giữ mình, ngoài sở thích sờ mặt người khác trong phòng bao ra thì hầu như không có tật xấu nào khác.Mục Văn Kiêu rít một hơi, chậm rãi nói: "Trước đây có hút."Trước đây?Chu Ninh thầm nghĩ, Mục tổng còn trẻ, tính ra thì “trước đây” chắc là hồi đi học rồi. Cậu ta cứ tưởng hồi đó Mục tổng là một học sinh ngoan cơ đấy.“Anh ấy thích hút thuốc.” Mục Văn Kiêu đứng bên cửa sổ sát đất, ánh mắt có chút tản mác vì hơi men. “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, tôi bảo anh ấy đừng hút, anh ấy không nghe, còn lén lút hút sau lưng tôi. Đã vậy còn chẳng nỡ mua loại đắt, chỉ mua thuốc rẻ tiền.”Anh ấy?Chu Ninh bừng tỉnh.Nói đến đây, Mục Văn Kiêu nhìn chằm chằm bao thuốc trong tay: “Bao này bao nhiêu tiền?”"Hai mươi tệ." Chu Ninh nhận ra nhãn hiệu này, dù không hút thuốc nhưng cậu ta vẫn hay mang theo một bao cùng bật lửa, phòng khi cần dùng."Hừ." Mục Văn Kiêu cười lạnh, "Vẫn keo kiệt như vậy."Thấy hắn có vẻ hơi say, Chu Ninh nhìn đồng hồ: “Mục tổng, hai giờ có một cuộc họp, có cần lùi lại không?”Mục Văn Kiêu đứng đó, hút xong điếu thuốc, sau đó cầm áo khoác lên mặc vào, nói với Chu Ninh: “Không cần, đi họp thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro