Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Chương 9

Ái Cáp Cáp Đích Tiểu Đao

2025-03-22 03:45:42

Lý Hoành tiễn Vương Khải Toàn ra ngoài, bước chân có chút loạng choạng.Tang Diệc, cái tên khốn đó, ra tay không hề nương tình, mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều dốc hết sức.Đủ thấy trước đó Tang Diệc đã phải kìm nén đến mức nào.Ra đến cửa, Vương Khải Toàn lập tức hất tay Lý Hoành ra, nghiến răng nghiến lợi: "Tốt nhất là mong Tang Diệc có thể bám chặt vào cái đùi vàng Mục Văn Kiêu này, bằng không..."Không cần nói hết câu, ý đã đủ rõ rồi.Lý Hoành nhìn gã một cái: "Vậy thì tốt nhất Vương Tổng cũng nên mong rằng trong thời gian này, Mục tổng sẽ không vì Tang Diệc mà trả đũa ông."Nhìn sắc mặt Vương Khải Toàn lập tức tái nhợt, Lý Hoành cảm thấy vô cùng sảng khoái.Trước đây Vương Khải Toàn cũng từng đối xử với anh ta như thế.Mẹ kiếp, mượn oai hùm thật sự quá đã!Dù gì cũng đã đắc tội rồi, vậy thì cứ dứt khoát triệt để đi.Sớm biết vậy vừa rồi anh ta đã cùng Tang Diệc đá cho gã mấy phát rồi.Tiễn Vương Khải Toàn đi xong, Lý Hoành phấn khích bước về phía phòng bao. Có vẻ như Mục tổng thật sự rất để tâm đến Tang Diệc.Đi ngang quầy lễ tân, Lý Hoành thấy Tang Diệc đang dán băng cá nhân.Anh ta bước đến, cúi đầu nhìn thoáng qua: "Không sao chứ?""Không sao." Tang Diệc thổi nhẹ vào vết thương, cười khẽ: "Sảng khoái."Lý Hoành nhướn mày, tựa vào quầy, hạ giọng nói: "Sao tôi thấy giống như đang giúp cậu xả giận thế?""Vậy thì tôi thấy mắt anh có vấn đề, đầu óc cũng chẳng bình thường."Bị chặn họng, Lý Hoành cũng chẳng để bụng, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn: "Rốt cuộc là chuyện gì đây? Tôi có chút không hiểu nổi."Tang Diệc cúi đầu nhìn sàn nhà, rất lâu sau mới ngẩng lên, khẽ gọi: "Anh.""Ừ?""Năm đó, từ lúc tôi và hắn quen biết đến khi chia tay cũng chỉ vỏn vẹn vài tháng. Anh biết đấy, khi đó tôi chẳng hiểu chuyện, ngốc nghếch vô cùng... Cho nên, anh hiểu không?"Lý Hoành cau mày:  "Tôi phải hiểu gì? Hiểu rằng cậu là một thằng ngốc? Chuyện đó không cần hiểu, tôi biết từ lâu rồi."Tang Diệc thở dài: "Ý tôi là, khi đó còn trẻ, chẳng biết nhìn người... Nên rốt cuộc hắn là loại người thế nào, tám năm trước tôi không nhìn ra, nhưng bây giờ..."Tám năm qua, anh hiếm khi nhớ đến Mục Văn Kiêu. Vì quá bận, quá mệt, cũng vì cố tình quên đi. Đôi khi có chuyện gì đó vô tình gợi lại vài ký ức vụn vặt, anh chỉ thở dài để nó trôi qua.Ấn tượng của anh về Mục Văn Kiêu vẫn dừng lại ở chàng trai mười tám tuổi năm ấy. Hai mươi tuổi, Tang Diệc chỉ biết cười ngốc nghếch; hai mươi tám tuổi, sau nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí, ngoảnh đầu nhìn lại, anh mới dần nhận ra một số điều.Tám năm trước, điều hắn nói nhiều nhất là: "Không được." "Không thể." "Không cho phép." "Anh dám?" "Anh thử xem?"Tám năm trước, Tang Diệc chẳng hề bận tâm."Bây giờ tôi chỉ là một con chuột, còn hắn là một con mèo. Hắn đang đùa giỡn với tôi, chơi chán rồi thì chỉ cần một móng vuốt là có thể cào chết tôi. Anh hiểu chưa?""..." Hứng khởi vừa dâng lên trong lòng Lý Hoành chợt bị câu nói này dập tắt hoàn toàn."Anh, tôi sẽ cố gắng chết một mình, không liên lụy đến anh." Tang Diệc chân thành nhìn anh ta. "Nhưng anh cũng biết, có những chuyện không phải tôi có thể kiểm soát được. Tự cầu phúc đi."Anh đã hoàn toàn nhìn thấu rồi—Mục Văn Kiêu sẽ không bao giờ buông tha anh.Lý Hoành: "..."Chung Ninh đợi mãi không thấy hai người quay lại, bèn đi tìm, dẫn cả hai về phòng bao.Bên trong ngoài Mục Văn Kiêu ra, còn có hai người nữa.Lý Hoành liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.Đó là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng Đơn Chính Đào và giám chế của y—Bàng Dương.Lý Hoành biết bọn họ, nhưng bọn họ chắc chắn không biết anh ta.Trước đây, anh ta chỉ là một người đại diện nhỏ bé của một công ty nhỏ, năm đó khi quen Tang Diệc, anh ta cũng chỉ mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.Không có bối cảnh vững chắc, lăn lộn nhiều năm trong giới này cuối cùng cũng có được một chỗ đứng, nhưng… cũng chỉ là một chỗ đứng mà thôi.Một công ty nhỏ, nghệ sĩ dưới trướng đều là hạng hai, hạng ba. Năm nay, dưới tay Tang Diệc có một diễn viên nhờ một bộ phim truyền hình mà vụt sáng, nhưng… e rằng chẳng giữ được lâu.Bởi vì cái miếu này quá nhỏ, mà lại có công ty sẵn sàng bỏ tiền bồi thường hợp đồng để giành lấy cậu ta.Cho nên, có một số người, dù Lý Hoành có nỗ lực thế nào cũng chẳng thể tiếp xúc được.Thế nhưng lúc này, những người đó lại đang ngồi ngay trong phòng bao.Nghe tiếng cửa mở, cuộc trò chuyện trong phòng bao lập tức dừng lại, mấy người bên trong đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang.Lý Hoành nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.Nếu là ngày thường, anh ta đã vội vàng cầm danh thiếp bước tới từ lâu rồi. Nhưng trong tình huống này… anh ta thật sự không dám động đậy."Đây là Lý tổng của  Giải Trí Thiên Nhiên."Mục Văn Kiêu tựa lưng vào ghế, chậm rãi lên tiếng giới thiệu.Lý Hoành nhìn Tang Diệc rồi lấy danh thiếp ra bước lên phía trước: "Đạo diễn Đơn, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu. Tôi là Lý Hoành của Giải trí Thiên Nhiên.""Giám chế Bàng, chào anh, chào anh. Tôi là Lý Hoành của Giải trí Thiên Nhiên."Bàng Dương và Đơn Chính Đào không rõ tình huống thế nào, chỉ khẽ gật đầu với anh ta rồi nhận lấy danh thiếp."Ngồi đi."Mục Văn Kiêu lại cất giọng.Chung Ninh bước lên, kéo ghế bên cạnh Mục Văn Kiêu ra.Lý Hoành liếc mắt nhìn, lập tức nhanh chân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.Tang Diệc cũng bước tới, ngồi xuống không chút do dự.Đơn Chính Đào và Bàng Dương có chút bất ngờ, vô thức nhìn Tang Diệc vài lần. Ban đầu họ còn tưởng anh chỉ là trợ lý mà Lý Hoành dẫn theo.Chỉ có Lý Hoành là nhận ra rõ ràng cảm giác u ám, như thể đã chấp nhận số phận toát ra từ người Tang Diệc.Tang Diệc đoán tâm lý của Mục Văn Kiêu chắc hẳn là: "Xem đi, năm đó anh mù mắt mà rời bỏ tôi, bây giờ tôi đã thành công, có hối hận đến mức ruột gan đứt từng khúc không?"Sau đó sẽ là châm chọc, mỉa mai, hạ thấp anh, khiến anh mất mặt—để đổi lấy sự thỏa mãn và chiến thắng về mặt tinh thần.Nếu bây giờ anh ôm lấy chân hắn, khóc lóc một trận, diễn một màn hối hận đến thấu trời, không biết Mục Văn Kiêu liệu có động lòng trắc ẩn, hoặc cảm thấy mất hứng mà tha cho anh một lần hay không."Vị này là?" Giám chế Bàng lên tiếng hỏi.Bàng Dương lướt qua đủ lượt trong đầu, gương mặt này đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, theo lý mà nói chắc hẳn là một ngôi sao. Nhưng y lục lọi trí nhớ mãi vẫn chẳng có chút ấn tượng nào."Người quản lý của công ty Lý tổng, Tang Diệc."Mục Văn Kiêu khẽ nhướn mày, có vẻ hứng thú với cái tên này, còn cố ý lặp lại một lần: "Tang—Diệc..."Nghe hắn gọi tên mình, Tang Diệc chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, da gà nổi khắp người.Đây có lẽ là lần đầu tiên sau khi tái ngộ, Mục Văn Kiêu gọi thẳng tên anh.Mục Văn Kiêu ngước mắt lên, mỉm cười: "Tôi và quản lý Tang vừa mới bàn xong một dự án. Sắp tới sẽ hợp tác trong một khoảng thời gian khá dài.""Dự án?" Giám chế Bàng tò mò. "Dự án gì mà cần đến tận Mục tổng tự mình ra mặt đàm phán, đúng là hiếm có thật."Mục Văn Kiêu ra hiệu cho Chung Ninh rót rượu, giọng điềm nhiên: "Hôm nay mọi người gặp mặt làm quen trước, sau này có cơ hội có thể hợp tác cùng nhau."Giám chế Bàng liếc mắt đánh giá, cảm thấy khá thú vị. Cùng một công ty, một người là quản lý, một người là Lý tổng, vậy mà quản lý thì ngồi ngay bên cạnh Mục tổng nhỏ, còn Lý tổng lại ngồi ở vị trí dưới.Đạo diễn Đơn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Giải trí Thiên Nhiên, công ty các cậu có một nữ diễn viên tên là Chu Quân phải không?"Lý Hoành cười gượng: “Đạo diễn Đơn đúng là trí nhớ tốt."Trước đó, đạo diễn Đơn chuẩn bị khởi quay một bộ phim, Tang Diệc đã nhờ quan hệ để đưa Chu Quân đi thử vai. Cô đã trúng một vai nữ thứ ba, hợp đồng gần như sắp ký kết, nhưng cuối cùng chẳng có "cuối cùng" nào cả.Sau khi công bố chính thức, người nhận vai lại là diễn viên từ công ty khác.Nữ diễn viên đó quả thực cũng khá hợp với nhân vật, nhưng không phải vì ngoại hình vượt trội hơn Chu Quân, mà đơn giản là giữa hai bên, công ty của Chu Quân không đủ mạnh để giành lấy cơ hội.đạo diễn Đơn suy nghĩ một chút: "Hôm nào tìm thời gian để cô ấy thử lại xem sao."Bộ phim của đạo diễn Đơn do tập đoàn Mục thị đầu tư nhiều nhất, nhưng Mục Văn Kiêu chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của y, chỉ bỏ tiền ra, lãi hay lỗ cũng chưa từng hỏi đến. Vì vậy, nhiều năm qua, đạo diễn Đơn luôn có tiếng nói mạnh mẽ, làm phim nào cũng là tác phẩm chất lượng, đến mức ai cũng nói phim của y thì chắc chắn là phim hay.Mục tổng trước giờ chưa từng chen diễn viên vào đoàn làm phim của y, vậy mà lần này lại "chen" cả một công ty giải trí vào?đạo diễn Đơn cảm thấy buồn cười, quả nhiên phong cách làm việc của Mục tổng rất khác biệt, thậm chí còn cho y quyền lựa chọn.Một công ty quản lý có rất nhiều nghệ sĩ, y có thể thoải mái chọn người. Chu Quân vẫn có thể thử lại một lần nữa."Không vội."Mục Văn Kiêu nhấp một ngụm trà, khóe môi cong lên, ánh mắt nhìn đạo diễn Đơn đầy ý vị sâu xa: "Tháng sau rồi tính.""Hả?" đạo diễn Đơn sững người. "Sao lại phải tháng sau? Không có lịch quay à?"Lý Hoành ngơ ngác ngẩng đầu."Không phải."Mục Văn Kiêu nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt của Tang Diệc, rồi mới dừng lại trên người Lý Hoành."Lý tổng tháng này còn KPI chưa hoàn thành kìa."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Số ký tự: 0