Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền
Chương 7
Ái Cáp Cáp Đích Tiểu Đao
2025-03-22 03:45:42
Mục Văn Kiêu rốt cuộc muốn làm gì?Mục đích quá rõ ràng—dùng tiền để sỉ nhục anh.Năm đó, Mục Văn Kiêu kiêu ngạo, bướng bỉnh, lại bá đạo và mạnh mẽ vô cùng, luôn ép anh phải nghe theo lời hắn. Nghĩ đến đây, Tang Diệc chắc chắn rằng việc mình rời đi khi ấy nhất định đã khiến hắn bị tổn thương nghiêm trọng.Giờ hắn muốn trả đũa, cũng là điều dễ hiểu.Xét theo tình hình hiện tại, anh có trốn cũng không thoát, trừ phi... để hắn đạt được mục đích.Tang Diệc hé mắt nhìn qua khe hở, thấy Mục Văn Kiêu đã bắt đầu xử lý công việc, cúi đầu lật xem tài liệu.Tám năm qua, hắn thực sự thay đổi rất nhiều. Khi đó, hắn chỉ là một nam sinh vừa tốt nghiệp cấp ba—cao gầy, áo sơ mi trắng, quần tây đen của đồng phục học sinh, đeo kính gọng đen, cả người toát lên khí chất thư sinh.Nhưng bây giờ, hắn đã cao hơn so với trước kia, vai rộng chân dài, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trở thành một Mục tổng trẻ tuổi, sự nghiệp thành công.Tiếng gõ cửa vang lên, Mục Văn Kiêu không ngẩng đầu: “Vào đi.”Ba người cùng lúc bước vào, nhìn thấy Tang Diệc đang được massage trên sofa, rõ ràng sững lại một chút.Tang Diệc đã lăn lộn trong ngành này nhiều năm, ánh mắt khinh miệt hay lời nói mỉa mai đều đã thấy quá nhiều, da mặt vốn đã dày, nay còn như thành đồng vách sắt, dao súng bất xâm. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của họ, anh thậm chí còn gật đầu mỉm cười, cực kỳ lịch sự và tao nhã.Muốn dùng mấy thứ này để sỉ nhục anh sao? Mục Văn Kiêu e là phải thất vọng rồi.Tiếng bút máy gõ nhẹ lên mặt bàn khiến ba người kia hoàn hồn, lập tức thu lại biểu cảm, đi vào báo cáo công việc.Giữa cuộc họp, có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của ai đó, Mục Văn Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, chính xác bắt gặp ánh nhìn của Tang Diệc.Tang Diệc lập tức nhắm mắt lại.Tang Diệc thức trắng cả đêm, lại được xoa bóp một trận, càng xoa càng thoải mái, không biết từ lúc nào đã ngủ quên.Trong tiềm thức, anh tự nhắc mình—đừng có ngủ linh tinh, đây là văn phòng của người khác!Nhưng cơn buồn ngủ quá dữ dội, anh thực sự không chống lại được, thậm chí còn kịp nghĩ: Cái sofa này thoải mái thật, chắc chắn rất đắt.Hơn nữa, trong văn phòng còn vang lên giọng nói trầm thấp, giống như một khúc nhạc ru ngủ, khiến người ta càng dễ ngủ hơn.Trong tình huống như thế này, rất khó mà không mơ một giấc mơ có liên quan—"Đừng ngủ, đọc nốt mấy trang sách này rồi ngủ.""Làm ơn đi, để anh ngủ đi mà! Anh là đứa mù chữ, đọc sách làm cái gì?""Mù chữ thì càng phải đọc. Muốn làm người mù chữ cả đời à?""Mù chữ thì đọc sách kiểu gì?""Nói tục nữa thử xem.""Thử thì… không thử nữa.""Đọc không?""… Đọc.""Em có tìm hiểu rồi, tình trạng của anh vẫn có thể tham gia nhiều kỳ thi, từ tự học đến đại học dành cho người lớn đều được.""Này, nhất định phải đi học sao?""Ừm.""… Em mà cứ ép anh như thế này, anh bỏ chạy thật đấy.""Anh dám chạy thử xem."Cằm bị siết chặt, hơi thở nóng rực phả lên môi.Trong mơ, người kia bị ép phải ngửa đầu tựa vào tường, miệng lầm bầm: "Hai người đàn ông… không ổn lắm đâu…"Mẹ nó, mắt không thấy vậy mà tìm môi vẫn chuẩn thế cơ chứ.Giọng nói mơ hồ biến mất, thân thể cũng trở nên nhẹ bẫng.Tang Diệc giật mình tỉnh dậy.Đệt!!!Anh bật người ngồi dậy, cúi đầu, thấy trên người mình có một chiếc áo vest đắt tiền phủ lên, che đi… một số thứ không thể nói rõ.Sự việc này… thật khó hiểu.Tang Diệc vô thức ngẩng đầu nhìn về phía bàn làm việc.Không thấy Mục Văn Kiêu đâu, nhưng lại thấy Lý Hoành."???""Tỉnh rồi?" – Lý Hoành trầm giọng hỏi.Tang Diệc nghĩ chắc tư thế thức dậy của mình có vấn đề, bèn nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, đánh giá xung quanh.Đây đúng là văn phòng của Mục Văn Kiêu, nhưng lúc này trong phòng chỉ có anh và Lý Hoành.Tang Diệc kéo chiếc áo vest trên người: "Anh làm gì ở đây?""Tôi còn muốn hỏi cậu đây." – Lý Hoành nhìn anh thản nhiên nằm dài trên chiếc sofa da thật, cảm thấy chướng mắt vô cùng – "Tôi gọi điện cho cậu, là Mục tổng nghe máy."Trời biết khi nghe thấy giọng nói đó, anh ta đã sốc đến mức nào."Hửm?" – Tang Diệc đưa tay tìm điện thoại trong túi quần – "Thế sao anh lại đến đây?"Không tìm thấy điện thoại, anh lại thò tay mò trong khe ghế sofa."Mục tổng bảo tôi qua đây ăn trưa cùng.""Hửm?" Tang Diệc quay đầu nhìn anh ta: "Ăn trưa?""Ừ." Lý Hoành trừng mắt nhìn anh.Lý Hoành cũng thức trắng cả đêm hôm qua, suốt cả đêm suy nghĩ cũng không nghĩ ra được mối quan hệ giữa Tang Diệc và Mục Văn Kiêu rốt cuộc là gì.Người muốn bám lấy Mục Văn Kiêu nhiều không đếm xuể, bản thân anh ta cũng là một trong số đó.Giờ thì bám được rồi đấy, nhưng cảm giác lại như đang đứng giữa hai tầng địa ngục—một chân dưới địa ngục băng giá, một chân trên địa ngục lửa đỏ, quá sức hoàn hảo.Lý Hoành ngồi xuống cạnh Tang Diệc, thở dài: "Tối qua tự dưng tôi nhớ ra một chuyện.""Chuyện gì?" Tang Diệc vẫn đang mò tìm điện thoại, vẻ mặt đầy khó hiểu."Năm đó, tôi bảo cậu gia nhập nhóm nhạc nam, cậu nói cần về bàn bạc một chút. Người đó là ai?"Tang Diệc quay sang nhìn anh ta, Lý Hoành cũng nhìn chằm chằm vào anh.Năm đó, lần đầu tiên anh ta gặp Tang Diệc là ở một khu chợ đồ cũ.Một tên nhóc mặc áo phông bạc màu, quần đùi rộng thùng thình rẻ tiền, miệng thì chửi bới om sòm—vậy mà lại đẹp đến mức không tưởng.Anh ta đi đến hỏi: "Muốn vào nhóm nhạc nam không?""Anh bị bệnh à?" Hồi đó thằng nhóc này ngang ngược không ai bì nổi."Tôi không bị bệnh, tôi là người săn tìm tài năng." Lý Hoành đưa danh thiếp cho anh.Tang Diệc liếc qua một cái, rồi chỉ vào sạp hàng của mình: "Thể hiện chút thành ý đi."Hôm đó anh bán tất, 10 tệ 5 đôi.Lý Hoành bảo mua 20 tệ cho có thành ý, ai dè thằng nhóc này ném luôn danh thiếp đi. Cuối cùng, anh ta đành phải mua hết sạch, tổng cộng 100 đôi, mất 200 tệ.Tang Diệc nhặt danh thiếp lên, nói: "Mai quay lại tìm tôi."Hôm sau, Lý Hoành quay lại, Tang Diệc chỉ vào sạp hàng: "Mua không?"Lần này anh bán q.uần l.ót nam, 5 tệ 2 cái.100 cái, tổng cộng 250 tệ.Lý Hoành cứ thế bị vặt tiền suốt 10 ngày liền, cuối cùng cũng nhận được một câu trả lời: "Tôi phải về bàn bạc một chút.""Bàn bạc với ai?" Lý Hoành kinh ngạc:"Bố mẹ cậu? Hay vợ cậu? Cậu không có bạn gái chứ? Làm idol mà có bạn gái là không được đâu.""Liên quan gì đến anh?"Hồi đó, Lý Hoành không nghĩ nhiều. Nhưng giờ đây, 8 năm sau, khi một lần nữa đối mặt với câu hỏi này, anh ta bỗng nhiên ngộ ra.Tang Diệc đưa tay gãi mũi, có chút chột dạ, cầm chiếc áo vest đắt tiền lên phủi phủi.Thấy vẻ mặt của Tang Diệc, Lý Hoành hiểu ra tất cả.Anh về bàn bạc chính là bàn bạc với Mục Văn Kiêu.Sau đó bàn bạc xong thì đá người ta, chạy theo mình…Lý Hoành tuyệt vọng.Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó anh ta đã không nên đi qua con phố đồ cũ đó.Trên đời này làm gì có thiên đường, toàn là địa ngục cả thôi.Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, Chung Ninh bước vào.Lý Hoành lập tức đứng dậy, nở nụ cười niềm nở. Tang Diệc thì hoàn toàn buông xuôi, ngả ra ghế, không buồn nhúc nhích.Lý Hoành đá anh một cái.Chung Ninh cười nói: "Quản lý Tang tỉnh rồi, vừa hay đến giờ ăn trưa. Mục tổng đã đặt bàn bên đối diện, mời quản lý Tang và Lý Tổng nể mặt cùng dùng bữa."Lý Hoành: "Được được được, chúng tôi đến ngay."Tang Diệc: "Không đi thì chết hả?"Lý Hoành quay đầu trừng mắt nhìn anh, hạ giọng chửi: “Cậu điên rồi?” Muốn chết thì đừng kéo anh ta theo.Chung Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Dựa theo phong cách làm việc của Mục tổng, chắc không đến mức chết đâu, dù sao đây cũng là xã hội pháp trị. Nhưng có thể sẽ phải trả giá cao hơn, vì vậy mong quản lý Tang suy nghĩ kỹ.”Tang Diệc: “…”Tang Diệc và Lý Hoành theo Chung Ninh xuống lầu.Trong thang máy, Tang Diệc lười biếng tựa vào vách, giọng uể oải: “Thư ký Chung, cậu không thấy tổng giám đốc của các cậu đầu óc… hơi nhảy số quá mức à?”Chung Ninh trầm ngâm một lúc: “Đúng là như vậy. Là một nhân viên, khi chúng tôi không theo kịp tư duy của sếp, chúng tôi phải nâng cao bản thân nhiều hơn, thay vì nghi ngờ sếp. Đây là lỗi của tôi, nên vừa rồi tôi đã đăng ký một lớp học ngôn ngữ trực tuyến.”Không biết Lý Hoành bị chạm trúng dây thần kinh nào, đột nhiên đập mạnh vào đùi: “Thư ký Chung nói rất đúng!” Nói xong còn hung hăng lườm Tang Diệc một cái.Chung Ninh mỉm cười: “Cùng nhau cố gắng.”Tang Diệc: “…”Cố gắng cái gì?Có cái gì đáng để cùng nhau cố gắng chứ???
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro