Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền
Chương 6
Ái Cáp Cáp Đích Tiểu Đao
2025-03-22 03:45:42
Sau khi về nhà, Tang Diệc nằm vật ra ghế sofa, không nhúc nhích suốt nửa ngày.Trong đầu có chút hỗn loạn, mãi một lúc lâu sau anh mới lấy tấm thẻ ra, giơ lên ánh đèn xem xét.Mục Văn Kiêu.Tang Diệc đưa tay gõ nhẹ lên cái tên đó.Lâu lắm không gặp.Gặp cái là đã đào sẵn hố cho anh nhảy.Vẫn như xưa.Mà anh thì mãi mãi không biết phía sau cái hố ấy là gì.Lần này nhất định không thể nhảy xuống.---Sáu giờ sáng.Tang Diệc thức trắng cả đêm, ôm đôi mắt thâm quầng bò dậy, bỏ hai chiếc bánh bao đông lạnh vào lò vi sóng hâm nóng, rồi ăn qua loa bữa sáng trước khi chen chúc lên tàu điện ngầm.Trên điện thoại, anh gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Kỷ: "Hôm nay anh có việc, em đi theo dõi buổi huấn luyện của nhóm Giang Lâm giúp anh."Tám giờ sáng, Tang Diệc đứng trước cổng tập đoàn Mục Thị, ngẩng đầu nhìn lên.Tổng tài của Mục Thị lại là hắn. Nói xem, chuyện này có phải hơi viễn tưởng quá không?Tám rưỡi, chiếc Bentley đen dừng lại trước cửa.Chung Ninh bước xuống xe, thấy người đang đứng ở góc tường, có chút ngạc nhiên: "Quản lý Tang?"Tang Diệc mỉm cười với cậu ta, bước tới: "Thư ký Chung, chào cậu."Chung Ninh hơi nhướn mày, xoay người mở cửa sau.Mục Văn Kiêu bước xuống xe, cài lại cúc áo vest rồi mới ngước mắt nhìn về phía này.Mặt trời vừa lên, trời trong gió nhẹ.Phải đến lúc này, Tang Diệc mới có chút cảm giác chân thực của một cuộc tái ngộ."Chờ tôi?" Mục Văn Kiêu tiến lên hai bước."Ừm." Tang Diệc gật đầu."Có chuyện gì?""Ừm." Vì chột dạ, Tang Diệc không dám nhìn thẳng hắn, chỉ rút tấm thẻ ra, đưa về phía trước: "Trả cậu cái này."Mục Văn Kiêu cúi mắt, nhìn tấm thẻ trong tay anh."Mục tổng." Tang Diệc ho nhẹ một tiếng, "Tôi thấy thứ này hơi nặng, tôi không gánh nổi.""Nặng sao?" Mục Văn Kiêu giơ tay, dùng ngón trỏ khẽ hất tấm thẻ đen kia lên, "Cái thẻ này nặng bao nhiêu?"Tang Diệc: "Hả?"Chung Ninh bên cạnh lên tiếng: "Thẻ đen này làm từ titan, trọng lượng chắc khoảng hơn 10 gram."Mục Văn Kiêu: "Chắc chắn?"Chung Ninh rút điện thoại ra: "Xin lỗi Mục tổng, tôi lại không nghiêm túc rồi. Tôi gọi điện hỏi ngay đây."Mục Văn Kiêu trở tay gõ nhẹ hai cái lên tấm thẻ, nhìn Tang Diệc rồi nói: "Đừng vội, sẽ có câu trả lời ngay thôi."Tang Diệc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, thật muốn tiến lên lắc mạnh đầu hắn xem bên trong có phải toàn nước không.Chẳng lẽ chữa mắt xong thì não lại hỏng rồi?Chung Ninh cúp máy, quay người nói: "Giám đốc ngân hàng bảo tấm thẻ này nặng 15 gram. Nếu Mục tổng không thích, họ có thể đặt riêng một chiếc mới cho anh.""Cần đặt lại không?" Mục Văn Kiêu hỏi Tang Diệc.Tang Diệc hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: "Mục tổng, đừng có giả ngu, tôi không có ý đó."Mục Văn Kiêu quay sang Chung Ninh: "Anh ấy nói không cần đặt lại nữa."Chung Ninh: "… Vâng, Mục tổng." Cậu ta nghĩ có lẽ tối nay nên đăng ký một lớp học ngôn ngữ.Mục Văn Kiêu cầm tấm thẻ trong tay Tang Diệc, bước lên một bước, dùng ngón trỏ vén túi áo sơ mi trước ngực anh, nhét tấm thẻ vào rồi nhẹ nhàng búng một cái: "Cất kỹ, đừng để rơi."Tang Diệc: "……""Thư ký Chung.""Mục tổng có gì dặn dò?""Gọi điện cho thầy Lương, bảo ông ấy qua đây một chuyến."Chung Ninh cau mày: "Mục tổng không khỏe sao?""Anh ấy không khỏe." Mục Văn Kiêu chỉ vào Tang Diệc.Tang Diệc chớp mắt rất chậm, không lên tiếng, vì anh hoàn toàn không hiểu Mục Văn Kiêu đang nói gì.Chung Ninh cũng hơi bối rối: "Quản lý Tang không khỏe?"Vừa nói ra, Chung Ninh lập tức hối hận, thấy mình không chuyên nghiệp rồi.Lãnh đạo dặn gì thì cứ làm theo là được.Chung Ninh vội lấy điện thoại ra liên hệ thầy Lương."Đi thôi." Mục Văn Kiêu hất cằm về phía Tang Diệc.Tang Diệc: "Đi đâu?"Mục Văn Kiêu đứng trước cửa xoay tròn, làm động tác mời.Tang Diệc nghiến răng. Trời xanh bất công, người là dao thớt, anh là cá thịt...Chẳng lẽ anh phải cầm dao đâm chết hắn?Tang Diệc thầm nhắc nhở bản thân: Bây giờ là xã hội pháp trị!!!---Nửa tiếng sau, Tang Diệc ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng Mục Văn Kiêu, mặt không cảm xúc.Trước mặt anh là một người đàn ông, người này đang nắm chặt tay anh.Mục Văn Kiêu cầm ly cà phê, một tay khoanh trước ngực, đứng bên cạnh cúi nhìn xuống: "Thầy Lương, tay anh ấy đến cầm một tấm thẻ nặng 15 gram cũng không nổi. Tôi nghi ngờ anh ấy bị nhược cơ nghiêm trọng, thầy ấn cho anh ấy một chút đi."Thầy Lương bóp tay Tang Diệc, ấn mạnh lên huyệt vị, nói: "Tiểu Mục tổng giờ cũng biết nói đùa rồi, nhược cơ thì không đến mức. Nhưng chỗ này…"Thầy Lương dùng lực, Tang Diệc đau đến rên khẽ, theo phản xạ muốn giật tay lại nhưng bị thầy Lương giữ chặt: "Dạ dày không tốt, tỳ vị cũng kém.""Thống tắc bất thông, thông tắc bất thống, đau là đúng rồi.""Phải dưỡng sinh cho tốt, đừng thức khuya, đừng uống rượu, ăn uống điều độ.""Cũng phải bớt nhìn điện thoại, không thì dễ bị viêm gân cơ."Tang Diệc nghiêng người dựa vào ghế, không còn chút sức lực nào để phản kháng.Anh chớp mắt, rồi hỏi: "Thầy Lương đúng không?""Đúng rồi, tôi họ Lương, mở một phòng xoa bóp đông y, thường xuyên ấn huyệt cho Tiểu Mục tổng. Nếu cậu thấy tay nghề tôi tốt, có thể đến thử."Thầy Lương cơ bắp cuồn cuộn nhưng cười rất hiền lành: "Lát nữa tôi đưa cậu danh thiếp, nếu đến thì báo trước, tôi sẽ đích thân làm cho cậu.""Được rồi, sau này tôi nhất định sẽ đến thường xuyên." Tang Diệc đau đến méo mặt, "Mà thầy Lương này, thầy có xoa bóp đầu không?""Đầu cậu không thoải mái à?" Thầy Lương hỏi, "Không thoải mái thế nào? Đau nửa đầu hay khó ngủ? Mấy cái này đều có thể điều chỉnh được.""… Không, ý tôi là, thầy có thể ấn cho Tiểu Mục tổng không?""Tiểu Mục tổng bị đau đầu sao?" Thầy Lương nhíu mày, "Sao không nói sớm?""Tôi đau đầu?" Mục Văn Kiêu cúi xuống nhìn Tang Diệc.Tang Diệc chẳng thèm ngó đến hắn, dứt khoát nhắm mắt lại.Đi cũng không được, thôi thì tận hưởng vậy. Mà không thể phủ nhận, tay nghề của thầy Lương đúng là rất tốt.Mục Văn Kiêu nhìn chằm chằm vào mặt Tang Diệc một lúc, rồi đứng thẳng lên, tặc lưỡi một tiếng đầy ẩn ý.Chung Ninh mặt không biểu cảm.Tiểu Mục tổng bị chửi là có bệnh trong đầu mà vẫn cười được.Mối thù này quả thật là sâu nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro