Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét

Chương 117

Tựu Yếu Sắt Sắt

2024-10-12 17:18:30

Lê Nam Trân đột nhiên cảm thấy nhàm chán, cô có thể dùng thời gian này để ngủ bù một giấc.

Cô không khỏi tự chất vấn bản thân, vì sao cô lại đến đây nghe hai người này nói?

Làm thế nào mà những người không quan tâm cô suốt 20 năm qua mà cô có thể mong bọn họ lấy ra được chút lương tâm?

Đừng nói đến việc nhận ra lương tâm, dùng từ lợi dụng còn đúng hơn.

“Xong chưa? Đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa.” Lê Nam Trân lười biếng dựa lưng vào ghế, cô hơi mệt, “Muốn tôi làm gì? Mấy người có thể cho tôi cái gì?”

Cha mẹ Lê nói gì nghe nấy, nói câm miệng cũng không dám nói nữa, từ lúc bắt đầu Lê Đường thật sự giống như bước vào giới thần tiên, rõ ràng hắn là người gây chuyện, nhưng bây giờ mọi chuyện tựa như không liên quan đến hắn, chỉ có cha Lê hơi nhíu mày, lộ ra biểu cảm người lớn bị khiêu khích.

“Con nói cái gì vậy? Con là con gái nhà họ Lê, chẳng lẽ con cứ ở bên ngoài làm loạn như vậy?!” Cha Lê cảm thấy mình nói rất đúng, tay gõ mặt bàn, “Còn dám nói điều kiện, mau chóng về nhà với cha mẹ!”

Lê Nam Trân lấy điện thoại ra, lục tìm danh bạ —— mấy lời ngu xuẩn như vậy chỉ có kẻ ngốc mới nghe theo. Đương nhiên cô không gọi điện cho cậu nhỏ, trước khi đi cô đã cài đặt số của Thi Tỉnh Lôi thành số khẩn cấp, nhưng không biết vì sao cô lại thêm số Kỳ Hàn vào quay số nhanh.

Nếu nhóm người này cứ nói năng tự tin như vậy, cô thật sự sẽ rời đi, ở chung với những kẻ ngốc thật sự làm ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của cô.

“Con đang làm gì vậy?” Cha Lê nhìn ra Lê Nam Trân hoàn toàn không nghe ông nói, không nhịn được mà mở miệng chất vấn.

“Tôi đã nói rồi.” Lê Nam Trân chọc ngón tay lên màn hình, nhất thời chán nản, cô đổi số của Kỳ Hàn và Thi Tỉnh Lôi, “Đừng nói lời vô nghĩa.”

“Con!” Cha Lê định mắng nhưng Lê Đường ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng bỗng trở nên nóng nảy.

“Được rồi, nghe theo lời nó nói đi!” Lê Đường vốn dĩ muốn nói với cha Lê, nhưng cuối cùng lại sợ hãi, quay đầu khoa tay múa chân với mẹ Lê, “Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Lúc tới không phải đã thống nhất rồi sao! Mẹ mau nói đi!”

Ánh mắt của Lê Nam Trân lạnh lùng, thực sự muốn chế nhạo mẹ Lê hai câu, đứa con trai yêu được bản thân nuôi lớn mà thái độ lúc này đối với mình còn không bằng giúp việc trong nhà, thực sự không biết phải nói gì.

Đương nhiên xấu hổ nhất vẫn là người đi theo phía sau người ta như paparazzi lại giống như đang lấy lòng mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nam Trân…” Mẹ Lê cong môi, miễn cưỡng nở nụ cười trước sự thúc giục của con trai, điều này khiến Lê Nam Trân cảm thấy ớn lạnh, “Mẹ thừa nhận lúc trước mẹ không quan tâm con, nhưng...Nói đến cùng thì con cũng là một miếng thịt rơi xuống trên người mẹ mà! Sao mẹ có thể không yêu con mình được đúng không?”

“Tôi cũng muốn biết.” Lê Nam Trân bắt đầu, đây cũng là điều mà cô khó hiểu nhất, thậm chí cô còn làm giám định ADN với cha mẹ Lê, Lê Đường, nhưng cô thật sự là con ruột của bọn họ, “Vậy mẹ nói cho con biết, lúc con năm tuổi, mẹ đưa con đến Vân Thành để làm gì?”

Đương nhiên là muốn bỏ mày.

“Con, sao con nhớ rõ như vậy!” Mẹ Lê kinh ngạc mở to hai mắt, khi đó Lê Nam Trân còn nhỏ như vậy, hơn nữa cuối cùng bà vẫn tìm được cô, tài xế đi theo không hề nhận ra...

Tôi đâu phải con ngu.

Lê Nam Trân cúi đầu, thực ra trí nhớ của cô vào thời điểm đó rất mơ hồ, nhưng một đứa bé năm tuổi sẽ không bao giờ quên nỗi sợ hãi, cảm giác bị bỏ lại ở trung tâm mua sắm một mình, trong dòng người tấp nập.

Mẹ Lê nói: Ở đây chờ mẹ một lúc, mẹ đi mua đồ cho anh trai.

Sau đó rời đi mà không quay đầu lại.

Khi đó cô vẫn còn là trẻ con, không biết mình đang ôm tâm lý gì, thật sự ngồi yên một chỗ, không khóc lóc, chờ đến tận khi trời sắp tối thì mẹ Lê mới quay lại tìm cô.

Khoảnh khắc mẹ Lê nhìn thấy cô, vẻ khiếp sợ trên mặt mới thực sự khiến cô khó chịu.

“Con đang nói cái gì?” Cha Lê nghe ra điều gì đó không đúng, không nhịn được mà cắt ngang, ông ý thức được có chuyện từng xảy ra mà ông không biết, mà sự việc này chắc chắn ảnh hưởng tới quan hệ giữa Lê Nam Trân và nhà họ Lê, cũng ảnh hướng đến cuộc “đàm phán” lần này.

Lê Đường nghe bọn họ nói chuyện hồi lâu vẫn chưa đi vào chủ đề chính, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Nói chuyện vợ cha trước kia phạm pháp.” Lê Nam Trân chắp hai tay vào nhau, tay đặt ở đầu gối, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì bỏ rơi con cái là phạm pháp đúng không?”

“Bà đã làm gì!?” Cha Lê quay đầu nhìn mẹ Lê, sự phẫn nộ trên mặt rõ ràng —— với tư cách là người gia trưởng, vợ con trong mắt ông không là gì cả, chúng đều tồn tại như tài sản và nguồn lực của ông, hiện tại tài sản của ông thiếu chút nữa đe doạ tài sản khác của ông, điều đó chắc chắn khiến ông nổi giận.

Một cảm giác...Thương nhân phẫn nộ với việc tài sản của mình bị thất thoát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quả thực là một trò cười, cha mẹ Lê vốn nên đứng chung một thuyền, hiện tại lại nhắm vào đối phương.

Cha Lê nổi giận chỉ trích mẹ Lê, một bên mẹ Lê vâng vâng dạ dạ đồng ý, một bên lườm cô, quả nhiên Lê Đường đổ hết tất cả lên đầu bà, anh chàng này thường phó mặc mọi chuyện cho mẹ Lê, ngay cả việc mở miệng nói chuyện với Lê Nam Trân cũng không làm được.

Lê Nam Trân lạnh lùng nhìn tất cả, tất cả cảm xúc mà cô tưởng tượng, vào lúc này đều không nảy sinh, ngoại trừ châm chọc.

Nếu biết sớm hơn chắc buồn nôn mất.

Cô thậm chí bắt đầu bày trò giở khóc giở cười trên mạng.

“Rốt cuộc thì mấy người kêu tôi tới đây làm gì? Chưa suy nghĩ kỹ đã kêu tôi tới xem mấy người cãi nhau?” Đến tột cùng cô đến gặp bọn họ làm gì? Lê Nam Trân nghi ngờ bản thân, cô muốn cắt đứt mối quan hệ với hai người này, cô thực sự cần phải đến nói chuyện với bọn họ sao? Nói chuyện với luật sư hoặc người thụ lý, có khi còn ra vài phương án?

“Đủ rồi!” Cha Lê nhìn Lê Nam Trân với ánh mắt chỉ trích, “Nếu con đã bướng bỉnh không nghe lời thì chúng ta không cần ngồi đây nói chuyện nữa!”

“Con! Đi theo chúng ta đến xin lỗi cô Thương!”

?

Lê Nam Trân đặt một câu hỏi chân tình: “Đầu óc mấy người có vấn đề?”

Bảo cô đi xin lỗi, xin lỗi cái gì? Cô đâu phải là người hạ thuốc mê cô Thương.

“Có bản lĩnh thì mấy người trực tiếp dẫn Lê Đường đi xin lỗi đi, đền gấp trăm lần.”

“Mày còn dám cãi! Mày cho rằng tao không biết à!” Vẻ mặt cha Lê đã dự liệu sẵn, “Mày nói đi, mày bỏ nhà đi mấy ngày nay, chi phí ăn, mặc, ở, đi lại đến từ đâu?”

Kỳ Hàn.

Đầu ngón tay của Lê Nam Trân chụm vào nhau, cô không trả lời, Thi Tỉnh Lôi nói đúng, mấy người này tìm cô thực sự bởi vì Kỳ Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét

Số ký tự: 0